Lưu Vân có chút sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt đó của Vương gia. Nhưng nhớ ra nàng ta thua Lộ Lộ thì tức giận lại nổi lên. Bàn tay trắng nõn mơn trờn lên khuôn mặt tuấn tú như tạc bằng ngọc của ngài ấy, nàng cười yêu mị:
- Vương gia chịu nghe thiếp nói chuyện rồi sao?
Lãnh Thiên bắt lấy bàn tay đang làm càn trên mặt mình, rít qua kẽ răng:
- Nói!
Nàng ta cười nhạt:
- Vương gia, đứng ngoài này nói chuyện, người không sợ kẻ nào có ý đồ xấu nghe thấy... lại đi nói linh tinh sao?
Lãnh Thiên nghi ngờ nhìn Lưu Vân, sau đó hất tay nàng ta ra, đi thẳng đến bàn làm bằng gỗ đàn hương, ngồi xuống. Lưu Vân nhìn Lãnh Thiên đầy thâm ý:
- Chắc Vương gia cũng biết thiếp là đứa con duy nhất của Lưu gia? Vì vậy thiếp muốn gì là được, không bao giờ phải chịu ủy khuất. Nhưng gần đây thiếp lại bại dưới tay Lộ Lộ, ngài nghĩ xem... cả Lưu gia làm gì để yên. Hẳn Vương gia cũng biết, thế lực của phụ thân thiếp trong triều không hề nhỏ, vậy nên... muốn tạo chút chứng cứ Thừa thướng âm mưu tạo phản không có khó đâu.
Ánh mắt Lãnh Thiên toát lên sự thâm hiểm đáng sợ:
- Trắc phi là đang đe dọa bổn vương?
Lưu Vân cúi người:
- Thiếp không dám!
Lãnh Thiên cười thâm trầm lạnh lẽo:
- Nàng nghĩ nàng lừa được bổn vương? Phụ hoàng và Thừa tướng là bằng hữu từ bé đó. Làm gì có chuyện phụ hoàng tin?
Nàng ta nhếch miệng:
- Chứng cứ rành rành như thế, lại còn có sức ép từ phe cánh của Lưu gia. Ngài nghĩ Hoàng thượng không xử lý sao? Tội tạo phản... nhẹ thì cũng giết hết phủ Thừa tướng.
- Ha ha...! Bổn vương nghĩ nàng lên giữ lại chứng cứ giả đó để sau này giúp bổn vương đi.- Lãnh Thiên cười lớn.
Lưu Vân nhíu mày, nghi hoặc nhìn Lãnh Thiên.
- ---------------
Lộ Lộ vừa lúc đến thư phòng, thoáng ngạc nhiên vì xung quanh không có một ai canh giữ. Tiến bước về cửa thư phòng thì chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc:
- Lưu Vân, nàng nghĩ bổn vương yêu Trương Lộ Lộ? Bổn vương mới là không thèm loại nữ nhân như thế. Chẳng qua nàng ta là ái nữ của Tướng gia, mà nếu bổn vương có sự ủng hộ của Tướng gia vậy thì đế vị nằm trong tầm tay rồi.
Giọng nói ngon ngọt của Lưu Trắc phi vang lên:
- Vậy là Vương gia chỉ muốn lợi dụng nàng ta?
Chàng trả lời chắc chắn:
- Đúng! Sau khi lên ngôi, liền mượn chứng cứ đó loại bỏ Thừa tướng phủ. Ngôi vị hoàng hậu đương nhiên thuộc về nàng.
Lộ Lộ nhắm chặt mắt lại. Cô không tin, cô tuyệt đối không tin. Chàng... chàng chỉ nói đùa thôi. Cô tuyệt vọng cực độ, nước mắt chảy ra. Nam nhân vừa nói lời tuyệt tình đó, đêm qua còn ôm cô trong lòng, thì thầm nói yêu cô.
Cô không nhớ mình về Lộ Uyển viện bằng cách nào, cũng không nhớ Tiểu Lệ đã nói những gì? Cô chỉ biết, cô vừa thấy Tiểu Lệ thì dặn nàng không được cho ai biết cô đến thư phòng, Vương gia mà có đến thì bảo cô đi nghỉ rồi. Cô khóc rất nhiều, rất nhiều.
- -------------
Nhìn Lưu Vân đi xa, chàng hạ giọng gọi ám vệ. Một ám vệ từ trong chỗ tối bước ra, cung kính chắp tay:
- Thuộc hạ tham kiến Vương gia! Vương gia có gì sai bảo?
Lãnh Thiên âm trầm gõ tay lên mặt bàn:
- Ngươi và mấy người nữa đi điều tra xem có những ai thuộc phe cánh Thái phó? Rồi điều tra kĩ xem họ tạo ra những chứng cứ gì để vu khống Thừa tướng!?
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Hắc y nhân đó phi thân ra ngoài.
Lãnh Thiên xoa xoa huyệt thái dương, chàng phải kéo dài thời gian để Thái phó không dâng tấu kể tội, trong khi đó sẽ cho người cấp tốc điều tra rồi loại bỏ bằng chứng giả. Bây giờ chàng phải loại bỏ hết những điều nguy hiểm đến Lộ Lộ.
Trong đầu hiện lên nụ cười tỏa nắng của Lộ Lộ thì khóe môi không khỏi nhếch cao. Lại nhớ đến sắc trời không còn sớm, vội vàng dùng khinh công bay đến Lộ Uyển viện của nàng.
- ---------------
Lộ Uyển viện
- Vương gia cát tường!- Tiểu Lệ đứng canh ngoài phòng, thấy Vương gia đến thì cung kính hành lễ.
Lãnh Thiên nhíu mày, nhìn Lộ Uyển viện chìm trong im lặng, phía phòng ngủ tối om. Chàng nhìn Tiểu Lệ, hỏi:
- Vương phi đâu?
Tiểu Lệ cắn môi:
- B... Bẩm Vương gia! Vương phi... thấy trong người... không được khỏe. Nên... nên đã đi nghỉ sớm. Người còn... còn căn dặn nô tỳ... nếu... nếu Vương gia có đến thì bảo ngài về Ỷ Lãnh các nghỉ ngơi, không cần lo lắng cho Vương phi.
Lông mày Lãnh Thiên nhíu càng chặt, hỏi:
- Vương phi bị làm sao? Đã mời đại phu chưa?
Tiểu Lệ thầm rủa trong lòng. Vương gia đại nhân a, người về nhanh cho nô tỳ nhờ. Nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì:
- Vương gia yên tâm, Vương phi chỉ là... bị... bị đau bụng thôi. Đại phu nói Vương phi bị... đầy bụng, đã kê thuốc uống rồi.
Chàng ừm nhẹ một tiếng:
- Vậy hãy chăm sóc cho Vương phi thật tốt, bổn vương không ở lại quấy rầy.
Chàng quay người, hướng Lộ Uyển môn đi ra.
Còn Tiểu Lệ thì thở phào nhẹ nhõm. Nàng là lần đầu tiên nói dối a! Đã thế lại còn nói dối Vương gia nữa. Sợ phát khiếp à!
Lãnh Thiên đi được mười bước thì lại quay đầu lại hỏi Tiểu Lệ làm nàng ấy hết hồn:
- Lộ Lộ... Nàng ấy... có nhờ ngươi đưa thứ gì cho bổn vương không?
Tiểu Lệ lắc đầu nguây nguẩy:
- Không có!
Lãnh Thiên ỉu xìu dời đi.
- -------------
Sáng hôm sau
Tiểu Lệ cầm bát canh móng dê, khuyên nhủ Lộ Lộ:
- Vương phi! Từ tối qua đến giờ người chưa có ăn gì, người phải ăn một chút đi chứ.
Lộ Lộ tâm đang rất đau, lấy đâu ra muốn ăn:
- Ta không ăn, em mang đi đi!
Tiểu Lệ càng lo lắng:
- Vương phi, người cũng phải uống chút canh bồi bổ sức khỏe chứ! Cứ như này người sẽ gục mất.
Lộ Lộ gắt lên:
- Ta đã nói ta không ăn. Ta muốn ở một mình.
Tiểu Lệ gào khóc:
- Vương phi, rút cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì? Người từ thư phòng tìm Vương gia trở về lại cứ khóc suốt. Nô tỳ hỏi người cũng không nói gì. Người có biết nô tỳ lo lắm không?
Lộ Lộ hít sâu kìm nước mắt:
- Thôi được rồi, ta ăn một chút.
Nhận lấy bát canh từ tay Tiểu Lệ, múc một thìa đang định cho nên miệng thì ngửi thấy mùi thức ăn, phát ngấy. Cảm giác buồn nôn ập lên cổ họng: ọe...
Tiểu Lệ lo lắng vuốt lưng cho cô:
- Vương phi, người... người không sao đấy chứ?
*còn tiếp*