• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang lúc này, cửa tiệm cà phê lại có người tiến vào.



Nhạc Ân Trạch mặc chiếc áo len màu xám cổ cao hưu nhàn, bên ngoài phối hợp một cái áo khoác thon dài, thong dong đi đến. Bởi vì thời gian này tĩnh dưỡng, thạch cao trên đùi đã được gỡ bỏ đổi thành cái nạng, các đốt ngón tay linh hoạt cứng rắn vịn cây nạng, chậm rãi đi tới.



Lúc anh đi vào, không khí trong tiệm cà phê đều giảm xuống thấp một tầng.



"Lục tiên sinh thật có nhã hứng, dường như tùy ý đều có thể nhìn thấy anh.” Nhạc Ân Trạch không cần phục vụ tiếp đón, tự động ngồi xuống.



Cánh tay khoát lên ghế dựa của Hách Diêu Tuyết, tùy tiện biểu thị quyền sở hữu công khai.



Muốn đọ sức? Nhạc Ân Trạch không chút nào luống cuống, nhất là Lục Minh Phong đã ba lần bốn lượt chạm vào điểm mấu chốt của anh, trắng trợn táo bạo thèm nhỏ dãi người phụ nữ của anh.



Xem ra chút dạy dỗ kia còn chưa đủ. Trong lòng Nhạc Ân Trạch thầm nghĩ, xoay người nhìn về phía Hách Diêu Tuyết bên cạnh. Tóc của cô luôn luôn không cắt, hiện tại đã dài đến bên hông, từ nhỏ đến lớn đều không nhuộm tóc, mái tóc đen bóng xinh đẹp lóe sáng dưới ánh mặt trời, làm cho người ta nhịn không được vươn ngón tay ra quấn quanh. Mà khuôn mặt trắng nõn cùng một đầu tóc đen thùi, không chút nào không đẹp, giống như tiên nữ giáng trần…..



Cũng khó trách Lục Minh Phong bị sắc đẹp che mắt. Mùi thịt ngăn không được sói đói, phải có dao mổ cùng chiến đấu xua đuổi…..



"Tôi đến Thụy Sĩ công tác, vừa đúng lúc gặp Diêu Tuyết ở đây. Thế nào? Nhạc tiên sinh đến đây du lịch?”



Nhạc Ân Trạch lại không có ý định nói chuyện nhảm cùng Lục Minh Phong, vươn tay kéo Hách Diêu Tuyết “Một lát chúng tôi muốn đi mua quần áo, không ở lại quấy rầy Lục tiên sinh nữa.”



Hách Diêu Tuyết chán ghét à vung cổ tay ra khỏi tay anh "Không nên đụng tôi!" Lời nói của Irena vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, nghĩ đến bàn tay đã từng chạm qua vô số phụ nữ của anh, Hách Diêu Tuyết thậm chí hận không thể dùng thuốc tiêu độc rửa sạch bản thân một chút.



Lục Minh Phong cũng đứng dậy, đi đến bên cạnh nắm lấy bả vai của Hách Diêu Tuyết, sau đó trầm giọng nói với Nhạc Ân Trạch: “Nhạc tiên sinh, Diêu Tuyết không muốn đi với anh, có phải anh nên thoải mái một chút, học cách buông tay?”



Trong nháy mắt Lục Minh Phong đứng lên, có thêm mấy người đàn ông đi vào tiệm cà phê, Nhạc Ân Trạch thậm chí nhìn thấy bên dưới tây trang của bọn họ còn mang theo sung….



Anh liếc mắt quét ngang hai người Âu Châu ngồi ở một bàn khác, đột nhiên hiểu rõ màn diễn hoàn hảo không hẹn mà gặp của Lục Minh Phong bày ra.



Lục Minh Phong nhất định là nắm rõ lộ trình mấy ngày nay của Hách Diêu Tuyết, mang theo người chờ ở đây, cũng có ý tứ chính là hai người quan viên ngoại giao thân phận tôn quý kia. Nếu bản thân ở trước mặt bọn họ có hành động làm bừa nào, bọn họ chính là có sẵn nhân chứng rồi.



Lục Minh Phong muốn hạ mã uy trước mặt anh!



Nhạc Ân Trạch nheo mắt, nhìn Lục Minh Phong lạnh nhạt cười, lại nhìn Hách Diêu Tuyết nhanh chóng đứng bên cạnh anh Minh Phong của cô, sau đó hỏi “Lục tiên sinh, anh bây giờ là có ý gì? Dù cho tôi và Tuyết Tuyết có chút không vui vẻ, anh lại huy động lực lượng như vậy, thật dễ làm cho người ta hiểu lầm.”



Lục Minh Phong nắm chắc thắng lợi trong tay, mỉm cười nói: “Hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm anh phi pháp giữ người, uy hiếp an toàn của người thân Diêu Tuyết? Nhạc Ân Trạch, ở trong nước anh còn có thể đảm đương chức thổ bá vương một chút, nhưng đây là Thụy Sĩ, dù anh có giữ hộ chiếu của Diêu Tuyết không giao ra, tôi cũng có biện pháp bổ sung cho em ấy. Về phần những thương tổn anh đã gây ra cho em ấy, tôi cũng muốn giữ lại để truy cứu trách nhiệm của anh.”



Nhạc Ân Trạch nheo mắt, đột nhiên sửa miệng dùng tiếng Anh nói: “Truy cứu? Anh muốn dùng luật hình nào đến truy cứu tôi? Tôi cùng Tuyết Tuyết đều đã sửa đổi quốc tịch, phiền toái khi Lục tiên sinh tìm luật sư, tìm một người chuyên nghiệp một chút…” Tiếp theo anh nói ra tên của một quốc gia Trung Đông nho nhỏ.



Lời này vừa nói ra, Hách Diêu Tuyết cùng Lục Minh Phong đều thay đổi sắc mặt, nhất là trong lòng Hách Diêu Tuyết sinh ra một trận nghi ngờ. Chuyện sửa quốc tịch lớn như vậy, nàng thế nào lại không biết?



Nhưng trong lòng Lục Minh Phong cũng hết sức rung động, bởi vì cái quốc gia giàu có thừa thải dầu mỏ kia rất là hẻo lánh. Hơn nữa nếu nói sửa đổi quốc tịch, thẻ xanh của quốc gia kia cực kỳ khó xin…. Quan trọng nhất là quốc gia này…… Lục Minh Phong đột nhiên hiểu rõ dụng tâm hiểm ác của Nhạc Ân Trạch sửa đổi quốc tịch của Hách Diêu Tuyết.



Quả nhiên, Nhạc ân Trạch lại chậm trãi hồn nhiên dùng tiếng Anh nói tiếp: “Hơn nữa, tôi cùng Tuyết Tuyết đã đăng ký kết hôn, cô ấy là người phụ nữ hợp pháp của tôi. Nếu cô ấy trong thời gian kết hôn tự tiện có hành vi gây rối cùng với người đàn ông khác, y theo pháp luật, người chồng có quyền lấy tội thông dâm nam nữ loạn côn đánh chết. Vừa vặn bây giờ còn có nhiều người làm chứng như vậy, Lục tiên sinh, anh muốn mang bà xã hợp pháp của tôi rời đi trước mặt tôi hay sao?”



Nói xong, Nhạc Ân Trạch lấy hai tờ giấy chứng nhận từ trong túi quần ra, đúng là giấy chứng nhận kết hôn ở quốc gia Trung Đông của anh và Hách Diêu Tuyết.



"Nhạc Ân Trạch! Tôi khi nào thì gả cho anh! Anh quả thực là nói hưu nói vượn!" Thân thể Hách Diêu Tuyết hơi hơi lay động, may mắn Lục Minh Phong kịp thời đỡ lấy. Cô nhìn lại hia tờ giấy chứng nhận kết hôn, đột nhiên nhớ lại trước kia Nhạc Ân Trạch đã từng kêu cô ký một phần văn kiện mà chữ trên đó cô xem không hiểu là của nước nào….. Chẳng lẽ…..



Nhạc Ân Trạch bước đi tới, vươn tay đoạt lại Hách Diêu Tuyết trong tay Lục Minh Phong “Lục tiên sinh, anh và tôi đều là người làm ăn buôn bán, nên hiểu rõ ra tay trước thì chiếm được lợi thế cùng tầm quan trọng việc giữ lấy hợp pháp. Đáng tiếc, anh luôn luôn đến chậm một bước….”



Mấy bảo vệ sau lưng Lục Minh Phong muốn đi lên cướp người, nhưng Lục Minh Phong lại nhìn đến hai đại sứ chậm rãi lắc đầu, sau đó trước sau đứng dậy rời đi.



Dù sao tình hình mỗi quốc gia không giống nhau, pháp luật bưu hãn của quốc gia sa mạc phiến vàng óng ánh cùng xã hội văn minh một xu quan hệ đều không có. Bọn họ không cần vì loại chuyện nhà này mà cuống vào vòng thị phi phi lí, đương nhiên là phải bo bo giữ mình, miễn cho máu thịt tanh hôi dính đến bản thân.



Sau khi nhìn thấy đại sứ rời khỏi, Nhạc Ân Trạch cũng phất phất tay, gọi đám bảo vệ của mình vào.



"Lục tiên sinh, văn đấu anh không đấu lại, nếu muốn võ đấu, tôi cũng xin tiếp, cũng không biết báo chí trong nước ngày mai sẽ có tin tức giựt gân gì? Dù sao lãnh đạo thường xuyên lộ mặt trên báo, có một người cháu không hiểu chuyện, bởi vì chuyện không quang vinh gì…..”



Lục Minh Phong giận đến kém chút nữa cắn nát răng. Anh biết Nhạc Ân Trạch đang lấy danh dự của chú anh áp chế anh.



Nghĩ tới đây, Lục Minh Phong nắm chặt nắm tay, áy náy nhìn Hách Diêu Tuyết “Diêu Tuyết, em không cần lo lắng, nếu anh ta tự ý sửa đổi quốc tịch của em, anh nhất định sẽ tìm cách tra ra rõ ràng phán định quan hệ vợ chồng trên pháp luật của em không có hiệu quả….”



Đáng tiếc Lục Minh Phong còn chưa nói xong, Hách Diêu Tuyết đã bị Nhạc Ân Trạch ôm vào trong ngực, thô lỗ bước ra khỏi tiệm cà phê tiến vào trong xe.



"Lục tiên sinh làm thế nào? Có cần chúng tôi…..” Không đợi bảo vệ phía sau nói xong, Lục Minh Phong đã tức giận đá cái bàn, sau đó đi nhanh ra ngoài.



Nhạc Ân Trạch này rốt cục là có lại lịch gì? Anh ta có thể một tay che trời hả? Cuộc đời Lục Minh Phong có thể nói là luôn luôn thuận buồm xuôi gió, nhà anh có bối cảnh hiển hách, cha mẹ anh bình thường khuyên bảo anh làm việc phải khiêm nhường một chút, nhưng khiêm nhường cũng không có nghĩa là phải chịu người khác khinh bỉ.



Nhưng mà, Lục Minh Phong thật lòng thích Hách Diêu Tuyết, lại thành thứ xa xỉ bản thân cầu mà không được, càng không chiếm được, càng là một nốt ruồi chu sa trong lòng. Khoảnh khắc nhìn thấy Nhạc Ân Trạch ôm cô vào lòng, Lục Minh Phong cảm thấy như có một mũi tên nhọn đâm vào trái tim anh.



Anh sẽ buông tay!



Hách Diêu Tuyết cũng không biết lúc này Lục Minh Phong đang sa sút tinh thần, cô đã bị lửa giận của Nhạc Ân Trạch bao phủ chặt chẽ.



"Chỉ một chút không nhìn thấy, em liền bỏ chạy đi hẹn gặp người đàn ông khác. Lúc trước chẳng qua vì tiện việc mua bán dầu mỏ mà sửa đổi quốc tịch, mà sau khi sửa quốc tịch, gần nhất lại tùy tiện tiến hành thủ tục không tệ, không nghĩ tới, có thể buộc một sợi xích trên cổ sủng vật của tôi dùng rất tốt….” Người đàn ông giận quá hóa cười, vươn tay bóp chặt cổ Hách Diêu Tuyết.



"Khốn kiếp! Buông tay! Ai cho phép anh thay tôi sửa đổi quốc tịch? Anh đây là phạm tội, ai muốn gả cho anh chứ? Không biết xấu hổ!"



Nhạc Ân Trạch liền dùng thêm chút lực, kéo Hách Diêu Tuyết vào lòng “Đương nhiên tiểu công chúa của tôi mê người như vậy, làm sao có thể dễ dàng coi trọng người khác chứ? Nhất định là bởi vì thời gian gần đây tôi bị thương vắng vẻ em, làm hai em xuân tâm nhộn nhạo muốn đi tìm người đàn ông khác. Không sao, trở về tôi liền cho em ăn no, cho em không còn khí lực trèo lên giường người đàn ông khác.”



Nhạc Ân Trạch chẳng biết xấu hổ lên án, làm cho cả người Hách Diêu Tuyết lạnh lẽo “Em gái bên cạnh anh không ít đi, đi tìm cô ta tốt lắm, đừng tới quấy rầy tôi. Mười tám tuổi qua rất nhanh, anh nhanh đi tìm con mồi kế tiếp đi!”



Nhạc Ân Trạch nở nụ cười, một bàn tay vói vào trong quần áo của Hách Diêu Tuyết vuốt ve “Không già, vẫn thật là tươi mới, nhiều chất lỏng, dù sao tôi vẫn còn chưa hưởng dụng hết đâu.”



Bản lãnh nói chuyện, Hách Diêu Tuyết liền cảm thấy một ngón tay khớp xương cứng cáp tiến vào hoa nguyệt khít khao, không để ý đè ép cùng ngăn cản liền ngang nhiên tiến vào.



"A. . . . . . Khốn kiếp!"



"Nhìn xem, hồi lâu không dùng liền nhanh như vậy, bảo bối của tôi nhất định là đói đến muốn hỏng rồi….” Chỗ tài xế ngăn cách với không gian đằng sau xe, người đàn ông không chút khách khí tách hai chân cô gái ra, ngay sau đó liền không hề có bước dạo đầu, thẳng tấp tiến vào….. Hách Diêu Tuyết đau đến hút khí, ngay cả khí lực kêu lên cũng không có.



Nhưng Nhạc Ân Trạch căn bản không nhìn ra đau đớn của cô, đè cô xuống ở ghế sau, không chút khách khí đong đưa thắt lưng rắn chắc, dùng sức nghiền nát hoa nguyệt khít chặt của cô.



Ngóng tay của ah nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của cô, “Kêu ra tiếng đi, tôi không nghe thấy. Thân là bà xã hợp pháp của tôi, đương nhiên phải học như thế nào lấy lòng ông xã. Phải biết rằng, về mặt pháp luật tôi có thể cưới đến bốn người vợ, nếu em hầu hạ tôi không tốt, ly hôn cũng không cần, liền trực tiếp đưa em vào lãnh cung mà ngây ngốc đông lạnh trong đó.”



Trong xã hội mới lại nghe được chuyện ngược tâm còn sót lại trong xã hội phong kiến, Hách Diêu Tuyết rốt cuộc biết, người đàn ông này có thể khiêu chiến tâm lý cực hạn của cô như thế nào rồi.



Hồi tưởng mười tám năm tuổi trẻ tươi đẹp, Hách tiểu thư chưa từng nói qua một chữ thô tục, bị Nhạc Ân Trạch áp dưới thân, nghẹn đỏ mặt, rốt cục bộc phát ra một câu rất có sáng ý “Thúi lắm! Anh là đồ cặn bã! Ba anh lúc trước nên mang anh tới bồn cầu, xả nước một cái cho cuốn trôi đi.”



Lời này vừa nói ra, trong xe nhất thời yên tĩnh trở lại, trên ngực Hách Diêu Tuyết phập phồng, bị Nhạc Ân Trạch kích thích cơn tức giận cùng đánh vào thần kinh huyệt Thái Dương.



Ánh mắt của người đàn ông âm trầm giống như tia chớp bắn ra trong mây đen dầy đặc, qua nửa ngày, anh mới lộ ra răng nanh, cười nói: “Vậy em nói xem, một hồi muốn anh bắn tới chỗ nào?”



". . . . . ."



Lúc xe rốt cục trở lại biệt thự, hai chân Hách Diêu Tuyết đã nhuyễn như mì sợi, xụi lơ, được Nhạc Ân Trạch dùng áo khoác dài bao lấy ôm trở về phòng.



Sau đó anh lại phân phó người làm lấy túi chườm đá, đắp lên đôi mắt sưng đỏ của cô.



"Buổi tối có tiệc, em cùng tôi tham dự.”



Hách Diêu Tuyết vô lực ngồi ở trên giường, hữu khí vô lực nói: "Không đi!"



Nhạc Ân Trạch ngồi trên ghế sô pha xoa xoa ấn ấn bắp đùi hơi đau, sau đó nói: “Em là nhân vật chính, làm sao lại không đi? Thiếu em, màn diễn này khó xem tiếp rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK