Quân Doanh Thệ dựa vào trên tháp thượng, tay phải chống xuống dưới, tay trái chăm chú đặt ở tiểu phúc (bụng), con mắt mờ mịt, chẳng nhìn về phía địa phương nào.
Đau đớn ở tiểu phúc cũng dần dần dịu xuống, tâm trạng có chút buồn bã, nhưng cũng có chút vui mừng, ngũ vị trần tạp, nói không nên lời là cái tư vị gì.
Nhịn không được nhớ lại lời Bạch Dư Hạo đã nói với hắn, trong lòng lựa chọn hết sức khó khăn. Niết liên dư độc, kỳ thực chỉ cần châm cứu trong nửa năm là có thể hoàn toàn tiêu trừ, nhưng khi thi châm tại tiểu phúc từ âm giao huyệt* đến khúc cốt huyệt*, cái này gần như là đại yếu huyệt vừa vặn ở vào chỗ xương chậu. Như vậy, một ngày quyết định động châm, long nhi trong bụng chắc chắn khó giữ được.
Hắn đăng cơ vi đế, cũng không có khả năng khiến nữ nhân có thai, non sông này đơn giản như vậy nhượng cho người khác sao? Quân Doanh Thệ ninh mi không nói. Hiện tại chỉ có cơ hội tốt như vậy, một ngày mất đi…
Nhưng mà, nếu là 【 niết liên 】 độc phát, toàn thân trên dưới như hàng ngàn con kiến cắn xé, loại thống khổ này cũng tuyệt đối không phải người có thể chịu đựng, mắt thấy cách giải độc ở trước mắt, chính là làm sao có khả năng làm như không thấy?
Quân Doanh Thệ chậm rãi nghĩ lại, chậm rãi bước đi thong thả đến cửa tẩm cung, thấy hắn đi ra, chúng cung thị cung tỳ vội vã đồng loạt quỳ xuống, thần tình nói không nên lời khẩn trương. Quân vương quyền lực cũng như gươm ra khỏi vỏ, chỉ cần một điều bất trắc sẽ mất đầu như chơi.
Quân Doanh Thệ đột nhiên nở nụ cười, đường đường Đế vương của Dục Tiễn quốc, nếu là không có hoàng tử, quyền lực, địa vị vĩnh viễn chỉ là bầu trời lưu vân (lưu: đẩy đi, truyền đi, …), một ngày nào đó rồi cũng sẽ bị thay thế. Chăm chú che bụng, tâm trạng bỗng thanh minh. Tô Dẫn Nguyệt, hài tử của ngươi, tương lai sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhất thống thiên hạ.
Mà thương cảm ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không biết…
Đối tượng tương lai ngươi báo thù, cũng chính là nhi tử ngươi…
Kết quả là, bất quá là tiết mục phụ tử tương tàn…
Buồn cười, cỡ nào buồn cười…
Quân Doanh Thệ đột nhiên cười lớn, đáy mắt tĩnh lặng như băng tuyết hoà quyện một nỗi đau thương, vô luận cười nhiều, nhưng trong mắt không hề có ý cười, băng lãnh dần lan khắp tứ chi.
Đột nhiên trong bụng một trận kịch liệt quặn đau, Quân Doanh Thệ vội vã khom lưng chăm chú bảo vệ, tâm trạng một mảnh bi thương. Một giọt lệ băng lãnh tràn ra khoé mắt, Quân Doanh Thệ nhẹ giọng nỉ non: “Ngươi… cũng trách trẫm sao…”
“Hoàng huynh.” Thanh âm mềm mỏng nhu hoà, ấm áp như tiên nhân, tựu liên rơi vào địa ngục tội nhân thiên cổ cũng có thể thu được cứu vớt. Quân Doanh Thệ kinh ngạc, lược lược ngẩng đầu, Quảng Ngự Vương Quân Doanh Vũ đã ánh mắt thân thiết đứng ở trước mắt hắn.
“Nhị đệ…” Quân Doanh Thệ thẳng đứng dậy, lấy lại tinh thần.
Quân Doanh Vũ thấy hắn sắc mặt tái nhợt, liền biết hắn thân thể không thoải mái, Vì vậy tiến lên dìu hắn quay về tháp thượng, nói: “Hoàng huynh nhật lí vạn ky*, nhưng đừng quên chăm lo cho chính mình, như vậy vất vả cực nhọc, chỉ có thể nhượng thần đệ lo lắng a.”
Quân Doanh Thệ miễn cưỡng cười cười nói: “Nhị đệ không cần lo lắng, trẫm tự nhiên là biết thân thể của chính mình, chỉ là ngày gần đây việc trong cung, có chút uể oải mà thôi.”
“Hoàng huynh” Quân Doanh Vũ mở miệng, không khỏi do dự một chút, sau một lúc lâu mới nói: “Thần đệ biết hoàng huynh có một số việc gạt ta, hoàng huynh lần này xuất môn trở về cùng trước đây không giống nhau, âm trầm hơn rất nhiều, thần đệ đều không phải kẻ ngu si, tự nhiên có thể thấy được.”
Nghe vậy, Quân Doanh Thệ một trận xấu hổ, bật thốt lên phủ nhận: “Nhị đệ ngươi nhìn lầm rồi, trẫm cũng không có…”
“Hoàng huynh” Quân Doanh Vũ xen lời hắn: “Hoàng huynh không cần gạt ta, thần đệ thầm nghĩ nhượng hoàng huynh không nên sống như vậy khổ cực, về phần cái khác, thần đệ cái gì cũng không muốn biết.” Quân Doanh Vũ phúc hạ trường tiệp, không thèm nói lại.
“… Doanh Vũ, có một số việc, điều không phải trẫm có khả năng làm được. Sinh tại hoàng tộc, cảm tình giống như là một vật phẩm xa xỉ, muốn, nhưng nếu cưỡng ép, dù cho có nắm bắt được, cũng sẽ hi sinh tính mạng.”
Quân Doanh Vũ lặng im chỉ chốc lát, chậm rãi nói: “Hoàng huynh sai rồi. Thần đệ cho rằng, bởi vì hoàng gia vô tình, nên cảm tình càng thêm đáng quý, nếu có thể tới tay, nên càng thêm quý trọng bảo vệ.”
Đối phương trầm mặc hồi lâu, ngay Quân Doanh Vũ cho rằng không chiếm được trả lời, Quân Doanh Thệ đột nhiên khẽ thở dài: “Nhị đệ… Có một số việc trẫm cũng là bất đắc dĩ…”
Quân Doanh Vũ nhìn Quân Doanh Thệ, đột nhiên trầm mặc.
“Hoàng huynh… Thần đệ mong muốn… Hoàng huynh không nên để một chút chuyện nhỏ ảnh hưởng đến đại sự, bằng không, hối hận đã muộn.”
Quân Doanh Thệ nhẹ nhàng chấn động, nhìn về phía Quân Doanh Vũ.
Quân Doanh Vũ ôn nhu cười, đáy mắt trong suốt hiện lên tiếu ý.
Đột nhiên trong bụng một trận quặn đau truyền đến, Quân Doanh Thệ tâm trạng đau xót, đáy mắt không khỏi có chút ghen tuông.
Hài tử của trẫm..
Quân Doanh Vũ thấy Quân Doanh Thệ sắc mặt không tốt, cho rằng chính hắn vì mình không hài lòng, vội vã nói sang chuyện khác nói: “Trí nhớ của ta thật tệ! Việc chính sự lại quên mất. Chiếu thư lập hậu đã phác thảo xong, một hồi thỉnh hoàng huynh xem qua. Về phần đại điển, còn lại là tuyển cuối tháng này, chẳng hay hoàng huynh còn việc gì nữa không? …”
Quân Doanh Thệ có chút uể oải chán nả, khoát khoát tay nói: “Mọi việc Nhị đệ ngươi định thì tốt rồi, trẫm tin ngươi.”
“… Hoàng huynh… Ngươi thực sự yêu cô nương Thấm Linh kia?”
Quân Doanh Thệ run lên, trầm mặc chỉ chốc lát, bỗng nhiên nhắm mắt lại nói: “Trẫm mệt mỏi, Nhị đệ xin cáo lui… Đại điển lập hậu nhị đệ toàn quyền phụ trách là được rồi, không nên vì việc này mà phiền trẫm…”
Quân Doanh Vũ mặt lộ vẻ buồn rầu, mở miệng tựa hồ muốn nói gì, nhưng nửa đường dừng lại, cúi đầu không nói, đứng yên nửa ngày, xoay người ra Chiêu Dương điện.
Quân Doanh Thệ thấy hắn ly khai, tâm trạng co rút đau đớn lợi hại, không khỏi thở dài một tiếng, nói không rõ tình tự. Nhìn phía xa xa, đại điện trống trải băng lãnh, huân hương nhẹ tản ra khắp đại điện.
Đại điển sắp tới, trong cung mọi người tự nhiên là thập phần bận rộn, huống hồ, tất cả mọi người biết hoàng đế đối vị này tân hoàng hậu cực kỳ sủng ái, dĩ nhiên triều đại đương thời chém ba đại thần, hôn lễ tự nhiên là bố trí tỉ mỉ, không dám chậm trễ chút nào.
Thời gian theo mọi người tất bật chuẩn bị trôi dần đã gần đến ngày đại điển. Giữa triều các quan đang thượng tấu Khuynh Nguyệt Lâu đang đóng quân, chuẩn bị luyện binh, tất tiêu diệt bất khả. Quân Doanh Thệ luôn mãi cân nhắc, mệnh trung dũng đại tướng quân Lý Dật thống lĩnh 5 nghìn tinh binh đi bao vây tiêu trừ, nhưng mà qua mấy ngày, năm nghìn tinh binh tin tức toàn bộ không thấy, chỉ sợ là…
Quân Doanh Thệ buông tấu chương trong tay, lông mày khẽ nhíu lại, đứng dậy đi ra ngự thư phòng, hoàng cung trên dưới, đập vào mắt đều là một mảnh hồng sắc, mọi người hân hoan, mơ hồ lộ ra một cổ không khí vui mừng. Ngày mai chính là đại điển lập hậu, Quân Doanh Thệ chẳng hiểu vì sao, tâm trạng bỗng nhiên một trận bi thương, mơ hồ tiểu phúc co rút từng trận đau đớn.
… Tô Dẫn Nguyệt…
Ngày đại điển lập hậu cuối cùng cũng đến. Dục Tiễn là một trong những quốc gia cường đại nhất Trung Nguyên, các quốc gia tự nhiên là khiển sử* mà đến, dâng hạ lễ cực kì trân quý, trong đó liền có Lạc Luyện Ung Vương Nguyên Triệt, Thúy Vũ Dục Vương Mộ Dục Phong, Đại hoàng tử Ninh Tử Ngọc của Ánh Bích, Thùy Lạc Cần Vương An Cung Huyền, Tả thừa tướng Mai Tiếu Nhiên, Lân Tương hoàng tử Liễu Y Nguyên, nhiếp chính đại thần Lâm Ca Đẳng.
Quân Doanh Thệ một thân Cửu Long minh hoàng bào, tóc đen mềm mại được buộc Cửu Long kim quan thể hiện phong thái uy nghiêm, xuyên qua bức mành châu* ánh mắt nhìn thẳng phía trước. Theo động tác của hắn, ngọc châu va chạm cùng một chỗ, phát sinh tiếng vang thanh nhuận trong sáng. Quân Doanh Thệ ngồi ngay ngắn trên long ỷ, nhiệt tình khách khí nghênh tiếp các sứ thần, biểu đạt hòa ý. Bên ngoài đại điện, một loạt lễ quan* đứng xếp hàng hai bên, trong tay cầm kèn thật lớn hình dạng như sừng trâu, theo đoàn nhân mã của hoàng hậu mà đến, tiếng kèn từng tiếng từng tiếng tiếp nối nhau vang lên, vang vọng khắp đất trời. Thấm Linh mặc lễ phục hoàng hậu màu đỏ rừc, đầu đội mũ phượng châu ngọc, được cung tì đỡ xuống, hòa cùng tiết tấu lễ nhạc cung đình, chậm rãi hướng đại điện đi tới. Vào đại điện, hai hàng sứ thần tự động phân hướng hai bên, cung đình lễ nhạc đồng thời vang lên, nhạc thanh vui mừng, Thấm Linh xinh đẹp trên mặt có chút xấu hổ cùng tiếu ý, đôi mắt đã không nhìn thấy từ lâu dường như phát ra ánh sáng lấp lánh.
Quân Doanh Thệ từ long ỷ đứng dậy, tại ánh mắt chú mục của mọi người, chậm rãi đi xuống bậc thang, hướng Thấm Linh đi đến.
Nhìn Thấm Linh trước mắt, xấu hổ cười, mỹ lệ tựa mẫu đơn hoa, không khỏi khiến xao động. Quân Doanh Thệ cảm trong lòng đau xót, tâm trạng một mảnh bi thương, trong miệng cay đắng.
Hắn tiến lên nắm lấy đôi tay mềm mại của Thấm Linh, tại ánh mắt chú mục của mọi người, gọi: “Hoàng hậu.”
Thấm Linh mỉm cười, lược lược hành lễ, giọng nói êm ái: “Hoàng thượng.”
Lễ quan Quân Doanh Vũ hét lớn một tiếng, nói: “Kết thúc buổi lễ ── ”
Chỉ thấy văn võ bá quan, các sứ thần, bất luận trong điện ngoài điện, nhất tề hành lễ quỳ xuống, cao giọng hô: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Quân Doanh Thệ thản nhiên nói: “Quảng ngự Vương gia, tuyên chỉ đi.”
“Thị” Quân Doanh Vũ bước đi thong thả xuống điện, đi ra ngoài điện, nhìn văn võ bá quan ngoài điện, cao giọng tuyên nói: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Thấm Linh có tri thức hiểu lễ nghĩa, tinh thông tứ thư ngũ kinh, quả thật đại nữ nhân tài ba. Trẫm từ hôm nay trở đi phong Thấm Linh là Dục Tiễn Hoàng hậu, tiếp nhận trọng tránh là người đứng đầu hậu cung, mẫu nghi thiên hạ, khâm thử ──” Quân Doanh Vũ dừng một chút, chuyển hướng trong điện, ôn nhu nói: “Hoàng hậu nương nương, tiếp chỉ.”
Thấm Linh cuống quít quỳ xuống, hai tay giơ lên cao, nói: “Nô tì tiếp chỉ.”
Quân Doanh Vũ đưa thánh chỉ tới tay Thấm Linh, nhìn thiếu nữ trước mắt, lặng im chỉ chốc lát, chậm rãi nói: “Hoàng hậu nương nương, …. Hảo hảo chiếu cố hoàng huynh.”
Thấm Linh sửng sốt, không có phản ứng nhiều, Quân Doanh Vũ cũng đã lui ra.
Quân Doanh Thệ lôi kéo thấm linh đi ra ngoài điện, ánh dương quang rực rỡ, giơ cao hai tay, chúng thần lại một lần nữa nhất tề quỳ xuống, cao giọng hô: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Thấm Linh cười ngọt ngài, trong lòng tất nhiên là tràn đầy hạnh phúc, từ nay về sau sẽ là thê tử của người này a…
Thấm Linh mù hai mắt, nhiên nhìn không thấy, Quân Doanh Thệ bên cạnh mặt đầy vẻ lo lắng…
Hai tay nắm chặt, nhiệt tâm thế nhưng không chút nào truyền được vào tâm hắn…
Dục Tiễn một quốc gia đứng đầu hôn lễ tự nhiên cũng hết sức long trọng, Quân Doanh Thệ buổi tối mở tiệc chiêu đãi các sứ thần, các quan viên trên lục phẩm, cùng các sứ thần đều là các nhân vật trọng yếu, bất đắc dĩ Quân Doanh Thệ phải uống mấy chén.
Lung lay lắc lắc hướng đến tẩm cung, cảm giác ghê tởm quen thuộc thượng lên yếu hầu, ẩn nhẫn vài lần, rốt cục nhịn không được chống tay lên cột bắt đầu nôn mửa. Cung thị phía sau lập tức chạy lại dìu hắn, nhưng lại một phen bị hắn hắt ra.”Cổn! Không nên đụng trẫm!”
Tiểu cung thị co rúm lại một chút, cẩn cẩn dực dực nhắc nhở nói: “Hoàng thượng… Hoàng hậu nương nương còn đang ở Phượng Tê cung chờ người…”
Quân Doanh Thệ lặng im chỉ chốc lát, chậm rãi nói: “Ngươi hiện đi đến gặp Hoàng hậu nói, trẫm hôm nay thân thể không khỏe, sẽ không qua.”
Tiểu cung thị sửng sốt, do dự nói: “… Hiện tại? …”
“Ân.”
Tiểu cung thị nói xong, rốt cục xoay người ly khai.
Tiểu phúc đột nhiên một trận quặn đau, Quân Doanh Thệ đảo thở sau, hai tay chăm chú che bụng, thở dốc một trận, tập tễnh về phía Chiêu Dương cung đi đến.
Tiểu phúc đau đớn đã bớt một chút, nói vậy việc hôm nay tất đã động đến thai khí, nhớ tới Bạch Dư Hạo có lưu lại thuốc an thai cho hắn ở trong tẩm cung, Quân Doanh Thệ cắn chặt khớp hàm, gắng sức đi về hướng Chiêu Dương cung.
Rốt cục tới cửa, Quân Doanh Thệ bước đi chậm lại, nhấc chân rảo bước tiến lên, ai biết dưới chân mềm nhũn, mắt thấy sẽ ngã trên mặt đất.
Quân Doanh Thệ chăm chú bảo vệ tiểu phúc, nhắm chặt hai mắt chờ đau đớn ập đến. Hắn biết thai nhi mới hai tháng vẫn chưa ổn định, như vậy chỉ cần một chút bất cẩn, chỉ sợ thai nhi sẽ gặp chuyện, ngực đau xót, tuy rằng luôn miệng nói hận y, nhưng này dù sao đây cũng là mối liên hệ duy nhất với giữa y và hắn…
Chờ đợi đau đớn xuất hiện, Quân Doanh Thệ chỉ thấy cơ thể tiến vào một bờ ngực ấm áp, mở mắt ra, nhìn người phía trước, Quân Doanh Thệ nhẹ nhàng chấn động, sắc mặt trong nháy mắt trắng xanh, kinh ngạc nói: “Tô… Dẫn Nguyệt…”
Tô Dẫn Nguyệt hôm nay cũng một thân hồng sắc huyền phục, bên hông đai ngọc ánh vàng rực rỡ, tóc đen nhu lượng buộc phía sau, vài sợi thật dài rơi trước ngực, theo gió nhẹ, nhẹ nhàng phất động.
“Hoàng thượng… Ngài khiến ta tìm thật khổ a…”
Danh Sách Chương: