Giờ thìn, ngày mười hai của tháng mười hai, nho sinh Quốc Tử Học tập trung đầy đủ trong sảnh Bác Sĩ, chuẩn bị nghe tư nghiệp dặn dò trước kì nghỉ. Khương Nhan thức dậy hơi trễ, lúc sửa soạn xong đến sảnh Bác Sĩ, liền trông thấy các nho sinh đang đứng trên bậc thang đá trước cổng sảnh hi hi ha ha, chỉ trỏ gì đó, thỉnh thoảng lại truyền đến một câu “Ai đắp vậy”, “Xấu quá”, không biết ai lại nói câu gì đó, một đám nho sinh đứng đó ôm bụng cười to.
Khương Nhan tò mò, kéo Nguyễn Ngọc bước đến hỏi: “A Ngọc, bọn họ đang cười gì thế?”
“A Nhan, ngươi mau đến đây xem, có người đắp người tuyết trên thềm đá!” Nói rồi, Nguyễn Ngọc kéo Khương Nhan bước đến bậc thềm, chỉ sang con đường bên cạnh, “Ngươi xem, khá thú vị nhỉ!”
Khương Nhan thuận theo hướng chỉ của Nguyễn Ngọc, quả nhiên, bên góc bậc thềm có một người tuyết cao hai thước đứng đó.
Người tuyết này đầu nhỏ thân to, hạt châu đen to bằng ngón tay cái điểm thành đôi mắt, khóe môi đính hạt châu đỏ mím chặt thành một đường, vốn vẻ mặt rất nghiêm túc nhưng trên gò má lại đính hai hạt chu sa đỏ làm má hồng, trong sự nghiêm túc lại lộ ra vài phần vui vẻ kì quái. Khương Nhan đoán, kẻ đắp ra người tuyết này nhất định là một tay mơ, không biết nặn cầu tuyết cần xơi lỏng mới có thể lộ ra vẻ đáng yêu, hắn lại dùng sức khiến hai quả cầu tuyết ép thật chặt, cầu tuyết cứng như sắt, lại gồ ghề lồi lõm, trông qua...
Thật sự rất xấu.
Hôm qua vừa quét tuyết cả buổi chiều, đến giờ xung quanh đường đi vô cùng sạch sẽ, chỉ có người tuyết hình dạng kì quái này đứng trước bậc thềm, xấu cũng thôi đi, còn cố tình khiến người khác không thể phớt lờ.
Ánh ban mai xuất hiện, chiếu lên đồng tử đen của người tuyết, lấp lánh ánh sáng. Khương Nhan cảm thấy không đúng lắm, dùng tay lấy một mắt xuống chiếu dưới ánh sáng mặt trời, lập tức im bặt.
“Đồng tử này... Không phải là khảm trân châu đen chứ?” Trong nhóm người, có kẻ biết nhìn hàng kinh ngạc hỏi.
Nói xong, có người vội vàng cầm hạt châu trên miệng người tuyết xem thử, lại vô số tiếng kinh ngạc: “Ai ăn no rửng mỡ đắp người tuyết này ở đây cũng không nói, còn dùng trân châu đen làm mắt, dùng mã não đỏ là miệng!”
Không chỉ như thế, khăn choàng quanh cổ người tuyết cũng là tơ lụa Hàng Châu thượng đẳng, người tuyết xấu xí lại giàu có này, thật sự là có một không hai trong phủ Ứng Thiên.
“Ôi ôi, người ta bận cả một đêm mới đắp được một người tuyết như thế đó, các ngươi đừng phá hỏng! Đặt hạt châu về chỗ cũ đi, là thứ các ngươi có thể moi ra sao!” Ngụy Kinh Hồng chen chúc trong nhóm người, nhìn mã não đỏ trên tay nho sinh xem náo nhiệt, luống cuống đặt lên miệng người tuyết, người tuyết vốn nghiêm túc, khóe môi lại nhếch lên như chú hề.
Thấy Ngụy Kinh Hồng xem nó như bảo bối, nhóm người xem náo nhiệt liền cho rằng là hắn đắp, trêu chọc hắn vài câu liền giải tán. Viên trân châu đen trong tay Khương Nhan được đặt về hốc mắt của người tuyết, nghĩ lại chuyện hôm qua Ngụy Kinh Hồng còn chưa đắp xong liền bị Phù Ly một xẻng xẻng mất người tuyết đi, liền hỏi: “Người tuyết hình dáng kì lạ này là kiệt tác của Ngụy công tử chăng?”
Nào ngờ Ngụy Kinh Hồng thoáng mờ mịt, ha ha cười phủ nhận: “Người tuyết ta đắp mới không xấu như thế!” Nói xong, hắn tỏ vẻ thần bí nháy mắt với Khương Nhan, “Chẳng qua, đêm qua sau khi thổi tắt đèn, ai đó liền ra ngoài cửa một chuyến, cũng không biết đi làm gì, lúc quay về tay bị đông đến đỏ ửng, còn không cho ta hỏi.”
‘Ai đó’ trong miệng Ngụy Kinh Hồng, không cần nói cũng biết là ai.
Khương Nhan đã hiểu, ánh mắt vừa chuyển, hai tay lồng vào tay áo, bước vào cửa, ngồi xuống bên người Phù Ly.
Phù đại công tử kiêu căng, kiệm lời đang sắp xếp lại bàn học, nghe tiếng bước chân của nàng đến gần, động tác hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục dọn dẹp, phân loại sách vở đặt về chỗ cũ.
Khương Nhan đưa mắt nhìn bàn tay thon dài của hắn, quả nhiên, mu bàn tay có chút đỏ tía, giống như dấu vết sau khi bị đông lạnh để lại... Chưa để Khương Nhan nhìn kĩ, Phù Ly dường như phát giác ra cái nhìn của nàng, lẳng lặng đặt tay lên đầu gối đang ngồi quỳ, dùng tay áo rũ xuống che đi dấu đỏ trên tay.
Tiếng chuông vang lên, nho sinh đang ngồi, chờ tư nghiệp phát biểu. Khung cảnh này vẫn luôn phải nghiêm túc, Khương Nhan chỉ đành thu về tầm mắt.
Không dễ gì mới chờ được bài diễn thuyết dài lê thê kia kết thúc, các nho sinh đồng loạt khom người hành lễ chào tạm biệt phu tử, học hành vất vả một năm lúc này cũng kết thúc.
Mọi người lần lượt tản đi, quay về nhà, Khương Nhan lại cầm sách cố ý ở lại đến cuối cùng, Phù Ly cầm bút luyện chữ, không nói tiếng nào ở lại cùng nàng.
Rất nhanh, trong sảnh trống không, chỉ còn hai người cách nhau một lối đi chật hẹp đang im lặng ngồi đấy.
“Phù đại công tử, thương thế của ngươi chưa khỏi, vẫn là không nên cử động cổ tay luyện chữ thì tốt hơn.” Không biết im lặng bao lâu, Khương Nhan từ sau cuốn sách đưa đôi mắt linh động, mang theo ý cười, chậm rãi phá vỡ sự tĩnh lặng, “Người tuyết trước cửa phòng, ta thấy rồi, tuy nói là dùng châu ngọc để trang trí, dáng vẻ cũng có chút kì lạ, nhưng cẩn thận nhìn lại vẫn là có chút thú vị.”
Nghe xong, Phù Ly chậm rãi gác bút, ánh mắt khá hưởng thụ.
Khương Nhan lại hỏi: “Người tuyết kia là do ngươi đích thân đắp ư?”
Phù Ly im lặng.
“Vì ta đắp ư?”
“Không phải.”
Nằm trong dự đoán, Phù Ly phủ nhận sạch sành sanh.
Khương Nhan cười, đặt sách xuống nói: “Có người từng nói với ta, trong mười câu ngươi nói có hơn một nữa cần phải hiểu theo nghĩa ngược lại, ví dụ như lúc này ngươi nói ‘Không phải’, thật ra là ‘Phải’, đúng không?”
Phù Ly tránh né không đáp, chỉ lại giọng hỏi: “Lại là thằng nhãi Ngụy Kinh Hồng?”
“Thế ta liền xem như là ngươi thừa nhận rồi đấy.” Khương Nhan mày mắt cong cong, cũng học hắn lảng tránh câu hỏi, lại cuộn sách gõ dưới cằm nói, “Đa tạ người tuyết của ngươi, ta rất thích.”
Phù Ly vốn trong lòng ngập tràn vẻ xấu hổ, buồn bực vì bị Ngụy Kinh Hồng ‘bán đứng’, thậm chí đã từng thầm nghĩ phải đánh Ngụy Kinh Hồng một trận, nhưng nghe thấy câu ‘Ta rất thích’ của Khương Nhan không chút giấu giếm kia, không biết tại sao, sự buồn bực trong lòng hắn liền tan thành mây khói, nội tâm thoáng bình tĩnh lại.
“Ngươi xem, nói lời thật lòng cũng không khó mà.” Ánh mắt nàng lướt qua vai hắn, nhìn ra ngoài ô cửa vén nửa rèm trúc lên, đột nhiên cảm thán, “Ta đến đây là lúc mùa xuân đào hồng liễu xanh, thoáng cái đã là thời tiết mai lạnh nảy mầm rồi.”
Phù Ly quay đầu nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ thấy một cành mai trắng nằm ngang nghiêng nghiêng bên ô cửa, trên cành cây điểm xuyến mười mấy nụ hoa, trắng như tuyết. Phù Ly vô thức tiếp lời: “Hoa mai còn khoảng mười ngày nữa sẽ nở. Trong vườn phủ ta có một cây Lục Ngạc mấy chục năm, hoa nở rất đẹp, nếu ngươi bằng lòng...”
Nói được một nửa, hắn đột nhiên nhớ ra là được nghỉ học về nhà, dù là Khương Nhan đồng ý đi theo hắn ngắm hoa, cũng không chờ được lúc hoa nở.
Khương Nhan biết nửa câu sau hắn chưa nói xong là gì, đôi mắt khẽ động, cười nói, “Qua hôm nay, lần sau gặp mặt chắc hẳn vào mùa xuân năm sau, đáng tiếc, ta không nhìn thấy hàn mai nở hoa trong phủ Ứng Thiên rồi.” Không để Phù Ly mở miệng, nàng thu lại ánh nhìn nói, “Thật ra, có vài câu vẫn trong lòng ta lâu rồi, vẫn luôn muốn hỏi ngươi.”
Phù Ly nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi: “Ngươi muốn hỏi gì.”
Khương Nhan gấp sách lại, nhìn thẳng vào đôi mắt thanh lạnh của Phù Ly: “Trưởng bối giúp ngươi và ta định hôn ước kia, ngươi định khi nào giải quyết.”
Chuyện cần đối mặt, cuối cùng cũng phải đối mặt.
Phù Ly rũ mắt im lặng hồi lâu, năm ngón tay dưới tay áo siết chặt rồi buông, buông lại siết chặt, lúc sau mới vân đạm phong khinh đáp: “Ta tôn trọng ý của ngươi.”
Hắn vờ như không để ý nói ra lời này, sau đó lại thầm đưa mắt quan sát phản ứng của nàng.
Khương Nhan không để ý hỏi: “Hủy hôn?”
Lời vừa dứt, liền nhận được ánh mắt như đao mang theo sự phẫn nộ của Phù Ly.
“Ngươi trừng ta làm gì?” Khương Nhan cũng nhướng mắt trừng lại hắn, “Ngọc do đích thân ngươi ném đi, tín vật cũng mất rồi, dùng gì để cưới ta.”
Sắc mặt Phù Ly lại thay đổi, lộ ra vài phần miễn cưỡng, hừ lạnh: “Chẳng qua là lệnh của tổ phụ, để ngươi nhặt được hời.”
“Phần hời này ta có thể không nhặt.”
“Ý ngươi là sao?”
Đối diện với câu chất vấn của Phù Ly, Khương Nhan suy nghĩ cặn kẽ rồi mới đề nghị: “Hôn nhân không phải là trò chơi, nếu cả ngươi và ta đều cảm thấy có duyên không phận, cần gì miễn cưỡng chứ. Có lẽ là kẻ thù lại là bạn học so với làm phu thê sẽ tốt hơn, vài ngày nữa quay về Duyện Châu ta sẽ xin cha ra mặt, giải hôn ước hai nhà, tránh làm lỡ tiền đồ của nhau.”
“Ngươi mơ hão!” Đôi mắt Phù Ly chợt lạnh, giọng điệu vô thức trầm đi vài phần, rõ ràng không vui.
Thấy phản ứng của hắn như thế, Khương Nhan ngược lại phì cười, ánh mặt trời sau khi tuyết rơi phản chiếu trong mắt nàng, tạo thành màu hổ phách trong suốt. Nàng nói: “Không phải có duyên không phận, lại không muốn giải hôn ước, thế ngươi thích ta à?”
Khoảnh khắc ấy, không khí ngưng tụ, thời gian ngừng trôi, Phù Ly cảm thấy tim mình bị một bàn tay vô hình bóp chặt, nắm giữ lấy sinh mệnh hắn, khiến hắn thở không nổi.
“Khương Nhan, ngươi...” Nói được vài chữ, hắn liền im bặt, khẽ nghiêng đầu không thèm nhìn nàng nữa, chỉ có vành tai khẽ đỏ như hoa mai trong tuyết. Không biết qua bao lâu, hắn lại hít sâu một hơi nhìn về hướng Khương Nhan, cánh môi nhạt màu khẽ mở, một câu đến bên miệng, khi mở miệng lại biến thành, “Ngươi nói bậy!”
Khương Nhan cũng cảm thấy mình nói bậy.
Hai người đều mười sáu, mười bảy tuổi, rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, bốc đồng, rung động, lại lo được lo mất. Huống hồ, giữa họ còn có vô số vấn đề khó khăn không giải quyết được, lúc này nói thích hay không thích, thật sự sớm hơn chút, đến cả nàng cũng chưa chuẩn bị xong, nếu phù Ly thừa nhận thích nàng, ngược lại người trở tay không kịp hẳn sẽ là nàng.
Nghĩ như thế, Khương Nhan đột nhiên hỏi: “Phù Ly, ngươi đã từng nghĩ đến ngày chúng ta thành thân, sẽ như thế nào hay không?
Phù Ly ngẩn người, lập tức đưa mắt nhìn nàng.
Xung quanh quá im ắng, trong không khí lành lạnh thoang thoảng hương giấy mực, hai người lẳng lặng nhìn nhau, dường như tách biệt với thế giới bên ngoài. Khương Nhan chờ hồi lâu cũng không chờ được đáp án của Phù Ly, trong lòng có chút buồn buồn, rối rắm như có như không, một lúc sau, nàng khẽ thở dài một tiếng, đứng dậy.
Vẫn chưa đi khỏi, cổ tay lại bị người ta giữ lại.
Nàng kinh ngạc xoay người, chỉ thấy Phù Ly vẫn ngồi quỳ, sống lưng thẳng như cán bút, tay nàng bị nắm đến đến đau, hắn dịu giọng nói: “Ta nghĩ qua.”
Ba chữ này nói đến nhẹ và nhanh, nhưng rơi vào trong tai nàng lại tựa như sấm chớp đùng đùng, sự rối rắm như mạng nhện trong lòng liền hóa giải, tim đập loạn nhịp.
“Còn ngươi?” Phù Ly hơi nâng cằm lên, hỏi nàng.
Nhiệt độ trên cổ tay nóng bỏng, Khương Nhan cong mắt, rất nhanh liền thu lại nụ cười, nói lời thật lòng: “Ta cũng nghĩ qua. Nghĩ đến hẳn là cơm canh đạm bạc, điều luật gia quy, chó sủa gà bay.”
Phù Ly buông tay, sắc mặt thoáng cái lại trở nên âm trầm.
“Cũng tệ như thế.” Hắn hừ nói. Ngữ khí không biết là biện giải hay bực tức.
“Phù đại công tử nếu tạm thời không muốn hủy hôn, ta có thể chờ thêm chút nữa.” Khương Nhan nhìn ánh mặt trời bên ngoài, mái tóc theo làn gió thổi đến khẽ lay động, nâng cằm hỏi Phù Ly “Trước đó, ngươi có gì muốn đưa ta không?”
Phù Ly vẫn đang chìm trong bức tranh ‘chó sủa gà bay’, nhất thời không biết Khương Nhan đang chỉ vật gì.
Trong lúc ngẩn người, Khương Nhan đã ho khan một tiếng, xoay người rời đi, phủi phủi cả người vốn không hề bám bụi đất nói: “Xem ra ngươi vẫn chưa chuẩn bị xong, ta cũng thế, chuyện này...để sau hẵng nói vậy.” Nàng xoay người bước ra ngoài sảnh, đi hai bước lại ngừng lại, nghĩ ra điều gì đó lại xoay người nói với Phù Ly: “Dùng hoa tiêu đun sôi nước để ngâm tay, có thể giải vết thương bị đông lạnh.”
Nói xong, nàng cười khẽ, lúc xuống bậc thang còn không quên chọc chọc gò má của người tuyết hệt như một đứa nhỏ không có phiền não.
Phù Ly nhìn bóng nàng rời đi, lại cúi đầu nhìn lòng bàn tay với đốt ngón tay rõ ràng của mình, hồi lâu không nói chuyện.
Tác giả có lời muốn nói:
Phù Ly tưởng tượng đến cuộc sống hôn nhân: Khương Nhan, giúp ta trải giấy mài mực!
Khương Nhan: Vâng, phu quân~
Phù Ly ngạo kiều: Ngốc c.h.ế.t được, mài mực cũng không được! Lại đây, ta dạy nàng!
Phù Ly: Khương Nhan, giúp ta cởi áo!
Khương Nhan: Vâng, phu quân vất vả rồi~
Phù Ly ngạo kiều: Tay nàng quá chậm, để ta tự cởi! (Dứt lời, tiện tay cởi giúp Khương Nhan nốt.)