Nhưng giờ đây Pookah đã chết và Morgan đã biết được rằng có những thứ còn quý giá hơn tự do. Quý giá hơn cả danh dự. Danh dự của một người acDonnell sẽ khiến anh quay trở về lâu đài và dẫn theo toàn gia tộc của mình quyết một trận tử chiến với những kẻ Cameron phản bội.
Thay vào đó, anh quyết định đơn độc đến nhà Cameron để cố gắng lay chuyển lần cuối cùng trái tim ương ngạnh của người con gái đó, sự nhân nhượng duy nhất cho lòng tự trọng của anh chính là tấm vải kẻ màu sáng mới tinh đang bọc lấy người anh.
Những đám mây tím đang bao phủ chân trời phía đông. Bầu trời trong xanh như đôi mắt của Sabrinagiờ đây dần sẫm màu. Vành trăng tròn treo lơ lửng trên đỉnh núi tựa như một viên ngọc bao quanh bởi lớp sương mờ ảo. Morgan thúc ngựa chạy theo hướng của ánh đèn hiệu dẫn đường, lòng thầm cầu nguyện sẽ không quá muộn trước khi nó trôi ra khỏi tầm nhìn của anh.
Một tối yên bình giống như bao buổi tối mùa xuân khác tại trang viên Cameron.
Brian và Alex đang ngồi đánh cờ trước lò sưởi. Con Pugsley thì ngủ gà gật trên sàn nhà. Elizabeth đang ngồi thêu trên một mảnh vải lanh, giỏ kim chỉ của bà vẫn đặt dưới chân bà như thường lệ. Còn Dougal đang ngồi sau một chiếc bàn đóng bằng gỗ cây óc chó, bao quanh bởi một núi những quyển sách bọc bìa da ghi chép những kế hoạch cho mùa xuân này. Tiếng ngáy đều đều của con Pugsley như điểm danh từng phút chậm rãi trôi qua.
Đột nhiên có một tiếng dộng ầm ầm vang lên từ cửa trước, tất cả họ đều giật mình. Con Pugsley vểnh tai lên nghe ngóng. Đôi tai quăn tít vẫy vẫy.
Dougal lật mở một trang khác, mắt ông vẫn dán vào những trang sách. Elizabeth thắt nút một mũi khâuvà ghé răng cắn đi chỗ chỉ thừa. Alex vừa mới ăn được một quân tượng của Brian và quẳng nó ra khỏi bàn cờ, anh nở một nụ cười nham hiểm.
Cánh cửa gỗ nặng nề rung bần bật trước những cú đập đang dần dần tăng lên thành những cú đấm. Một người hầu xông ra từ gian bếp, nhưng Dougal đã làm anh ta chùn chân chỉ bằng một cái nhìn cảnh cáo. Con Pugsley trở nên náo động chưa từng thấy, nó hết nhảy loi choi lại hướng về phía cánh cửa màkêu ư ử.
Dougal mân mê chòm râu của mình, trong lòng đầy phiền muộn. Ông không dám chắc lúc này gia đìnhông có thể sống sót trước một cuộc tấn công nữa của nhà MacDonnell. Và ông biết, con gái ông đã quá mệt mỏi.
Cánh cửa gỗ cũ kĩ đổ ụp xuống tan tành sau một cú đấm như trời giáng. Con Pugsley phóng ra khỏi chỗ của nó, sủa inh ỏi khi người đứng đầu của MacDonnell bước qua những mảnh vỡ. Morgan trầm tĩnh quan sát. Dưới chân anh, con chó đang sục vào hít hít ngửi ngửi.
“Tôi đến đây gặp vợ tôi.” Tiếng nói của Morgan vang lên phá tan sự im lặng căng thẳng.
Dougal vẫn đứng đó. Vợ ông vẫn tiếp tục thêu thùa, những mũi khâu nhanh như bay vẫn chuẩn xác tuyệt đối. Brian gần như cắm mặt vào bàn cờ như thể tương lai anh ta phụ thuộc vào nước đi kế tiếp.
“Sabrina không còn là vợ của cậu nữa.” Dougal nói.
Một cơn đau quặn lên trong tim, khuôn mặt vô cảm của Morgan tối sầm lại vì giận dữ. “Có thể là không dưới bộ luật của người Anh các người. Nhưng trước Chúa, tôi vẫn là chồng cô ấy.”
Alex lạng người ra đứng chắn trước mặt Morgan. “Này, anh bạn, đừng có yêu cầu quá mức vô lý như vậy...”
“Tôi không phải là bạn anh,” Morgan gầm lên. “Và tôi cũng không thèm quan tâm đến lý do này nọ. Các người cần chúng để phục vụ cho mục đích của các người. Còn tôi, tôi chỉ quan tâm đến Sabrina mà thôi.”
Vai Dougal như sụm xuống. “Thôi được rồi, Brian, đi kiếm em con đi.”
“Không!”
Câu nói lạnh lẽo của Morgan khiến họ cảm thấy khó thở. Khẩu súng xuất hiện trong bàn tay Morgan làm cho Brian gần như nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình, còn bà Elizabeth thì há hốc mồm.
“Không,” Morgan lặp lại. “Tôi sẽ không để các người can thiệp vào chuyện của tôi nữa. Nhất là ông,Dougal. Tôi đã chịu đựng quá đủ những hành động can thiệp của ông vào cuộc đời tôi rồi”
Dougal bước sang đứng chắn trước mặt vợ mình. “Đừng làm điều gì để rồi phải hối hận, chàng trai.”
Ánh lửa chiếu lên nòng súng lấp lóa khi anh chỉa thẳng khẩu súng vào ngực người chủ Cameron. “Luônluôn là như vậy. Tôi chỉ tin một người Cameron mà thôi.”
Morgan dậm thình thịch lên những bậc cầu thang, vượt qua ba bậc một lúc với từng sải chân dài của mình. Anh bước quanh phòng tranh, những bước chân của anh dội vang một cách kì quái trên sàn gỗ như thể trang viên này chưa từng biết đến những tiếng cười rúc rích hay những giọng ca cất lên bài ca hạnh phúc. Một hành lang tối tăm trải ra trước mắt anh.
Anh bước thẳng vào đó mà chẳng hề ngần ngại, vội vã kiếm tìm cánh cửa mà anh vẫn còn nhớ từ những ngày trẻ con, cánh cửa mà anh luôn muốn bước qua, văng vẳng đâu đây những tiếng cười trong sáng, thơ ngây của người con gái ấy.
Anh đưa tay ra đẩy cánh cửa đó, dường như thời gian đã ngừng lại ở nơi này. Căn phòng vắng lặng, khăn trải giường vẫn phẳng phiu chẳng hề có lấy một chút gợn, cũng như gương mặt vô hồn của con búp bê đặt trên cái gối. Một bộ đồ uống trà nho nhỏ đặt trên mặt bàn làm bằng gỗ hồng mộc. Morgan cầm một chiếc chén bé xíu trong số đó lên và nhìn ngắm, những ngón tay anh dường như quá thô kệch, quá to lớn so với chính bàn tay của anh.
Rồi chiếc ghế nhỏ không còn trống rỗng như lúc anh bước vào nữa, trên đó mờ ảo hiện ra một bóng hình vẫn đọng lại trong tim Morgan: Sabrina, đôi mắt lấp lánh, những lọn tóc xoăn như nhảy múa, con búp bê không có mặt ấy đang được cô ẵm vào lòng, một chú mèo màu mè đang liếm đĩa thức ăn vàtrông thật buồn cười với một cái nơ bằng lông vũ lủng lẳng dưới cái cằm bé nhỏ của nó.
Tiếng nói van nài của một cô gái nhỏ vang đến từ nơi xa xôi nào đó, yếu ớt đến nỗi không thể phá tansự im lặng của căn phòng này. Đến đây uống sô cô la với tôi đi, Morgan. Isabella, búp bê và tôi ngày hôm nay có cả bánh gừng nữa đấy.
Chiếc chén nhỏ trượt ra khỏi những ngón tay thô kệch của anh, vỡ tan trên nền nhà.
Morgan nhẹ nhàng khép cửa căn phòng, gượng nhẹ như không muốn làm tan biến những kỷ niệm của nơi này. Rồi anh chạy xuyên qua dãy hành lang tối tăm của trang viên, mở hết cánh cửa này đến cánh cửa khác, những hình bóng, những kỉ niệm lại tiếp tục tràn về, nơi này đây một thời anh đã từng sống, đã từng nhớ. Quay về phòng trưng bày, ngực anh nặng trĩu nỗi thất vọng, anh không tìm thấy nàng.
Ở bậc cao nhất của cầu thang, vẫn còn một cánh cửa chưa mở ra. Hơi thở của Morgan điều hòa trở lại khi anh bước lên những bậc cầu thang, thận trọng như thể mỗi bước chân là một lần cuối cùng.
Chất gỗ của cánh cửa thư phòng mát lạnh dưới bàn tay anh. Nó nhẹ nhàng mở ra không một tiếng động.
Đáng lẽ anh phải biết từ trước rằng nàng sẽ chờ anh ở nơi này, tắm trong ánh trăng như một đêm mùa thu mới đây thôi mà tưởng như đằng đẵng như cả một cuộc đời. Nàng ngồi trên chiếc ghế nhỏ gần bêncửa sổ, những dải sáng từ vầng trăng treo trên đầu cửa sổ như tôn thêm phần thanh khiết cho bộ váy màu trắng nàng đang mặc. Lặng lẽ ngắm nhìn quả cầu bạc như thể bị hút hồn bởi sự quyến rũ lạnh lẽocủa nó, nàng mơ màng khẽ đưa chiếc lược lên chải nhẹ mái tóc thả tự nhiên của mình, vẻ mặt nàng thoáng nét trầm buồn và suy tư.
Morgan ngập ngừng đứng lại trên ngưỡng cửa. Anh có cảm giác như anh vừa xâm phạm một nơi nàođó linh thiêng. Xáo trộn cuộc sống mà nàng đã chọn, không phải cuộc sống mà anh có thể đem đến cho nàng. Một cuộc đời với sự bình yên trống rỗng thay vì chìm đắm trong những đau khổ và sung sướng của người đời. Không còn nguy hiểm. Không còn đau đớn. Không mất mát vì cuộc đời ấy cũng chẳng còn gì để mất. Anh biết mình phải hành động ngay bây giờ. Cảm giác mất mát đang tràn lên trong tâmtưởng của anh.
Tiếng những con chim sẻ trong lồng kêu chiêm chiếp vang lên chào đón anh, nhưng Sabrina vẫn lặng thinh.
Nàng mơ màng đưa lược lên chải mái tóc rối. “Có vẻ như không được hay lắm khi anh khóa gia đình tôi trong nhà thờ đó. Anh làm những người hầu sợ chết khiếp.”
“Tôi không chiến đấu thẳng tay đâu, cô cũng biết rồi đấy. Nếu họ muốn sự việc tồi tệ hơn thì chỉ cần phá mấy cái cửa sổ thôi.”
Nàng quăng cho anh một cái nhìn không vừa lòng. “Mẹ tôi không cho phép điều đó xảy ra. Những cửa sổ đó đã hơn trăm tuổi rồi. Chúng đã được chuyển về đây từ Heidelberg.”
Morgan bước đến đứng sau nàng, ánh mắt anh không hướng về phía gian nhà thờ đầy ánh nến đó mà chăm chú nhìn những dải sáng mờ mờ như lụa vắt qua vai nàng. Nàng khẽ đẩy cánh cửa sổ mở ra thêm một chút, vẫn mơ màng như thể nàng chỉ quan tâm đến những cử chỉ của riêng mình.
Nàng nghiêng nghiêng cái đầu, lúc này nàng còn xa cách với anh hơn cả mặt trăng đang lơ lửng ngoài kia. “Họ yên lặng quá. Có lẽ họ đang cầu nguyện cho linh hồn của anh.”
“Họ nên cầu nguyện cho linh hồn của cô thì tốt hơn, nếu như vẫn còn linh hồn trong con người cô.”
Nàng đóng cửa sổ lại, những làn gió nhẹ thôi không luồn vào căn phòng, không khí ngột ngạt, khó chịu đến nỗi Morgan cảm thấy những lời than phiền cáu kỉnh hàng ngày của những kẻ trong gia tộc của anh còn dễ chịu hơn.
“Nếu anh đến để cướp thứ gì đó,” nàng nói, đặt chiếc lược sang một bên, “Ngọc quý của mẹ tôi để trong chiếc hòm ở dưới sàn ở góc hành lang. Và cũng có thể tìm được vàng được để trong chiếc hộp giấu dưới gầm bàn. À, còn thanh gươm Cameron thì ở bên phải cái bàn đó, đặt trên bệ của lò sưởi. Nó luôn luôn thuộc về anh dù thế nào đi nữa.”
“Cũng giống như cô phải không?”
Một chút gợn hồng lên trên đôi má nàng. Nó đến và đi nhanh như làn gió thoảng, để rồi khuôn mặt nàng vẫn vô hồn và lạnh lẽo như lúc đầu.
Morgan phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng bằng sự nóng nảy của mình, giọng nói của anh vang lên khắc nghiệt trong không khí đượm mùi nước hoa. “Tôi không đến đây lấy thứ gì hết. Tôi chỉ đến để trả lại cho cô những thứ xứng đáng thuộc về cô.” Anh luồn tay vào túi áo và lấy ra một nhánh cây đã khô, quẳng nó rơi vào lòng Sabrina.
Đôi tay phản lại nàng, chúng nhẹ nhàng tiến đến chạm vào những cánh hoa rơi ra lả tả. Rồi khi nhận ra mình đang làm gì, chúng đổ ụp xuống như đôi cánh gãy. Môi nàng run run.
Morgan bước đến chắn ngang tầm nhìn của nàng. “Cô đã nghĩ những gì? Rằng cô trở nên cao quý à? Một sự hy sinh cao thượng để đem lại tự do cho tôi?”
“Anh xứng đáng được nhiều hơn thế,” nàng thì thầm, một giọt nước mắt đọng trên mi nàng trước khi thả mình rơi vào những cánh hoa nhàu nát.
Anh ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế, nhìn thẳng vào khuôn mặt nàng.
“Tôi thề rằng cô đang quá sai lầm,” anh rít lên qua hàm răng nghiến chặt. Sự dữ dội trong đôi mắt anh làm nàng thấy sợ. “Cô đang nói dối, cô gái à! Cô nói dối tôi và cũng tự dối bản thân mình. Cô chẳng dũng cảm hay cao thượng gì hết. Cô chỉ là một con thú nhỏ bé hèn nhát thôi, Sabrina Cameron, và nếu như đôi chân cô có phục hồi trở lại, thì tôi chắc rằng xương sống của cô cũng chẳng còn tác dụng gì hết.”
Những giọt nước mắt chảy dài trên đôi má nàng, nhưng Morgan không lý gì đến chúng như thể chúng và sự đau xót của anh đều không tồn tại. “Dù sao đi nữa thì cô cũng nói đúng một điều. Cô chẳng hề xứngđáng với tôi. Cô biết không, tôi cần một người phụ nữ can đảm, người sẽ luôn đứng bên tôi bất kì lúc nào, dù cho cô ấy có đứng bằng chân hay bằng đầu gối đi chăng nữa. Và tôi cũng chẳng cần đến những cô nàng chỉ biết chạy trốn trước khi thấy dấu hiệu khó khăn. Vậy đấy, Sabrina, tôi xứng đáng với một người vợ tốt đẹp hơn cô nhiều.”
Rồi anh lại đứng dậy trên đôi chân mình, cố gắng giữ cho giọng nói mình thản nhiên mặc dù trong lòng anh nỗi đau đang cào xé. “Thôi, chúc cô may mắn. Tôi mong rằng cô sẽ không bị ốm nữa. Tôi mong...”
Nhưng anh không thể nói tiếp được nữa. Một cuộc sống chỉ toàn những mơ ước tan vỡ trôi qua đầu anh, làm cho cổ họng anh nghẹn lại. Anh lặng lẽ nhìn nàng, rồi đưa ngón tay chai sần khẽ lau đi những giọt nước mắt trên má nàng, với anh chúng còn quý giá hơn những viên ngọc quý nhất.
Đôi mắt của Sabrina đang van nài anh, và anh biết, chỉ cần nàng nói một từ thôi, một từ để anh biết rằng nàng cần anh, anh sẽ ở lại. Nhưng nàng giữ im lặng, sự im lặng đáng ghét dần dần phá hủy cầu nối mỏng manh giữa hai người. Nắm tay anh bóp chặt, những giọt nước mắt của nàng tan vỡ.
Và anh quay lưng bước đi, không nói thêm một lời nào nữa.
Sabrina ngồi im lặng trong sự đau khổ nặng nề, nàng nghe tiếng bước chân anh rời xa dần. Nhữnghành động cao thượng của nàng đã trở thành trò hề, một sự cao thượng ngớ ngẩn khi hy sinh chính bản thân mình. Chẳng thà nàng là người ra đòn đầu tiên để chống lại sự bướng bỉnh của Morgan, hay những lời chế nhạo của người MacDonnell, còn hơn là để họ ra tay trước. Nàng không còn đi được nữa, nhưng họ không thể ngăn được những bước chạy của nàng.
Nàng đưa ngón tay nhẹ nhàng chạm vào những cánh hoa trong lòng mình, nhưng chúng đã vỡ vụn. Nàngbiết, không phải lòng kiêu hãnh của Morgan đã hủy hoại chúng, mà là nàng. Tự tôn quá mức đã khiến nàng không thể cúi đầu trước anh một lần cuối, và cũng chính nó đã khiến cho nàng giữ chặt lấy miệng mình, không thể cất lên tiếng gọi anh quay trở lại.
Ánh trăng vẫn lạnh lùng như chế giễu người con gái khốn khổ. Một đàn chim bay ngang cửa sổ, bộ lông màu trắng nổi bật trên nền trời đen thẫm pha chút sáng bạc. Sabrina chớp chớp mắt khi một hình bóng trôi dần lên đỉnh đồi, biến mất dưới tấm màn lụa của ánh trăng.
Nàng vội vã mở tung cửa sổ. Một mùi gỗ cháy hăng nồng tràn vào mũi nàng. Nàng nhìn theo vệt khói cho đến khi thấy một cánh cửa sổ đằng sau nhà thờ nhỏ đang bốc cháy. Trong khoảnh khắc nhất thời nàng nghĩ rằng Morgan đã đốt cánh cửa ấy để trừng phạt cô vì sự nhát gan của nàng. Nhưng trái tim nàng từ chối ngay những ý niệm ấy.
“Morgan!” Tên gọi thân thương của anh thoát ra từ đôi môi nàng, một chữ ngắn ngủi chứa đựng khátkhao của cả một cuộc đời.
Nhưng tiếng thét của Sabrina đã bị bóp nghẹt bởi tiếng than rền rĩ kì dị váng vất trong không gian, gợn lên một làn sóng tinh khôi của thứ quyền lực hẳn còn nguyên vẹn.