"Tiểu Quản không thể hồ nháo" Hàm Yên nhẹ giọng trách cứ.
Lý Mặc Sầu nhìn nữ nhân hướng nàng khom người.
"Tiểu nữ Hàm Yên đa tạ ơn cứu giúp của công tử".
"Không sao, cô nương không cần đa lễ" Lý Mặc Sầu chấp tay đáp lễ xong quay người rời đi.
"Công tử chờ đã, tiểu nữ vẫn chưa biết người danh xưng?" Hàm Yên vội nói.
Lý Mặc Sầu bước chân khựng lại, không có xoay người đáp "Lý Hàn".
Dứt lời thân ảnh thoáng cái không biết đã đi nơi nào. Hàm Yên ánh mắt vẫn đăm đăm đặt tại kia công tử bóng lưng.
Châu Tiểu Quản lên tiếng "biểu tỷ ngươi là lưu luyến hắn?"
"Không có, Tiểu Quản không được ăn nói hàm hồ ta chỉ là cảm thấy hằn kỳ lạ" Hàm Yên dời tầm mắt nhìn nàng biểu muội bướng bỉnh bộ dáng không khỏi thở dài.
Tô Thanh bên này thu hết tràng cảnh vào mắt, thầm cảm tháng đây chính là anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết. Sau khi hai người nhận thức sẽ về chung nhà sau đó sẽ thành thân còn nữa rất nhiều tình tiết.
Lý Mặc Sầu vừa hay trở lại, nàng đi xem kia vô sỉ nam nhân thấy hắn bị đánh đến bất tỉnh nhân sự. Nhìn Tô Thanh bộ dáng xem kịch vui Lý Mặc Sầu dùng chiết phiến* nâng cằm của nàng.
Chiết phiến: quạt xếp.
"Tiểu cô nương muốn cùng bản công tử vui vẻ không?"
Tô Thanh nhướn mi "công tử dám làm ta liền đáp ứng".
Ngoại nhân nhìn vào chỉ thấy công tử phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt, khi dễ cái tiểu cô nương.
Lý Mặc Sầu hiện tại đang cải nam trang để ý ánh mắt ngoại nhân một chút, thu quạt lại, nhỏ giọng.
"Ngươi là đang thách thức ta?"
"Ai bảo ngươi trêu ghẹo ta" Tô Thanh tinh nghịch ngẩn đầu.
"Hừ! Một lời đã định, tối nay nàng phải cùng ta vui vẻ" Lý Mặc Sầu mỉm cười tay cầm quạt phe phẩy.
Tô Thanh cảm thấy có điểm không đúng trong lời nói của Lý Mặc Sầu nhưng không đúng chỗ nào thì nàng không biết.
Lườm đối phương một cái Tô Thanh đứng dậy trở về nàng phòng thuê.
Buổi tối ở đại sảnh náo nhiệt đông đúc người, Tô Thanh thân diện lam y, tóc xỏa tùy tiện phía sau.
Nàng tay cầm quạt xếp bắt chước bộ dạng công tử phong lưu đi xuống lầu.
Lý Mặc Sầu lúc này theo phía sau nàng, nhìn nhà mình tiểu gia hỏa cải nam trang, thật sự có chút đáng yêu.
Trên phố các cô nương đều ngoái đầu nhìn, các nàng chính là nhìn hai cái kia xinh đẹp tuấn tú công tử.
Tô Thanh nhìn quanh khắp nơi đều là gian hàng, nàng mỗi chỗ đều xem qua đến nỗi khiến người phía sau đều nhịn được càm ràm.
"Ngươi cũng không phải hài tử, thật sự đối với những cái này đồ vật hứng thú?"
"Thích chính là thích cần gì phải phân biệt độ tuổi" Tô Thanh đáp, nàng cầm một xiên hồ lô đường.
"Tỷ tỷ có muốn ăn không?" nàng cầm hồ lô hướng Lý Mặc Sầu đưa đến.
Lý Mặc Sầu nàng không phải hài tử, cũng không thích này đồ ăn vốn dĩ muốn từ chối nhưng nhìn đến ánh mắt mong chờ của tiểu gia hỏa liền gật đầu đáp ứng.
"Còn lâu mới cho ngươi" Tô Thanh rất nhanh rút tay lại, nàng thè lưỡi xong liền chạy mất.
Lý Mặc Sầu ngơ ngẩn một lúc mới hồi thần đuổi theo.
Hai thân ảnh rượt đuổi nhau trên phố, Tô Thanh không bao lâu liền bị Lý Mặc Sầu tóm được.
Ngoài gia gia ra nàng tuyệt không thể hiển lộ võ công của chính mình, nên hiện tại mới có thể như vậy bị Lý Mặc Sầu bắt lấy.
"Tỷ tỷ, ta sai rồi" nàng chớp chớp mắt hướng đối phương.
"Không ngờ ngươi còn có lá gan trêu chọc ta" Lý Mặc Sầu giữ tay Tô Thanh.
"Này là trả thù ngươi ban sáng trêu chọc ta" Tô Thanh giương mắt.
"Hảo, ngươi còn nói tối nay vui vẻ với bản công tử đâu" Lý Mặc Sầu nhớ đến nàng ban sáng đáp ứng mình lời nói.
"Ai a? Không phải ta" Tô Thanh giãy giụa tránh thoát.
Lý Mặc Sầu tiếp tục đuổi theo lập tức bị người chặn lại. Nàng nhìn trước mắt nữ nhân một thân hắc y, tay cầm trường kiếm xem ra cũng là người trong giang hồ.
"Đạo hữu, ta cùng ngươi chưa từng quen biết, vì cái gì cản đường?"
"Người kia ngươi không thể động" nữ nhân đáp.
"Vậy tại hạ không khách khí" Lý Mặc Sầu xuất thủ.
Đôi lời của tác giả:
Cuối năm rồi, vậy là chúng ta đã cùng tiểu Thanh trải qua một chặng đường, tuy không ngắn không dài nhưng thật sự rất cảm ơn sự quan tâm của các bạn đối với tác phẩm này.
Chúc các bạn năm mới vui vẻ.