Nhà ai cũng đều không được cả.
Công khai cùng anh ở chung một phòng qua đêm ngay trước mặt ba mẹ cô hay trước mặt ba anh ư? Sơ Kiến chỉ nghĩ thôi đã thấy xấu hổ vô cùng rồi, né tránh hành động còn muốn hôn tiếp của anh: “Không phải anh rất bận sao? Vả lại, ba mẹ em đều ở nhà, như vậy không tốt đâu, thật sự là không tốt chút nào”.
Kiểm Biên Lâm cười xòa, vuốt mái tóc ngắn của mình trên trán ra phía sau, khẽ thở dài.
Tiếp tục tập luyện.
Sau khi Sơ Kiến đi khỏi, anh và nhóm vũ công tập đến hơn mười một giờ, tất cả đều mỏi mệt rã rời. Kiểm Biên Lâm mồ hôi đầm đìa nằm ngửa trên sàn, kéo chiếc khăn lên che mặt, ngăn ánh đèn ngoài tầm mắt.
Cơn đau nhức từ trong cơ bắp và những giọt mồ hôi chảy nhễ nhại khiến người ta nhanh chóng rơi vào dòng xoáy cảm xúc, rất mệt nhưng cũng rất thoải mái. Giờ khắc này, trong đầu anh lần lượt lướt qua những hình ảnh vẫn luôn khắc ghi sâu đậm trong quá khứ, đến ngay cả mùi hương trong căn phòng và cảm giác cháy bỏng dưới ánh nắng ngày ấy cũng rất rõ ràng.
…
“Kiểm Biên Lâm, Kiểm Biên Lâm!”
Anh nghe thấy mà đau đầu, quay mặt nhìn về phía ngược sáng. Chiếc chăn bông ập đến, che đi khuôn mặt và nửa thân trên của anh. Sơ Kiến nhào đến đè lên người anh, bàn tay nhỏ bé đấm hai cú thật mạnh, cũng không đợi anh đẩy ra đã nhảy ngay xuống giường: “Anh xấu lắm, dám mách mẹ em!”, nói xong, cô liền bỏ chạy.
Anh vén chăn bông lên, hoàn toàn không biết mình đã đắc tội gì với cô. Bữa cơm tối đó, anh nghe ba kể lại mới biết rằng kể từ khi Sơ Kiến hay tin mình phải vào lớp dự bị của trưởng tiểu học liền nhõng nhẽo đòi mặc váy đỏ, ba mẹ không cho mua nên đã lấy tiền tiêu vặt dành dụm rất lâu đến cửa hàng mua vải. Vừa trở về, cô liền cắt tấm vải thành hai mảnh trước theo trí tưởng tượng, sau đó thành công trong việc làm hư chiếc máy may trong nhà, rồi lại vì sửa máy mà đá đổ hai bình nước, đẩy đổ cả giá xương rồng…
Kết cục đơn giản là Sơ Kiến bị ăn một trận đòn. Khi ấy, Kiểm Biên Lâm nghe ba kể vậy mới sực nhớ đến buổi trưa từng nghe thấy nhà hàng xóm có tiếng động khá lớn nên đi sang xem vài lần. Thế là Sơ Kiến cho rằng chính anh đã mách lẻo nên không chỉ đánh anh trả thù mà còn chiến tranh lạnh cả tuần không thèm nói chuyện với anh nữa. Vất vả lắm mới đợi được đến thứ Bảy, ba mẹ Sơ Kiến không ở nhà, ba liền cho Kiểm Biên Lâm tiền và bảo anh dẫn Sơ Kiến đi ăn KFC, hai người mới xem như có cơ hội giảng hòa.
Kiểm Biên Lâm dõi mắt tìm cô bé mặc váy đỏ rất lâu trong lối đi ở trung tâm, cuối cùng cũng nhìn thấy, liền cố ý đi từ từ. Sơ Kiến đang nhìn hau háu vào quầy trưng bày, thốt ra câu đầu tiên sau cuộc chiến tranh lạnh kéo dài: “Anh nói xem có phải là đẹp lắm không? Mẹ không cho em mua, nói màu mè quá!”.
Anh: “Em thấy đẹp thật à?”.
Cô: “Dĩ nhiên rồi”.
Anh yên lặng hồi lâu: “Anh mua cho em”.
Cô: “Thật sao? Như vậy không tốt lắm đâu”.
Anh: “Xem như quà sinh nhật tháng sau đi!”.
Cô vui vẻ, lập tức hớn hở đồng ý: “Đúng nhỉ, sinh nhật anh năm ngoái em còn tặng anh mô hình địa cầu nữa”.
Hôm ấy, khi anh lấy trước tiền mừng tuổi ra trả tiền, cô bán hàng tỏ ra thích thú vô cùng, vì chưa từng thấy hai đứa trẻ chừng lớp một lớp hai tự mình đi mua quần áo như vậy bao giờ, thật sự rất lạ.
…
Chiếc khăn phủ trên mặt bị kéo ra, một tia sáng chiếu vào mí mắt, anh đưa mu bàn tay che lại mới khẽ mở mắt ra.
Hiểu Vũ cười: “Anh Tạ bảo anh qua gặp một lát ạ!”.
Kiểm Biên Lâm vươn tay, trở mình ngồi dậy với tâm trạng thư thái, ôm áo mặc vào, tiện tay lấy chiếc mũ lưỡi trai treo trên móc rồi đi ra khỏi phòng tập nhảy.
Trong công ty có mấy cô gái còn đang chuẩn bị tiệc sinh nhật, tuy đã quen thản nhiên khi đối diện với minh tinh trong thân phận đồng nghiệp, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy một anh chàng đẹp trai ngời ngời như thế bước ra từ phòng tập nhảy với mái tóc ngắn ẩm ướt, bóng lưng tỏa ra hormone nam tính bừng bừng thì cũng khó kìm lòng nhìn thêm chốc lát.
***
Hiếm khi Sơ Kiến không ở bên cạnh Kiểm Biên Lâm như tối nay vì phải tăng ca giải quyết công việc. Từ tiệm làm móng đến công ty rồi gặp cả nhóm đại lý toàn quốc… nói chuyện các kiểu trên Wechat đến tận mười một giờ, gửi hết tin nhắn thoại này đến tin nhắn thoại khác đến nối giọng cũng đã khàn, vất vả lắm mọi người mới chào nhau bằng câu “Chúc ngủ ngon”, xem như là kết thúc buổi trao đổi.
Nhưng ngay khi cô đi ra ngoài pha cốc nước ấm, trong mấy nhóm chat đột nhiên bùng nổ tin tức. Ập vào mặt toàn là ảnh chụp màn hình Weibo, hình ảnh và những ảnh chụp từ khóa hot trên mạng xã hội này. Trong ảnh chụp màn hình đều có chung một đề tài: #Kiểm Biên Lâm - Nguyễn Khê#.
Sơ Kiến vừa nhìn thấy năm chữ này, trong lòng chợt dao động. Cô không thích dùng Weibo lắm, ngay cả Weibo của công ty đào tạo nghề làm móng cũng không phải do cô lập. Năm xưa, tuy cô từng đăng ký một tài khoản, nhưng đã bị trộm mất, lập lại thì đều là mớ tài khoản ảo vớ vẩn… Vì vậy, cô không giống với những người cả ngày lẫn đêm đều lướt Weibo trong nhóm Wechat, có thể cập nhật được đủ loại tin tức lá cải mới nhất.
Có người đăng ảnh, cũng có người thảo luận. Đều là giọng điệu sặc mùi soi mói đời tư của ngôi sao, chia sẻ những thông tin rò rỉ tìm kiếm được. Nguyên nhân gây ra việc này là do có người tiết lộ gần đây khi Kiểm Biên Lâm quay Cám dỗ chí mạng luôn có một cô gái đi theo bên cạnh.
Từ đó, công chúng lại bắt đầu đào bới scandal từ rất nhiều năm trước. Ngày đó, khi scandal của Kiểm Biên Lâm và Nguyễn Khê xuất hiện còn chưa có Weibo nên khá dễ ém nhẹm. Sau đó, công ty quản lý của Nguyễn Khê đã từng một lần tự tạo tin đồn tình cảm, lại bị Tạ Bân nhanh chóng dùng tiền ém đi. Thế nhưng, Kiểm Biên Lâm của hiện tại vô cùng nổi tiếng, còn là lần đầu đóng phim truyền hình, lại gần đến dịp tổ chức tiệc sinh nhật nữa, bao nhân tố thiên thời, địa lợi, nhân hòa như thế nên việc tung ra kiểu scandal này không còn dễ kiểm soát như xưa… Đủ loại thông tin nhỏ nhặt đến từng chi tiết cứ thế được đăng tải nhan nhản.
Ngoài ảnh chụp chung của hai người trong cuộc thi ngày trước, còn có video clip hai người song ca trong cuộc thi, clip hai người chia ra trả lời phỏng vấn… Sức mạnh của cư dân mạng quả là vô hạn, ngay cả những lần hợp tác của Nguyễn Khê và Kiểm Biên Lâm trong mười ba vòng tranh tài, thậm chí là vẻ mặt, ánh mắt của cô ta khi nhắc đến Kiểm Biên Lâm cũng đều được tổng hợp không sót thứ gì. Có điều những thông tin này đều “không căn cứ”.
Chứng cứ nặng ký nhất vẫn là loạt hình Kiểm Biên Lâm và Nguyễn Khê ở bên cạnh bể bơi lúc đêm khuya. Thậm chí còn có người tiết lộ lịch trình, nói Nguyễn Khê và Kiểm Biên Lâm gần đây cùng nhau xuất hiện ở Hoành Điếm, nói hai người họ dùng cơm và qua đêm với nhau cứ như sự thật đã rõ mười mươi vậy.
Ban đầu, Sơ Kiến còn nghiêm túc theo dõi, xem một hồi lại thấy phiền lòng khó chịu, định vứt điện thoại đi nhưng rồi lại như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cứ thế đăng nhập vào tài khoản Weibo của công ty để lục tìm thông tin xem sao. Thậm chí, cô còn tải về sáu tấm ảnh đêm khuya bên cạnh bể bơi được chụp dưới góc độ mờ ám rồi phóng to ra, muốn xem kỹ xem rốt cuộc là anh đã làm gì.
Cô không chịu nổi, ôm chăn bức bối cả buổi. Điện thoại di động ở trong chăn rung lên hồi lâu, cầm lên xem thì thấy Đồng Phi gọi đến. Trong lòng đoán được đại khái cô ấy gọi đến để làm gì nên Sơ Kiến không bắt máy. Vì sợ Đồng Phi lại giở trò cuộc gọi liên hoàn giết người, Sơ Kiến thẳng thừng tắt máy.
Vốn còn tưởng rằng chỉ là ghen tuông chút chút, ngủ một giấc sẽ êm xuôi nhưng hóa ra, cô lại không sao ngủ được. Cả đêm dạ dày sôi trào bứt rứt, muốn gọi điện hỏi anh, nhưng lại cảm thấy như vậy là quá hẹp hòi. Ban đầu, Kiểm Biên Lâm từng tức giận vì chuyện Từ Kinh, cô còn cảm thấy anh thật sự quá vô lý. Thế nhưng, chuyện của anh và cô gái này cũng đã xưa lắm rồi, nếu cô còn đi truy hỏi “Anh có hôn cô ta không? Có từng ở cùng với cô ta như với em không…” thì thật quá mất mặt.
Về chuyện hai người này ở Hoành Điếm đã xảy ra chuyện gì, đánh chết cô cũng không tin. Hôm ấy, Kiểm Biên Lâm vừa đến Hoành Điếm quay xong cảnh đêm liền tranh thủ suốt đêm trở về Thượng Hải. Hơn nữa, anh và mình cứ quấn quýt lấy nhau như vậy thì làm gì có thời gian dành cho người khác chứ?
Suốt cả đêm, Sơ Kiến ôm chăn, đầu óc căng thẳng như chạy đua với tàu hỏa, trằn trọc đến tận hừng sáng. Sáu giờ sáng, phòng khách bắt đầu có tiếng động, đây là thời gian thức dậy cố định của ba mẹ cô suốt bao năm qua.
Mắt Sơ Kiến cay cay, đầu óc mụ mị, ý thức mơ hồ nhưng vẫn không ngủ được.
“Tiểu Kiểm?” Giọng mẹ cô vang lên.
Kiểm Biên Lâm ư? Sơ Kiến cho rằng mình nghe nhầm.
“Thưa gì!” Thật sự là giọng của Kiểm Biên Lâm.
Sơ Kiến ngồi dậy, trở mình xuống giường. Vừa mở cửa phòng ngủ ra, cô đã nhìn thấy anh đứng trước mặt ba mẹ trong phòng khách, giày dưới chân vẫn còn chưa kịp thay. Anh nghe thấy tiếng động lập tức nhìn sang, đôi mắt u ám.
Cảnh tượng này, cảm giác này giống như thời gian quay ngược trở về sáng sớm anh sốt cao đến đưa giấy xin phép, cũng là sáu giờ, cũng đối mặt với ba mẹ cô như thế này.
“Con cũng biết hai vợ chồng dì sáu giờ thức dậy, nên đã tính trước thời gian gõ cửa sao?” Mẹ cô cười xòa.
Kiểm Biên Lâm cởi mũ, mái tóc rối bời hết vào trán, trong mắt anh chỉ có Sơ Kiến với sắc mặt tái nhợt vì cả đêm không ngủ.
“Dì!” Kiểm Biên Lâm khẽ nói: “Con muốn… nói với Sơ Kiến vài câu ạ!”.
“Qua đó đi!” Mẹ cô bị chọc cười không thôi, “Sợ gì với chú làm gì à?”.
Kiểm Biên Lâm không lên tiếng, liền đi đến. Anh gọi điện thoại cả đêm, nhưng cô đã tắt máy, nửa đêm nửa hôm cũng không dám qua gõ cửa, về nhà lại sợ không biết lúc nào cô đi, đành ngồi cả đêm ngoài hành lang, đợi đến tận sáu giờ.
Anh đưa tay kéo cô, Sơ Kiến tránh né theo bản năng, phần vì còn ghen tuông, phần vì có ba mẹ ở đây.
“Có thể đưa cho anh chiếc nhẫn không?” Anh khẽ khàng hỏi với giọng khản đặc.
Chiếc nhẫn ư? Cô ngờ nghệch nhìn anh.
Anh yên lặng chờ đợi cô.
Anh ấy muốn mình trả lại nhẫn cho anh ấy sao? Sơ Kiến đắn đo phân tích câu nói này. Vừa nãy còn xúc động khi thấy anh đột ngột xuất hiện vào sáng sớm, nhưng giờ đây lại giống như chơi tàu lượn siêu tốc vậy, đang cười vui vẻ ngắm nhìn phong cảnh ở nơi cao nhất thì bỗng nhiên lao ầm xuống đất, tim thoắt cái như vọt ra khỏi cơ thể. Cô hoảng loạn, cổ họng đau đớn nhưng vẫn cúi đầu tháo nhẫn ra, nhét vào tay anh. Mũi cay xè, mắt rưng rưng.
Kiểm Biên lâm, anh là tên khốn khiếp! Tối hôm qua, em còn nghĩ rằng anh chắc chắn không làm chuyện có lỗi với em. Đồ khốn, anh muốn lên giường thì đeo nhẫn cho em, bây giờ không cần thì đòi lại nhẫn sao…
Kiểm Biên Lâm nín lặng hồi lâu, ước đoán khoảng cách hợp lý giữa hai người rồi hơi lùi về phía sau, đầu gối anh bên phải hơi gập lại rồi quỳ xuống trên sàn nhà. Vì chưa có kinh nghiệm, quỳ xuống quá mạnh nên đầu gối đau nhức từng cơn. Thừa dịp Sơ Kiến đang ngây người, anh nắm lấy tay cô, thật ra thì đã căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi từ lâu, nói thì thầm: “Sơ Kiến…”.
Toi rồi, hồi hộp quá nên tất cả lời nói đã suy nghĩ suốt đêm ở cầu thang đều trở nên uổng phí cả.
Phía sau là ba mẹ cô, Kiểm Biên Lâm hoàn toàn không thốt nên lời, chỉ có thể lần đến ngón áp út của cô rồi đeo chiếc nhẫn vào lần nữa. Ngón trỏ mơn trớn chiếc nhẫn và mấy ngón tay của cô hồi lâu.
“Kiểm Biên Lâm…” Sơ Kiến khẽ gọi anh bằng giọng mũi.
Ba mẹ em đều đang nhìn đấy…
Anh “ừm” một tiếng thật khẽ, đôi môi kề đến ngón tay cô. Hơi nóng phả ra khiến cô muốn rút tay lại, đôi mắt vẫn còn ngân ngấn nước, khuôn mặt đỏ bừng, cũng không dám nhìn ba mẹ: “Anh mau đứng dậy đi…”.