Lãnh Hàn Mặc cười nhẹ, xoa xoa mi tâm. Thời gian này không nghỉ ngơi đầy đủ, quả thật khá mệt mỏi…
Cũng may bên công ty nước ngoài cũng đã khá ổn định, lần này phải về nhà ngủ một giấc mới được. Sau đó anh sẽ qua xem tiểu há cảo như thế nào rồi, tiện thể hỏi cô có nhớ anh hay không.
Lãnh Hàn Mặc nhanh chóng rời khỏi sân bay, bắt taxi.
Vừa ngồi vào taxi, chuông di động của anh liền vang lên. Nhìn cái tên hiện lên màn hình, môi mỏng của Hàn Mặc bất giác cong lên, vô cùng quyến rũ.
“Alo, tiểu há cảo!?”
“Tiểu Mặc. Em nghe quản gia nói dạo này anh hay ra nước ngoài giải quyết công việc. Thế nào rồi, ổn cả chứ? Anh có rảnh không!? Hay là bây giờ đến công ty đi, em đang quay MV.”
“Được, anh vừa xuống máy bay. Qua công ty rồi nói tiếp nhé!?”
“Được…”
“Tạm biệt…”
“Tút… tút…”
Lãnh Hàn Mặc cười nhẹ. Tuy là muốn về nhà ngủ một giấc. Nhưng tình yêu của anh đã nói như vậy, làm sao từ chối cho được?
________Công ty giải trí Đại Thế Giới_________
Lãnh Hàn Mặc cầm bó hoa lưu ly trắng trên tay, khoan thai bước vào cánh cổng phía trước.
Nhưng… khi anh định đến dành cho cô sự bất ngờ, lại không ngờ bị một cái tán hung hăng đánh vào mặt…
Trái tim, bất giác đau nhói…
Anh dự định sẽ tiến lại từ sau, ôm chậm lấy cô. Tiếp đó sẽ tặng cho cô đóa hoa lưu ly kia, hôn cô, bù đắp cho những nỗi nhớ trong bao nhiêu ngày tháng qua…
Mà… Cái anh thấy là cái gì cơ chứ!? Đây là ông trời trừng phạt anh sao!? Trừng phạt anh kiếp trước là nguyên nhân gây ra cái chết của cô!? Trừng phạt anh suốt bấy nhiêu năm mà không để tâm tới tình cảm của cô sao? Hay chỉ đơn giản đây chính là một sự phản bội?
Anh siết chặt bó hoa trong tay, quăng mạnh xuống đất. Hoa Lưu Ly, em giỏi lắm, dám ôm hôn người đàn ông khác say mê như vậy. Em kêu tôi tới đây là để chứng kiến cảnh này hay sao?
Lãnh Hàn Mặc tức giận, ném bó hoa vào thùng rác, rời đi…
Anh rời đi không bao lâu, đạo diễn liền hô “cắt”, cả dàn ekip vỗ tay nhiệt liệt…
Đạo diễn Trương nhìn Lưu Ly và Lưu Phong Duật, cười tươi:
– Dolly, Tiểu Duật, hai người làm tốt lắm. Cảnh quay cuối cùng cũng xong rồi. Mong rằng MV lần này sẽ thu hoạch tốt. Chi bằng hôm nay chúng ta đi ăn mừng đi?
Cả ekip đều hô vang vui mừng:
– Ý kiến hay. Haha, hôm nay không say không về nhé!?
Hoa Lưu Ly ngượng ngùng, khẽ xua tay:
– Mọi người đi đi. Em không đi được.
Đạo diễn Trương nhíu nhíu mày, có chút không vui:
– Dolly, cô sao thế!? Cô là nữ chính mà không đi thì còn ý nghĩa gì nữa!?
Sợ đạo diễn hiểu lầm, cô nhanh chóng giải thích:
– Không phải là em không muốn đi. Mà là… Em có hẹn với một người…rất quan trọng. Chi bằng hẹn mọi người hôm khác vậy?
Lưu Ly vừa dứt lời, liền có người phụ họa theo:
– Dolly, có phải là tổng giám đốc hay không? Hai người hẹn hò?
Mọi người nghe xong liền ồ lên. Còn cô thì không nói, chỉ cười nhẹ.
Phó đạo diễn Hoàng húc tay vào đạo diễn Trương, nháy mắt:
– Đây có thể là bà chủ tương lai của chúng ta. Bà chủ hẹn hò với ông chủ. Chúng ta cũng không có quyền ngăn cản.
Lúc này đạo diễn Trương mới nở nụ cười, quay sang nhìn Lưu Phong Duật:
– Thế Tiểu Duật đi nhé? Không cho từ chối đâu.
Lưu Phong Duật gật đầu:
– Đương nhiên. Hôm nay không say không về nhá!
Lúc này phó đạo diễn Hoàng mới quay sang Lưu Ly, vỗ vào vai cô, cười:
– Thế chúng tôi đi trước. Chúc cô có một buổi tối vui vẻ!
Hoa Lưu Ly mỉm cười, khuôn mặt bừng sáng:
– Mọi người chơi vui nhé!
Cô nói dứt lời, đoàn người liền lục đục kéo đi hết. Hoa Lưu Ly nhìn đồng hồ, đã gần 5 giờ chiều, cô cũng nên sửa soạn rồi.
Nghĩ là làm, cô liền nhanh chóng mặt áo khoác vào, cầm một chiếc túi đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng đi ra ngoài. Hàn Mặc, hôm nay là sinh nhật anh. Tuy món quà này chuẩn bị có chút gấp gáp nhưng đây là tấm lòng của em, mong rằng anh sẽ không chê bai.
Vừa bước ra khỏi công ty, chuông di động của cô liền vang lên. Nhìn cái tên trên màn hình, cô bất giác mỉm cười, nhanh chóng bắt máy: “Anh hai!”
Đầu dây bên kia là giọng nam trầm ấm vang lên: “Là anh. Thế nào? Khỏe chứ!?”
Lưu Ly mỉm cười ngọt ngào, giọng nói tràn ngập hạnh phúc: “Em vừa quay xong MV. Tuy hơi cực nhưng rất khỏe. Anh hai thế nào!?”
Hoa Lâm Phong cười sảng khoái, giọng nói đầy cưng chiều: “Anh ổn. Vừa xuống sân bay… Có đến đón được không?”
Vừa nghe Hoa Lâm Phong bảo đang ở sân bay, cô hơi sững người một chút. Suốt bao nhiêu năm qua anh ấy không về, lần này về là có chuyện gì đặc biệt sao?
Lưu Ly rất nhanh lấy lại tinh thần, giọng nói đầy áy náy: “Em… Em có hẹn… Em… Xin lỗi!”
Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó liền hỏi: “Hẹn với Lãnh Hàn Mặc à!?”
“Dạ…”
Hoa Lâm Phong nghe cô trả lời liền cau mày lại, hỏi: “Hai đứa… Thằng nhóc kia chăm sóc cho em có tốt không!?”
Hoa Lưu Ly mỉm cười ngọt ngào, giọng nói tràn đầy hạnh phúc: “Rất tốt!”
Hoa Lâm Phong nghe vậy, thở dài một tiếng: “Được rồi, anh tự về. Đi chơi vui vẻ!”
“Tạm biệt”
“Ừ…”
Đầu dây bên kia, Hoa Lâm Phong siết chặt điện thoại. Lãnh Hàn Mặc, đừng để tôi biết cậu đối xử với con bé không tốt. Nếu biết, tôi sẽ tự tay chia rẽ hai người, không để em gái của mình một lần nữa chết oan uổng!
Ad: Ngâm quá quá lâu rồi. Ad xin lỗi nhé!!!