• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu, cậu, cậu cái gì mà cậu? Còn nhỏ tuổi không chịu học hành, lại đi học đám lều báo rình trộm người khác. Tòi có thể hiểu được tâm tư của cậu, chắc là vì tôi từng nhìn thấy thân thể cậu rồi, nên cậu muốn xem lại chữ gì? Làm như vậy vừa không thiệt thòi, vừa có thể thỏa mãn tâm lý hiếu kỳ ở tuổi dậy thì của cậu! Cậu muốn xem thì cứ nói thẳng ra là được, tôi là vệ sĩ của cậu, dù có bị cậu chơi quy tắc ngầm cũng chả sao cả!”, Tân Mặc nói rất vô lại.

“Cậu, cậu vô sỉ, lưu manh! Đồ đàn ông thần kinh! Cầm thú!”, thoáng cái, Tiêu Ái Lệ đã dùng hết tất cả những từ có thể mắng người mà mình biết. Dường như chỉ có như vậy, cò mới có thế bày tỏ được sự tức giận trong lòng.

“Không phải tôi đã nói với

cậu rồi à? Tên hôi nhó cúa tôi là Tân ròm (*) đấy!”, Tân Mặc cười hề hề nói.

(*) Chữ “thú” trong từ cầm thú có cách đọc tương tự với chứ “ròm”

“Cậu, cái tên khốn kiếp này. Một mình trốn trong phòng xem

loại phim đó, tôi sẽ nói lại với bố tôi, để ông đấy đuổi cậu đil”, Tiêu Ái Lệ hét lên, lúc này, cô đã liếc thấy màn hình máy tính của hắn, hơn nữa còn có cửa sổ video khiến cò không khỏi nhớ đến mấy từ như Sora Aoi hay Mutõ mà đám nam sinh khốn kiếp trong lớp hay nói, dần dần, nghe mãi cũng quen tai.

Sau đó có xem một quyển sách tựa đề là “Cô chủ sống cùng tôi”, cô mới biết hóa ra đám con trai ở cái tuổi mười tám, mười chín đều rất thích mấy chuyện như vậy. Vừa khéo Tân Mặc cũng ở ngay độ tuổi “ngây ngô” sắp trưởng thành đó. Cho nên Tiêu Ái Lệ không khỏi

nghĩ theo hướng đó, lại nói, cô vốn bị chọc tức khó nhịn, lúc này bắt được đuôi của đối phương, cò tin chắc rằng với chứng cớ này, bố cò sẽ không để Tân Mặc tiếp tục ở lại biệt thự. Ở chung một mái nhà với kẻ háo sắc, sao bố cô có thể đồng ý cho được?

“Loại phim đó? Là phim gì nhỉ? Sao tôi không hiểu gì cả? Cô chủ à, cô giải thích một chút đi!”, Tân Mặc bày ra dáng vẻ ngây thơ.

“Hừ, đang giả bộ ngây ngô với tôi đấy à?”, còn chưa nói hết câu, Tiêu Ái Lệ đã vọt vào phòng, khom người luồn qua khoảng không dưới cánh tay Tân

Mặc, chạy thẳng đến trước máy tính, chỉ vào đoạn video trên màn hình và nói: “Để tôi nói cho cậu biết, đây chính là phim xxx!”

Nhưng khi nhìn thấy rõ cửa sổ video trên máy tính, cô mới chợt nhận ra có gì đó không đúng, bởi vì những hình ảnh trong đó rất quen thuộc. Nhất là chiếc Mercesdes-Benz 350 kia, đó chính là xe của nhà cô mà!

Tân Mặc nhếch miệng cười, sau đó đi đến bên cạnh Tiêu Ái Lệ và nói: “Ái chà, thì ra đây là phim xxx! Nói vậy mấy chú cảnh sát cứ luôn miệng kêu chống mại dâm, chống mại dâm là không đúng rồi, chẳng phái mỗi

ngày bọn họ đều xem phim XXX đó sao? Bảo vệ trường học và bảo vệ chung cư cũng vậy, ngày nào cũng công khai xem phim xxx! Mà này, cô chủ hiểu biết về từ “phim xxx” này thật đấy, chắc là đã đặc biệt nghiên cứu, tôi còn đang thắc mắc không biết cò chủ học được từ này từ đâu đấy!”

Nghe Tân Mặc nói, một chút ửng hồng trên mặt Tiêu Ái Lệ còn chưa rút đi, giờ lại càng thêm đỏ. Đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu luôn rồi! Sao cò có thể nói như vậy trước mặt một tên con trai chứ? ôi, xấu hổ làm sao! Đều tại cái tên Luật Kỷ gì gì đó viết tiểu thuyết bậy bạ, hại mình

đầu óc cũng bị vấn đục luôn rồi!

Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Tiêu Ái Lệ, đột nhiên Tân Mặc phát hiện cô chủ nhà mình cũng rất đáng yêu, dù sao trong số mấy trăm học sinh trường Đế Tôn, cô có thể được xếp vào hàng hoa khôi giảng đường, hỏi sao không đẹp cho được! Tuy rằng đôi khi cô chủ có hơi điêu ngoa một tí, thế nhưng có thể hiểu được, đấy là do từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng lớn lên, bị Tiêu Kính chiều hư mất rồi. Tính tình như thế cũng là chuyện bình thường!

“Hóa ra cậu trốn trong phòng là để xem băng ghì hình ớ

bãi đỗ xe!”, Tiêu Ái Lệ chợt hiểu ra.

“Đương nhiên rồi, chứ cậu nghĩ tôi làm gì? Chẳng lẽ cậu muốn xem bộ phim nào à? Nên muốn rủ tòi… xem cùng!”, Tân Mặc nhịn không được trêu ghẹo.

“Vô liêm sỉ, ai muốn xem cùng cậu hả? Tôi thấy trên bàn còn nhiều đồ ăn như vậy, sợ lãng phí thòi!”, Tiêu Ái Lệ giơ giơ nắm tay nhỏ của mình, nghiến răng nghiến lợi nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tràn đầy phẫn nộ, cô thầm hỏi vì sao cái tên này luôn tìm cách chọc giận mình, chẳng lẽ cậu ta nhường cò một chút sẽ chết à? Nói gì thì cô

cũng là cô chủ của cậu ta, hơn nữa cô còn là một thiếu nữ đấy. Đúng là không có phong độ đàn ông gì cả!

Nghe được những lời này, Tân Mặc đột nhiên cảm thấy ấm lòng. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai quan tâm hắn như vậy, lão già kia ấy à, là loại chờ hắn hầu hạ thì có. Hơn nữa, ông ta rất nghiêm khắc với hắn, mỗi ngày ngoại trừ huấn luyện thì không còn gì khác. Vất vả lắm mới có cơ hội rời khỏi cái chỗ khỉ ho cò gáy đó, thế nên hắn đã không chút do dự rời đi.

Tuy giọng điệu của Tiêu Ái Lệ có hơi ngang ngược, cũng có

chút điêu ngoa tùy hứng, nhưng mục đích của cô ấy là tốt. Hắn cũng không ngờ sau sự cố ngày hòm qua, mối quan hệ của hai người đã được kéo gần lại.

“Đợi tòi xem xong đoạn video này đã rồi ra dùng bữa. Có thể thấy rõ sự cố ngày hòm qua không phải tai nạn bình thường. Hôm qua, khi tòi kiểm tra xe đã phát hiện thắng xe có dấu hiệu bị phá hỏng, mà xe là do chú Quách lái đến lúc giữa trưa, cho nên nếu có ai bày trò thì chỉ có thể trong khoảng thời gian xế chiều. Vì vậy, tôi đã nhờ đội trưởng đội bảo vệ sao chép đoạn video này!”, Tân Mặc giải thích.

“Không có phát hiện?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK