Tin tức Bạch Thư Mạch ôm Tô Tinh về Tô phủ đã nhanh chóng lan truyền ra bên ngoài. Giờ trà dư tửu hậu mọi người đều bắt đầu bàn tán về giai thoại của hai tài tử giai nhân này. Nhưng những lời truyền đến tai Phó tam tiểu thư – người đang thương nhớ Bạch Thư Mạch lại trở thành một tư vị khác. Nàng ta tức giận đến mức cho nhiều người đi tung tin đồn, nói rằng Tô Tinh dùng thủ đoạn để mê hoặc Bạch Thư Mạch. Thậm chí còn nói đức hạnh của Tô Tinh không đủ, không lên được mặt bàn.
Vì đêm qua Tô Tinh say rượu nên khi tỉnh dậy có hơi choáng váng, nhìn đồ vật xung quanh đều thấy hơi mơ hồ. Nàng chỉ nhớ rõ là uống rượu cùng với Bạch Thư Mạch, những chuyện sau đó thì không nhớ được gì nữa.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi. Dùng chút trà giải rượu trước đã, sẽ đỡ đau đầu hơn đấy."
"Ừm, để xuống đi."
"Tiểu thư, tiểu thư." Lục Tụ cầm một kết đồng tâm chạy vào: "Kết đồng tâm này được tìm thấy trên y phục của người vào hôm qua, cò cần phải cất không ạ?"
Nhìn kết đồng tâm, Tô Tinh chợt nhớ đến lời hôm qua của Bạch Thư Mạch, nhanh chóng sai Lục Tụ xử lý kết đồng tâm.
Thật ra Tô Tinh không quan tâm đến lời đồn đại bên ngoài, thế nhưng lại không dám ra khỏi cửa mà chỉ một mực ở trong phủ để trốn tránh Bạch Thư Mạch.
Tô Tinh không muốn ra cửa, thế nhưng Tư Đồ Thanh Hà lại không thể ngồi yên được nữa, hào hứng vác cái bụng to chạy đến Tô phủ.
"Tô Tinh, Tô Tinh."
"Quận chúa, người chạy chậm chậm thôi."
Tư Đồ Thanh Hà đã mang thai hơn sáu tháng, bụng cũng lớn hơn rất nhiều. Thế nhưng điều này lại không ảnh hưởng đến khả năng đi lại của nàng ấy tí nào. Mỗi lần nàng ấy ra cửa thì đều sẽ doạ Thu Dần và những người khác sợ chết khiếp.
"Cô không ở trong phủ dưỡng thai cho tốt à, sao lại chạy tới đây?"
"Thật ra tình trạng của cô còn giống mang thai hơn cả ta đấy, đã mấy ngày rồi không chịu ra khỏi cửa." Tư Đồ Thanh Hà nhìn nàng chằm chằm: "Đây là cô không đủ dũng khí. Chuyện của cô và Bạch Thư Mạch nhưng ta lại nghe được từ miệng của người ngoài, vì chuyện này mà ta bị Vương Cảnh chế nhạo đấy."
"Cô đừng chấp nhặt với bọn họ, thật ra ta và Bạch Thư Mạch không có chuyện gì cả."
"Vậy được, thế thì hôm nay cô tiến cung với ta đi. Hoàng tẩu tẩu tổ chức hội ngắm hoa, vừa hay ta với cô có thể đi cùng nhau. Ngày nào cũng ngây ngốc ở trong phủ chán muốn chết đi được."
Tô Tinh biết ý đồ của Tư Đồ Thanh Hà là gì. Tuy hội ngắm hoa tên là hội ngắm hoa, nhưng thực chất là một hội kết duyên. Con cháu nhà quan lại trong triều từ Tứ phẩm trở nên đến độ tuổi thích hợp đều có thể tham gia, tất nhiên trong đó cũng bao gồm cả Bạch Thư Mạch.
"Ta vẫn nên không đi thì hơn."
"Ta biết cô lo lắm điều gì. Yên tâm đi, y đã bị phái tới Càn Châu rồi, hẳn là hôm nay sẽ không tới đâu."
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết." Tư Đồ Thanh Hà đẩy Tô Tinh vào phòng: "Cô mau thay một bộ xiêm y tươi sáng đi. Hồng Tụ, mau trang điểm cho tiểu thư nhà ngươi đi."
"Vâng thưa Quận chúa."
Hội ngắm hoa trong cung náo nhiệt hơn so với tưởng tượng một chút. Bởi vì là buổi kết duyên trá hình nên hôm nay nam nữ không cần phải tách ra ngồi riêng, xung quanh đều là trai gái có đôi có cặp.
Tư Đồ Thanh Hà kéo Tô Tinh vào Ngự Hoa Viên. Bởi vì sự việc giữa nàng và Bạch Thư Mạch đã được lan truyền rộng rãi, nên tất cả mọi người đều đặt sự chú ý về phía nàng, thế nhưng lại khiến nàng không được tự nhiên lắm.
"Cô nói xem, sao tiểu thư Tô gia lại đến đây vậy? Đây là hội mà chỉ những nữ tử chưa thành gia lập thất mới có thể tham gia cơ mà."
"Giờ tuổi cũng lớn rồi nên sợ không gả đi được đấy, nếu không thì cũng sẽ không một lòng một dạ bám vào người của Trạng Nguyên tân khoa đâu."
Hai vị tiểu thư thế gia trốn ở một bên khua môi múa mép, đúng lúc Tô Tinh và Tư Đồ Thanh Hà đi qua nghe thấy. Tô Tinh vốn không muốn gây chuyện, nhưng Tư Đồ Thanh Hà lại trực tiếp xông tới.
"Không phải hôm nay là ngày hội ngắm hoa à, người này tới đây thì có sao. Nhưng sao không ai nói sẽ có mấy con chó mà cũng dám trà trộn vào đây nhỉ."
Hai người vừa nhìn thấy là Quận chúa thì sợ tới mức mềm nhũn cả chân. Tư Đồ Thanh Hà có tiếng là một người không dễ chọc, nếu đắc tội nàng ấy thì e là đến cả chết như thế nào cũng không thể biết.
"Quận chúa, bọn ta chỉ thuận miệng nói vài câu thôi."
"Thuận miệng vài câu? Vậy được, thế thì bổn Quận chúa cũng có thể thuận miệng xử lý các ngươi nhỉ. Hai vị tiểu thư đây trang điểm kiều diễm như vậy, đáng tiếc thật đấy. Nhưng không thể không nói, hay là để bổn Quận chúa dạy dỗ các ngươi, cho các ngươi dệt hoa trên gấm nhé?"
"Quận chúa." Tô Tinh kéo tay Tư Đồ Thanh Hà: "Có lẽ hai vị tiểu thư này chỉ nhất thời nói bậy thôi, không có ác ý đâu. Quận chúa vẫn đừng nên trách tội bọn họ."
"Phải phải phải, xin Quận chúa tha thứ ạ."
Tô Tinh là người trong cuộc cũng không so đo, nàng ấy cũng không cần phải nổi giận nên bèn không làm khó hai người kia nữa. Hai người thấy Quận chúa không trách tội thì vội vàng chạy mất.
"Sao cô lại cản ta chỉnh bọn họ? Bây giờ họ đang trèo lên đầu cô để bắt nạt đấy."
"Cô còn đang mang thai đó, vẫn không nên tức giận thì hơn. Nếu sinh ra một đứa trẻ có tính khí không tốt thì là lỗi của ta đấy."
"Quận chúa, Hoàng Hậu mời người qua đó ạ."
"Thôi vậy, ta không tốt tính như cô lúc này đâu. Ta qua bên chỗ Hoàng tẩu tẩu trước đã, cô tự đi dạo một vòngg đi nhé, lát nữa ta sẽ tìm cô sau."
Sau khi Tư Đồ Thanh Hà đi theo cung nữ truyền tin thì bây giờ chỉ còn lại một mình Tô Tinh, ngồi xuất thần ở một góc trong Ngự Hoa Viên.
"Tô tiểu thư."
Nghe thấy có người gọi nàng, Tô Tinh ho.àn hồn. nữ tử trước mắt dịu dàng động lòng người, giọng nói lại càng nhẹ nhàng êm dịu hơn. Chính là Phó tam tiểu thư, Phó Xu.
"Phó tiểu thư có việc gì sao?"
"Có phải là vậy không? Hôm nay ta nghe nói là Tô tiểu thư và Bạch công tử có quan hệ riêng tư rất tốt. Xu Nhi không hiểu lắm nên muốn đến hỏi Tô tiểu thư một chút."
Phó Xu luôn tự đề cao bản thân, khi đối nhân xử thế vẫn luôn khoác lên cái thái độ cao cao tại thượng, quả thực khiến cho người ta không được thoải mái cho lắm. Tô Tinh cũng lười khách sáo với nàng ta: "Không phải Phó tiểu thư cũng có quan hệ riêng tư rất tốt với Bạch công tử sao, sao không đi hỏi y mà lại tới hỏi ta làm gì?"
"Xưa nay nam nữ khác biệt, hiện giờ Bạch công tử chưa phải phu quân của ta nên đương nhiên không thể thân cận được."
"Phu quân? Sao ta lại nghe nói Bạch công tử đã từ chối lời cầu thân của Phó đại nhân, nói là đã có người trong lòng rồi mà nhỉ?"
"Chuyện này thì không cần Tô tiểu thư lo lắng đâu. Nhưng hẳn là Tô tiểu thư đã biết, Bạch công tử có tài trị quốc, hơn nữa còn được Thánh Thượng tán thưởng, tiền đồ vô lượng. Nhân vật như vậy thì đương nhiên phải xứng với nữ tử thế gia xuân sắc rạng ngời. Tô tiểu thư cũng chỉ là một vị phu nhân bị bỏ rơi vì chồng mất, chẳng lẽ không biết tự lượng sức mình mà còn muốn tranh với ta sao?"
Nghe được lời nói của Phó Xu, Tô Tinh cũng không nối giận: "Phó tiểu thư năm nay mười tám à?"
"Đương nhiên."
"Vậy thì phải rồi."
"Phải cái gì?"
"Bảy năm trước cô cũng chỉ mới mười một thôi, làm sao biết được chuyện gì đã xảy ra chứ. Chồng mất? Phu nhân bị bỏ rơi? Đúng là khiến người khác thấy buồn cười. Chuyện của Tô Tinh ta năm đó, là Thánh Thượng đích thân hạ ý chỉ giúp ta hoà ly, chỉ cứ coi như không có cuộc hôn nhân này thôi. Bây giờ Phó tiểu thư gọi ta là phu nhân bị bỏ rơi vì chồng mất, vậy thì không phải là đang tát vào mặt của Bệ hạ sao?"
"Ta không có, cô nói bậy."
"Nhỏ tiếng chút đi, đây chính là chuyện lớn sẽ bị chặt đầu đấy. Hơn nữa, cô nói với ta cái gì ấy nhỉ, tranh giành với cô á? Tranh giành Bạch Thư Mạch sao? Chỉ sợ là vị nam tử mà Phó tiểu thư hết lòng thương nhớ hiện giờ chỉ toàn nghĩ về ta thôi. Ta cũng không phải với nữ tử xuân sắc rạng ngời, có điều không ngại tranh với Phó tiểu thư một chút đâu."
"Lời này là thật." Bạch Thư Mạch đột nhiên xuất hiện. Hôm nay y mới từ Càn Châu trở về, được gọi thẳng tới Ngự Hoa Viên. Vốn y còn đang thấy không hứng thú chút nào, không ngờ lại gặp được cảnh Tô Tinh đấu võ mồm với Phó Xu, bèn đứng một bên xem kịch.
"Sao huynh lại tới đây, không phải là huynh đến Càn Châu sao?"
"Vừa mới về, những gì nàng nói ta đều nghe được hết rồi đấy."
"Bạch công tử, ta và huynh đã lâu rồi không gặp." Có thể nói Phó Xu là một nhân vật không tầm thường. Mới này còn hùng hổ doạ người, bây giờ thấy Bạch Thư Mạch thì lại trưng ra cái điệu bộ nũng nịu, cứ như thể Tô Tinh đang bắt nạt nàng ta vậy.
"Phó tiểu thư, lâu rồi không gặp."
Tô Tinh thấy Phó Xu quấn lấy Bạch Thư Mạch, sợ rằng Bạch Thư Mạch sẽ bám theo nàng nên bèn lén trốn đi.
"Tô Tinh, Tô Tinh."
"Bạch công tử, Xu Nhi biết huynh đang rất bối rối vì chuyện của Tô tiểu thư, nên mới hảo tâm tới hỏi Tô tiểu thư một chút, muốn biện bạch giúp huynh vài câu, không ngờ lại bị Tô tiểu thư bắt bẻ."
"Haizz." Bạch Thư Mạch thở dài: "Đúng là ta đã bối rối với việc này một lúc lâu, đa tạ Phó tiểu thư đã lo lắng cho Bạch mỗ."
"Xu Nhi biết ngay mà. Một người như Bạch công tử thì sao có thể nhìn trúng Tô Tinh được cơ chứ. Nhất định là người ngoài thiếu hiểu biết nên mới thuận miệng bịa chuyện thôi."
"Phó tiểu thư." Bạch Thư Mạch đột nhiên cao giọng: "Cái tên Tô Tinh này, không phải là thứ cô có thể gọi thẳng ra như vậy đâu."
"Bạch công tử, huynh..."
"Đúng là làm người khác đau đầu mà. Ta ái mộ Tô Tinh đã lâu, giai nhân lại cứ mãi từ chối nên ta chỉ đành phải quấn lấy nàng ấy để khiến nàng bằng lòng. Nếu Phó tiểu thư không thích gọi là Tô tiểu thư, chi bằng sửa miệng gọi là Bạch phu nhân đi. Dù sao phu nhân của Bạch Thư Mạch ta cũng chỉ có thể là Tô Tinh thôi, cô nghe rõ chưa?"
"Huynh thật sự thích cô ta sao?"
"Vốn ta còn vì cha cô và ta đều cùng làm quan trong triều nên mới không so đo, thế mà cô còn cho người tung tin đồn bôi đen Tô Tinh. Hiện giờ xem ra, Phó tiểu thư không hiểu chuyện thật đấy. Nếu cô còn dám làm chuyện mờ ám nữa thì ta nhất định sẽ không tha cho cô đâu. Bạch mỗ nói xong rồi, Phó tiểu thư cứ tự nhiên đi nhé."
Bạch Thư Mạch không để ý tới Phó Xu nữa mà lập tức đi tìm Tô Tinh.
Tô Tinh không muốn dây dưa với Bạch Thư Mạch nữa, đành sai Lục Tụ đi hồi báo với Tư Đồ Thanh Hà, còn mình thì nhanh chóng chạy ra cửa cung. Xe ngựa Tô phủ đã sớm chờ ở cửa cung, Tô Tinh vừa lên xe đã lập tức thúc giục xa phu xuất phát.
"Đi nhanh như vậy làm gì thế."
Bạch Thư Mạch vẫn đuổi kịp, trực tiếp chui vào xe ngựa của Tô Tinh.
"Huynh đi lên làm gì, mau xuống cho ta."
"Nàng vẫn chưa trả mời ta đâu." Bạch Thư Mạch nhìn chằm chằm Tô Tinh: "Lời nàng vừa nói với Phó tiểu thư, là thật hay giả vậy?"
"Ta chỉ đùa chút thôi, sao huynh lại coi là thật chứ."
"Nhưng không khéo rồi, vừa hay ta lại coi là thật đấy."
"Nếu huynh muốn hỏi cái gì thì để hôm khác hẵng hỏi. Huynh hấp tấp lỗ mã/ng thế này, không ra thể thống gì cả."
"Nếu nàng đồng ý làm Bạch phu nhân thì lại có thể thống rồi đó."
"Không phải ta cố ý làm khó huynh. Huynh cũng thấy rồi đó, bây giờ chúng ta ở trong mắt người khác là không môn đăng hộ đối. Huynh tiền đồ vô lượng, xứng đôi với rất nhiều nữ tử thế gia, tội gì phải lãng phí công sức với ta chứ?"
"Ta biết nàng đang lo lắng điều gì, nhưng cớ sao ta và nàng lại phải quan tâm đến lời nói của người khác chứ? Ta cho nàng mười ngày để suy nghĩ, mười ngày sau ta sẽ tới phủ, đến lúc đó vẫn xin Tô tiểu thư cho ta một đáp án."
Bạch Thư Mạch đi rồi, để lại Tô Tinh lòng đầy tâm sự ngẩn ngơ hồi phủ.
Hai hôm nay Tô Tinh đều không muốn ra khỏi phủ, đến cả quán rượu Thanh Phong cũng không muốn đến. Bạch Thư Mạch vùi đầu vào công vụ, ngày ngày nhốt mình ở trong Hàn Lâm Viện, đến Bạch phủ cũng ít về hơn.
Tất An lại bị phu nhân nhà mình cử đến hỏi thăm tình hình. Bởi vì lần trước bị Lục Tụ đánh cho một trận, cuối cùng hai người cũng có qua lại. Lúc này hai người đang ngồi xổm trước cửa lớn Tô phủ, chống cằm nhìn người đi qua đi lại trên phố đến phát ngốc.
"Đừng thở dài nữa, mới ngần ấy tuổi đầu mà còn than vãn nhiều hơn cả lão quản gia của bọn ta."
"Ngươi thì biết cái gì chứ." Lục Tụ quay đầu đưa mắt trừng Tất An một cái: "Hai người kia một người là đà điểu, một người là rùa đen. Một bên thì rụt đầu vào mai không chịu ra chui ra, một bên thì vùi đầu vào cát tự lừa mình dối người. Hà tất phải vậy chứ."
"Nếu công tử nhà ta và tiểu thư nhà cô có thể nhìn rõ như cô thì tốt rồi. Cũng không cần phỉa làm khó ta, ngày nào cũng bị phu nhân phái đi hỏi thăm Tô tiểu thư thích gì."
"Phu nhân nhà ngươi tốt đấy, chỉ là phái phải một tên ngốc thôi. Làm gì có ai theo dõi người khác mà lại chỉ cách có ba bước chân cơ chứ. Ta không đánh chết ngươi cũng xem như ta hạ thủ lưu tình rồi đó."
"Vậy thì đa tạ Lục cô nương. Cơ mà nói thật nhé, ngày hội Hoa đăng hôm ấy vẫn phải đa tạ cô đã thông báo, nếu không công tử nhà ta mà thật sự nghe theo lời của tiểu thiếu gia nói thì có lẽ đã đến hội hoa đăng tìm người rồi."
"Từ nhỏ ta đã đi theo tiểu thư, sao ta lại không hiểu được suy nghĩ của người chứ. Nhưng mà hai người cứ trốn tránh như vậy, e là khó đấy."
"Ừ, e là khó đấy."