Editor: _14thfebruary
Sáng hôm sau, Bắc Bắc tràn đầy sức sống.
Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại vài vòng, không khỏi xúc động, tuy ở khách sạn cũng rất thoải mái, nhưng ở nhà vẫn thoải mái nhất.
Cuộc nói chuyện hôm qua với Chu Thịnh, coi như đã được giải quyết.
Cô nằm trên giường lầm bầm vài tiếng, vùi đầu cọ cọ vào chiếc gối mềm mại, vừa chuẩn bị ngồi dậy liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Vợi ơi, em dậy chưa?"
Bắc Bắc khẽ ho, kìm nén tiếng cười của mình, bình tĩnh trả lời: "Ừ, dậy rồi."
"Buổi sáng muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
Chu Thịnh: "....." Anh thật sự không biết nên mua cái gì!!!!
Cuộc nói chuyện buổi sáng ăn gì, coi như kết thúc.
Nhận thấy buổi sáng Bắc Bắc chưa biết ăn gì, mà Chu Thịnh vì dỗ cô, nên đã đi mua một đống đồ ăn sáng mà Bắc Bắc thích.
Lúc anh đi mua về, đúng lúc Bắc Bắc vừa rửa mặt đi ra, đang ngồi ở ngoài phòng khách cúi đầu nhìn điện thoại, tin tức buổi sáng trong TV đang phát, giọng người dẫn chương trình đang nói vang lên trong phòng khách trống vắng.
Nghe thấy tiếng động, Bắc Bắc ngước mắt nhìn anh, hai người liếc nhau, Chu Thịnh vội vàng nói: "Vợ."
"Hả?" Bắc Bắc nhướng mày nhìn anh: "Ăn sáng sao?"
Chu Thịnh: "Ừ."
Ăn sáng ăn sáng ăn sáng! Hừ!
Hai người im lặng ăn sáng, mỗi lần Chu Thịnh muốn nói cái gì, Bắc Bắc liền chăm chú xem TV, đối với Chu Thịnh như một cực hình.
Tuy tối hôm qua đã nói mọi chuyện rõ ràng, nhưng Bắc Bắc vẫn cảm thấy không thoải mái, cô muốn biết bạn của Chu Thịnh là ai, nào có ai lại giới thiệu bạn gái cho bạn mình.
Nhưng nghĩ lại, Bắc Bắc lại cảm thấy bình thường.
Đúng là vì cảm thấy bình thường, nên cô càng tức giận.
Thân phận của Chu Thịnh, thật là phiền phức.
Có tiền, lớn lên còn đẹp trai. Bắc Bắc nghĩ, liếc mắt cúi đầu nhìn người đàn ông đang ngồi ăn sáng, trong lòng thở dài.
"Chu Thịnh."
Chu Thịnh ngẩng lên nhìn cô, lập tức bỏ đồ trong tay xuống, cung kính nói: "Vợ, em nói đi."
Bắc Bắc nghẹn nghẹn, trưng bộ mặt nghiêm túc nhìn anh suy nghĩ nói: "Không có việc gì, em chỉ nhắc nhở anh tí nữa đi siêu thị mua sầu riêng."
Chu Thịnh: "........"
Thu lại ánh mắt giật mình, anh trả lời: "Được."
Không được cũng phải được, ai bảo Chu Thịnh làm sai.
Hai người ở nhà ăn sáng xong, nghỉ ngơi một chút rồi ra ngoài đi siêu thị.
Đã đến siêu thị này một lần, Bắc Bắc đi vào, theo bản năng nhìn Chu Thịnh, khóe môi nhẹ cong.
Chu Thịnh hiểu rõ khẽ ho: "Vợ, anh đi mua sầu riêng."
Bắc Bắc nhướng mày, gật gật đầu: "Ừ, em đi cùng anh."
Chu Thịnh: ".......Được." Cho dù anh không muốn, cũng không thể làm phật ý của cô.
Đầu tiên hai người đi mua một số đồ dùng cần thiết trong nhà, Bắc Bắc lấy không ít đồ ăn vặt, trong thời gian sắp tới chủ yếu là ở nhà, Chu Thịnh không biết nấu cơm, nhưng Bắc Bắc vẫn phải làm, trừ đồ ăn vặt ra, hai người còn mua một ít đồ ăn, để có thể làm khi có thời gian.
Sau khi lấy đầy đủ những món cần thiết, Bắc Bắc liền đi về quầy bán trái cây.
"Anh muốn ăn trái cây gì?"
Chu Thịnh dừng một chút, nói: "Trừ sầu riêng ra, cái gì cũng được."
Bắc Bắc ái chà một tiếng, nhìn Chu Thịnh chớp chớp mắt nói: "Nhưng mà em rất muốn ăn sầu riêng, làm sao bây giờ?"
Làm sao bây giờ? Còn có thể làm gì khác sao!!!
Chu Thịnh tủi thân nhìn vợ mình, nói: "Vợ muốn ăn sầu riêng, vậy thì mua sầu riêng đi."
Bắc Bắc khẽ cười, cong môi hỏi: "Vậy anh.... sẽ ăn chứ?"
Chu Thịnh thấy chết không sợ gật gật đầu: "Ăn."
Nghe vậy, Bắc Bắc cười lớn hơn: "Vậy là được rồi, em sợ mua mười trái về, một mình ăn không hết thì thật lãng phí, dù gì sầu riêng cũng rất đắt."
Chu Thịnh: "......Vợ, em thật sự muốn mua mười trái?"
Khái niệm mười trái sầu riêng là gì, Chu Thịnh cảm thấy, lát nữa về nhà, trong phòng đều là mùi sầu riêng, hơn nữa mùi này mười ngày chắc cũng chưa hết.
Bắc Bắc liếc mắt nhìn anh, nghiêm túc hỏi: "Anh sao vậy, mười trái sầu riêng cũng không muốn mua cho em?"
Chu Thịnh nghẹn họng, vội vàng nói lại: "Không không, em muốn mua 100 trái anh cũng không ý kiến." Đối diện với ánh mắt của Bắc Bắc, Chu Thịnh bất đắc dĩ nói: "Em mua đi."
Bắc Bắc bật cười, nhìn vẻ mặt khó xử của Chu Thịnh, cảm thấy buồn cười.
"Chu Thịnh."
"Hửm?"
"Anh cảm thấy em sẽ bắt anh quỳ sầy riêng sao?"
Chu Thịnh ngẩn người, anh biết Bắc Bắc nói đùa, chẳng qua Chu Thịnh vẫn vô cùng nghiêm túc trả lời: "Cho dù em không nói làm, anh cũng sẽ làm."
Bắc Bắc hừ lạnh, không nhìn anh: "Mua một trái đi, về sau trả từ từ."
Chu Thịnh: "...... Được."
Anh chuẩn bị đi đến chọn sầu riêng, thì Bắc Bắc đang lấy ngón tay, ấn vào những chiếc gai trên vỏ.
"Lấy trái này đi." Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh chọn một cái, chỉ chỉ trái trước mặt mình.
Chu Thịnh dừng chút, gật đầu trả lời: "Được."
Bắc Bắc nghiêm túc nói: "Chà, cái gai của sầu riêng tương đối cứng, lát nữa quỳ một chút."
Chu Thịnh: "........."
Anh muốn nói, thật hối hận khi đi siêu thị.
Nhìn vợ mình nghiêm túc nói những lời này, Chu Thịnh cảm thấy trái tim mình như bị những chiếc gai của trái sầu riêng đâm vào, thật đau đớn!!!
*
Lúc sau về đến nhà, Bắc Bắc hứng thú nhìn Chu Thịnh.
"Chu Thịnh, anh giúp em bổ sầu riêng đi."
Chu Thịnh: "..... Được."
Chu Thịnh rất nghiêm túc giúp Bắc Bắc bổ sầu riêng, đem từng miếng sầu riêng đặt vào đĩa, Bắc Bắc nhìn vỏ sầu riêng, nhướng mày nhìn Chu Thịnh: "Anh có muốn quỳ thử không?"
Nói xong, nháy mắt vẻ mặt của Chu Thịnh liền khó coi.
Bắc Bắc bật cười, cong môi nói: "Chu Thịnh, là anh đã hứa với em."
Chu Thịnh nghẹn họng, có chút muốn quay lại thời gian trước đó, đem những biểu cảm ấy thu hồi toàn bộ.
Lúc ấy đầu óc anh chắc chắn có vấn đề, mới gửi cho cô xem những biểu cảm đó, đây đúng là tự đào hố chôn mình.
Bắc Bắc nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cười không ngừng.
Kỳ thật, đã trải qua một buổi sáng, cơn giận của cô cũng đã vơi đi không ít, cũng sẽ không bắt Chu Thịnh quỳ sầu siêng, nhưng có một chuyện Bắc Bắc sẽ làm.
"Nghe nói anh ghét ăn nhất là sầu riêng phải không?"
Chu Thịnh: "Ừ."
Bắc Bắc nhướng mày, nói thầm: "Đúng là mẹ của anh không có gạt em."
Chu Thịnh: "..... Mẹ anh nói?"
Bắc Bắc gật đầu: "Đúng vậy." Mấy ngày trước cô cố tình nhắn tin với mẹ Chu, tìm hiểu Chu Thịnh thích ăn gì, ghét gì, cuối cùng kết luận, Chu Thịnh đối với sầu riêng, chán ghét cực kỳ, lúc trước nếu như trong nhà có người ăn sầu riêng, Chu Thịnh vừa bước vào liền đi ra lập tức, anh không chịu được mùi của sầu riêng, đừng nói là ăn.
Lúc mẹ Chu nói với cô chuyện này cô còn cảm thấy đau lòng, bởi vì mẹ Chu thích ăn, nhưng con trai lại ghét nó, nên dù bà có thích, cũng không bao giờ ăn trước mặt con trai mình.
Bắc Bắc đem chuyện này nhớ kỹ, cho nên mới cố ý nói muốn mua sầu riêng, tuy Bắc Bắc không ghét sầu riêng, nhưng cũng không phải là thích.
Cô cười như không cười nhìn Chu Thịnh nói: "Chu Thịnh, em sẽ không bắt anh quỳ sầu riêng."
Hai mắt Chu Thịnh sáng lên, còn chưa kịp vui mừng, đã nghe Bắc Bắc nói tiếp: "Anh ăn sầu riêng đi, chuyện này coi như qua, anh thấy như thế nào?"
Chu Thịnh: "......." Đúng là không có gì tốt, nói anh ăn sầu riêng, không bằng bảo anh quỳ còn tốt hơn.
Nhưng đối diện ánh mắt của Bắc Bắc, Chu Thịnh liền gật đầu: "Được, anh ăn."
Trước mặt Bắc Bắc, Chu Thịnh thật hơi xấu hổ đi đến lấy một miếng sầu riêng trên bàn, chuẩn bị ăn vào, Bắc Bắc nhìn thấy, vẫn luôn nhịn cười: "Khó ăn vậy sao?"
Chu Thịnh còn chưa đụng đến, liền lắc lắc đầu: "Không phải, không thích mùi này."
Bắc Bắc gật gật đầu: "Mẹ của anh rất thích, không phải anh cũng nên thử sao?"
Chu Thịnh nghẹn họng, đối với kết luận không đâu vào đâu của Bắc Bắc có chút bắt đắc dĩ: "Không cần thiết phải không?"
Bắc Bắc hừ một tiếng, lấy một miếng trên bàn nhìn Chu Thịnh ý bảo: "Em chỉ có thể giúp anh một múi."
Chu Thịnh nhìn chằm chằm cô vài lần, bất đắc dĩ gật đầu: "Cảm ơn vợ."
Bắc Bắc: "Không có gì."
Cô chỉ chỉ sầu riêng trên bàn nói: "Nhanh ăn đi, đừng lãng phí, còn rất nhiều."
Chu Thịnh: "......"
Ăn sầu riêng anh làm như sắp chết, vẻ mặt hoàn toàn ghét bỏ, về phần sầu riêng, anh ăn vào liền nuốt xuống, Chu Thịnh hoàn toàn không cảm nhận, hương vị sầu riêng là như thế nào.
Trước mặt Bắc Bắc, Chu Thịnh nói được làm được, cho dù không thích, cũng ăn không ít, cuối cùng, Bắc Bắc mềm lòng, nhìn không được nói anh dừng lại.
"Đừng ăn nữa."
Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh, xoa xoa ấn đường nói: "Chu Thịnh, anh không biết từ chối em sao?"
Chu Thịnh cười, nhìn Bắc Bắc: "Ừ, yêu cầu của vợ anh không từ chối được."
Bắc Bắc nghẹn họng, trừng mắt nhìn anh một cái: "Ngu ngốc." Cô duỗi tay chỉ chỉ: "Anh đi đánh răng đi, có phải rất khó chịu không?"
Chu Thịnh gật đầu, cũng không bác bỏ, vội vàng chạy về phòng, đánh răng vài lần, lúc sau còn rót cho mình mấy ly nước, lúc này mới thấy đỡ hơn.
Lúc anh đi ra, Bắc Bắc đã dọn dẹp phòng khách, đem tất cả cửa sổ mở ra, để mùi sầu riêng ở trong phòng bay đi.
Đối những phần sầu riêng còn lại, Bắc Bắc cũng không muốn giữ lại.
Cô thì không thích, Chu Thịnh càng ghét hơn, cô trực tiếp bỏ vào túi rác, đặt trước cửa, để buổi tối đi vứt.
"Có khỏe không?"
Chu Thịnh gật đầu, rũ mắt nhìn cô: "Thật sự không cần anh quỳ sầu riêng sao?"
Bắc Bắc bật cười, cong cong môi: "Chẳng lẽ anh muốn quỳ?"
Chu Thịnh lập tức lắc đầu, đương nhiên là không muốn quỳ, anh là lo lắng Bắc Bắc còn tức giận.
"Vậy em.... còn tức giận không?" anh hỏi rất cẩn thận, sợ Bắc Bắc không vui, lại bắt anh ăn sầu riêng.
Bắc Bắc ngước mắt nhìn anh, nghiêm túc hỏi: "Chu Thịnh, những người bạn gái trước đó, là anh muốn tìm sao?"
"Tất nhiên không phải!" Chuyện này Chu Thịnh rất rõ ràng, đó là do đám bạn tìm, dù sao anh vẫn luôn xuất hiện một mình, cho nên tùy ý những người đó lảng vảng bên cạnh.
Nhưng có trời mới biết, Chu Thịnh đối với những người bạn gái đó, tên là gì cũng không nhớ.
Bắc Bắc bật cười, nghe giọng nói chắc chắn của anh ừ một tiếng: "Không phải là tốt."
Cô cụp mắt, dịu dàng nói: "Em không có tức giận."
"Thật sao?"
"Ừ."
Bắc Bắc mấp máy môi, nhìn về phía Chu Thịnh nói: "Nhưng mà mấy người bạn của anh, em muốn gặp một lần!" Cô cười lạnh: "Ai bảo bọn họ giới thiệu bạn gái cho chồng của em."
Chu Thịnh đối với chuyện "bán đứng" bạn bè, một chút cũng không khách khí: "Đúng vậy, vợ nói gì cũng đúng. Buổi tối chúng ta liền đi gặp."
Bắc Bắc nghẹn họng, nhìn Chu Thịnh, có chút bất đắc dĩ.
Cuối cùng buổi tối hai người cũng không đi gặp bạn bè của Chu Thịnh, vào buổi chiều, điện thoại của Bắc Bắc vang lên, cô kinh ngạc vài giây, mới nghe điện thoại.
Lúc sau, Chu Thịnh thấy vợ mình luôn dạ dạ vâng vâng......
Cúp điện thoại, Chu Thịnh hỏi cô: "Có chuyện gì vậy."
Bắc Bắc mấp máy môi, nhíu mày nói: "Mẹ em bảo em về nhà."
"Hả?" Chu Thịnh giật mình, thấp giọng hỏi: "Có nói chuyện đóng phim cho mẹ biết chưa?"
Nghe vậy, Bắc Bắc ngước mắt, trong lòng không giải thích nhìn Chu Thịnh: "Chu Thịnh."
"Sao vậy?" Chu Thịnh xoa xoa tóc cô, lo lắng: "Em nói đi."
Bắc Bắc nhíu mày tự hỏi, cũng không biết nên nói như thế nào, cô đi đóng phim lâu như vậy, người ở Đồng gia cũng chưa liên lạc với mình, bây giờ đột nhiên liên lạc, Bắc Bắc cũng không biết bọn họ bảo cô về nhà để làm gì.
Nghĩ rồi, Bắc Bắc lắc đầu: "Không có gì, lát nữa muốn anh đưa em về nhà."
Chu Thịnh bật cười, dịu dàng an ủi cô: "Chắc chắn rồi."
Hết chương 31.
Danh Sách Chương: