“Tôi là cái gì?” Tố Y cố ý giả bộ hồ đồ.
“Lữ Bình ngươi có bệnh sao? Ngươi quan hệ nam nữ bừa bãi, mắc mớ gì đến Tố Y, sao ngươi giống như chó điên cắn loạn người thế?”
Hoàng Thải Vi trực tiếp đập vỡ một chiếc cốc về phía Lữ Bình.
“Đúng! Chính mình làm chuyện mất mặt, còn vu cáo người khác!” Chu Thư Linh cũng đứng lên thở phì phì nói.
“Buổi tối không phải là ngươi cố ý lỡ hẹn? Có phải ngươi gọi điện báo cảnh sát không?”
Mặt Lữ Bình trắng bệch, cuồng loạn gầm nhẹ, đôi tay gắt gao nắm thành quả đấm.
Vẻ mặt Tố Y trào phúng nhìn Lữ Bình, “Tôi cố ý lỡ hẹn? Cho dù tôi cố ý lỡ hẹn, thì tính sao? Chẳng lẽ vì tôi lỡ hẹn, cho nên ngươi và Trần Chí Lâm sẽ không có quan hệ đồng hương sao? Cũng có thể đi thuê phòng hả?”
Tố Y xoay người ngồi trên ghế dựa, “Còn ngươi nói ta gọi điện báo hai người các ngươi? Thật đúng là chuyện cười! Ta chỉ nhờ ngươi chuyển lời cho Trần Chí Lâm, buổi tối ta có việc, không thể đến nơi hẹn.
Hơn nữa thời gian ước định là sáu rưỡi, lúc chưa đến sáu rưỡi, ta đã nhờ ngươi chuyển cáo rồi. Ngươi gọi điện cho Trần Chí Lâm, cũng chỉ cần một phút đồng hồ thôi chứ.
Theo lý mà nói, lúc ấy ngươi và Trần Chí Lâm hẳn là đều còn đang ở trường học, mà lúc ấy ta đã ở trung tâm thành phố rồi. Ta có thiên lí nhãn (mắt nhìn ngàn dặm) hay thuận phong nhĩ (tai thính), có thể biết được hai người các ngươi sau khi hẹn nhau đi thuê phòng, mà càng thần kỳ hơn là, còn biết hai người các ngươi ở khách sạn nào, căn phòng nào.
Chu Thư Linh nghe thế, “Xì” bật cười, “Ta còn tưởng rằng chuyện gì, đầu óc ngươi bị hồ dán hay sao, lại còn nói ra những câu như vậy. Thật sự là nực cười!”
Khuôn mặt Lữ Bình càng trắng bệch, lẩm bẩm nói: “Vậy thì là ai? Đến cùng là ai? Tại sao có thể như vậy!”
Tố Y không nhìn Lữ Bình nữa, trực tiếp xoay người lên giường. Đã hai giờ sáng, không ngủ nữa sẽ trở nên xấu xí!
Hoàng Thải Vi trực tiếp châm chọc nói: “Mặc kệ là ai, ta chỉ muốn nói làm thực tốt! Nhìn ngươi và Trần Chí Lâm từng cấu kết với nhau làm việc xấu tính kế Tố Y, thì trực tiếp lấy gốc gác của các ngươi mang ra ngoài để mọi người nhìn cho rõ. Thật đúng là hả lòng hả dạ!”
“Ta biết rồi!” Chu Thư Linh nói, đợi lúc mọi người đều đang nhìn về phía cô, cô nói một câu yếu ớt: “Là Lôi Phong làm!”
“Xì” Tố Y cùng Hoàng Thải Vi đều bật cười!
Mà Lữ Bình lại hung tợn trừng mắt nhìn Chu Thư Linh.
Ngày hôm sau, Tố Y tìm cơ hội cầm camera để trong túi của Lữ Bình về, tiêu hủy hoàn toàn xong mới yên lòng.
Ba ngày sau, kết quả xử lý xuất ra. Trần Chí Lâm và Lữ Bình bị toàn trường thông báo phê bình, cũng bị ghi một lần lỗi nặng.
Hai người thuê phòng ở bên ngoài, bị coi thành chuyện *** mà bị bắt lại, cũng trong nháy mắt truyền khắp toàn trường.
Trên mạng trường học, bài viết về Trần Chí Lâm và Lữ Bình lại càng dâng cao đến đỉnh.
Buổi chiều Tố Y không có lớp, ở trong thư viện ôm máy tính, đang lúc sung sướng khóe miệng vểnh lên nhìn bài bát quái của hai người, Lâm Tử Mặc đã đi tới.
“Là bạn cùng phòng của em?”
Tố Y ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Tử Mặc đứng bên cạnh mình, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
“Đúng vậy, có người bạn cùng phòng như vậy, em cực kì hổ thẹn.”
Tố Y cố nén cười giả vờ xấu hổ.
“Cũng không phải em, không cần hổ thẹn!”
Khóe miệng Lâm Tử Mặc khẽ co rút. Em vừa mới còn nhìn bài viết sung sướng như thế, không thấy em hổ thẹn chỗ nào nữa!
“Nghe nói người tên là Trần Chí Lâm đang theo đuổi em? Đến cùng là có chuyện gì xảy ra, em có nhúng tay trong chuyện này không?” Lâm Tử Mặc ngồi bên cạnh Tố Y nhỏ giọng hỏi.
Trong lòng Tố Y căng thẳng, sau đó lại cố giả bộ trấn định nói: “Em có thể nhúng tay làm cái gì chứ? Cũng không phải em khiến hai người bọn họ đi thuê phòng, lại nói, hắn đang theo đuổi em, nhưng mà em cũng từ chối rồi mà. Cho nên, việc này thực sự không có quan hệ gì với em!”
Từ sau khi Lâm Tử Mặc hỏi câu kia, liền chăm chú nhìn vào mắt Tố Y. Trong nháy mắt Tố Y khẩn trương cũng không giấu được ánh mắt của hắn. Cho nên, Lâm Tử Mặc biết, Trình Tố Y đang nói dối!
Lâm Tử Mặc trầm mặc một hồi, nói với Tố Y: “Hiện tại, em có thể, có thể đi đến biệt thự bên kia theo anh không, anh có chút việc muốn nói với em.”
“Không có việc gì, chiều này em không có tiết. Chuyện gì vậy?” Tố Y hiếu kỳ nói.
Lâm Tử Mặc đứng lên, trực tiếp khép quyển ghi chép của Tố Y, đi ra phía ngoài, “Nếu không có tiết, vậy thì đi thôi!”
Lâm Tử Mặc trực tiếp dừng xe trước cửa biệt thự của Tố Y. “Căn nhà mới với trang hoàng xong, người còn chưa ở lại được, hay là chúng ta đến nhà ấm trồng hoa của nhà em đi, có vẻ an toàn lại ấm áp.”
Tố Y đành phải xuống xe, mở cửa phòng đi vào.
Trong biệt thự máy sưởi đã bật, cho nên không hề lạnh. Sau khi đều mở tất cả cửa sổ ra, Tố Y mới đẩy cửa thủy tinh tầng ba đi vào.
Lâm Tử Mặc ngồi trên xích đu, ôm bản ghi chép không biết đang lật xem cái gì.
“Muốn nói với em chuyện gì?” Tố Y đi qua, ngồi xuống hỏi.
Lâm Tử Mặc thả bản ghi chép xuống, không nói một lời, chỉ nhìn Tố Y.
“Làm sao vậy?” Tố Y sờ sờ mặt mình hỏi.
“Anh biết em không nói thực, cũng biết trong sự kiện bạn cùng phòng của em này, cũng có bút tích của em. Chỉ là anh không biết vì sao em lại làm như vậy, cho nên anh muốn một câu trả lời.”
Lâm Tử Mặc gắt gao nhìn chằm chằm Tố Y. Gương mặt hết sức xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời trong veo. Hắn không tin người có ánh mắt trong suốt như vậy, sẽ vô duyên vô cớ tính toán bạn cùng phòng của mình, cho nên mới phải cố chấp muốn một câu trả lời.
Lâm Tử Mặc cũng không biết vì sao mình nhất định muốn biết câu trả lời này, theo như cá tính của hắn, chỉ cần không trở ngại gì đến hắn, người khác như thế nào, hắn ngay cả nhìn nhiều một cái cũng không có hứng thú.
Nhưng gặp phải Trình Tố Y, rõ ràng không liên quan đến mình, nhưng hắn đã muốn biết rõ nguyên nhân.
Tố Y trầm mặc thật lâu, ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Mặc. “Vì sao nhất định phải hỏi? Chuyện này rất quan trọng sao? Hơn nữa, chuyện này có quan hệ gì với anh?”
“Không quan trọng, anh chỉ muốn biết nguyên nhân. Em yên tâm, anh sẽ không nói cho người khác biết, anh chính là, ừm, chỉ là hiếu kì!”
Lâm Tử Mặc cau mày, giống như đang cân nhắc nên nói như thế nào.
Tố Y nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Cha mẹ em đã qua đời vì tai nạn xe cộ, sau khi Lữ Bình biết được cha mẹ em để lại cho em một căn nhà hơn rộng 200 mét vuông ở Hàng Châu, thì bắt đầu hữu ý vô ý đến gần em.
Mười ngày trước không sai biệt lắm, cô ấy nói là sinh mình của mình, muốn người trong phòng kí túc xá chúng em cùng cô ấy ra ngoài ăn cơm. Thực ra em biết sinh nhật của cô ấy là tháng tư, lúc ấy em cho là cô ấy chỉ muốn kiếm cớ liên hoan với chúng em, liền không nghĩ nhiều.
Đến chỗ khách sạn xong, mới biết được cô ấy cũng mời Trần Chí Lâm.
Mà ngày đó, vào lúc ăn cơm, Trần Chí Lâm tỏ ra một bộ dáng nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu) với em.
Lữ Bình không chỉ một lần nói với chúng em, cô ấy và Trần Chí Lâm chỉ là đồng hương, không có quan hệ khác.
Nhưng mà, em phát hiện lúc ăn cơm, cô ấy đá Trần Chí Lâm nhiều lần ở dưới bàn. Cho nên em liền hoài nghi quan hệ của bọn họ không chỉ là đồng hương.
Đến lúc buổi sáng ngày hôm sau em luyện tập buổi sáng, thì ngẫu nhiên gặp Trần Chí Lâm rồi. Thông qua thăm dò, em biết bình thường Trần Chí Lâm không luyện tập buổi sáng, mà hắn có thể đúng giờ tìm cách ngẫu nhiên gặp em, thì biết Lữ Bình mật báo cho Trần Chí Lâm, để Trần Chí Lâm có thể có cớ tiếp cận em.
Sau khi trở lại ký túc xá, em dứt khoát cảnh cáo Lữ Bình, bảo cô ấy không cần mật báo cho Trần Chí Lâm nữa, cũng từ chối sự theo đuổi của Trần Chí Lâm.
Nhưng mà, vô ích. Trần Chí Lâm vẫn xuất hiện đúng giờ mỗi ngày, mặc kệ em đến luyện tập buổi sáng sớm hay muộn, hắn đều có thể tùy thời tùy chỗ xuất hiện bên cạnh em. Một lần này khiến em rất phiền nhiễu.