Lam Phong mang vẻ mặt buồn rầu ngồi bên bờ sông, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, hắn muốn đòi một câu trả lời hợp lý từ cô bé kia.
Cùng lúc đó, nước Mỹ, New York, trong một khách sạn cao cấp nào đó, một bữa tiệc long trọng đang được cử hành.
Hiện trường buổi tiệc tụ tập tất cả những người giàu nhất trên nước Mỹ, một cô gái mặc một chiếc áo liền quần bó sát người, có một khuôn mặt như thiên thần, dáng người như ma quỷ đang trêu chọc, cô mỉm cười đứng trước bục ở đại sảnh, vừa tao nhã vừa cao quý giảng giải bước tiếp theo trong kế hoạch của tập đoàn mình.
Người ở trong đại sảnh đều là người có thân phận cao quý và bất phàm, nhưng ánh mắt của họ nhìn về phía cô lại mang theo sự ước ao và ngước nhìn, hầu như trong mắt tất cả đám đàn ông đều phát ra sự khát vọng cháy bỏng, bởi vì cô ta là nhà thiết kế đứng đầu kiêm giám đốc điều hành của hãng thiết kế hàng hiệu tốt nhất nước Mỹ Calvin Klein – Avrile Shani.
Cô là biểu tượng của toàn bộ tập đoàn Calvin Klein, sở hữu vô số vinh quang và địa vị, là nữ vương trong lòng của rất nhiều người đàn ông.
Cô đột nhiên xuất hiện, làm cho Calvin Klein vốn luôn được các nữ doanh nhân yêu thích, nhưng lại không được các quý ông thích thú, nổi tiếng sau một đêm, trở thành nhãn hiệu được nam nữ lựa chọn đầu tiên, dẫn dắt Calvin Klein đứng trên đỉnh cao của thế giới.
“Reng reng…”
Trong đại sảnh yên tĩnh không một tiếng động, tiếng chuông điện thoại chói tai liền vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh lúc này, làm cho khuôn mặt của mỗi người ở đây đều lộ ra vẻ giận dữ, rốt cuộc thì tên nào không có mắt đã cắt ngang việc bọn họ tiếp nhận sự gột rửa của nữ vương thế hả.
Thế nhưng, trong giây tiếp theo thì tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức ngẩn người ra, bởi vì tiếng chuông điện thoại lại xuất phát từ Avrile Shani.
Phải biết rằng, ở trong loại tiệc rượu cực lớn thế này, để chuông điện thoại reo lên là một hành vi cực kì không chuyên nghiệp, cho dù nói từ góc độ nào, Avrile Shani là đại diện của cả tập đoàn Calvin Klein sẽ không để xuất hiện một sai lầm như vậy, hơn nữa với thân phận của Avrile Shani thì cô ta tuyệt đối sẽ không mang theo điện thoại trên người mình, sẽ có nhân viên chuyên môn nghe điện thoại giúp cô.
Thế nhưng bọn họ lại không biết, Avrile Shani có hai cái điện thoại, một cái là do thư ký giữ, một cái khác thì do cô ta tự giữ, vì muốn lúc nào cũng có thể giữ điện thoại này ở trong người, thậm chí mỗi một bộ quần áo của cô ta, cho dù là đầm cũng sẽ thiết kế ra một chỗ để đặt điện thoại.
Thế giới này, chỉ có một người có thể khiến cô ta làm vậy.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cũng không làm cho Avrile Shani tức giận, trái lại còn khiến cho khuôn mặt như thiên thần của cô hiện ra sự mừng rỡ như điên.
“Ôi, trời ạ!”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Avrile Shani kích động đến mức run rẩy lấy chiếc điện thoại di động ra, trong miệng phát ra một tiếng kêu đầy hưng phấn, trực tiếp chạy như điên về phía phòng riêng, biến mất trong đại sảnh của tiệc rượu, để lại một đám người giàu có đang kinh ngạc và rối loạn.
Avrile Shani và nữ vương Calvin Klein cao quý như hai người khác nhau.
“Bạo quân đại nhân tôn kính, là người sao?” Giọng nói hưng phấn truyền ra từ miệng Avrile Shani, hơn nữa còn là tiếng Hoa tiêu chuẩn.
Nếu có người nghe được Avrile Shani xưng hô một người khác là đại nhân, chắc chắn sẽ hoảng sợ ngay, phải biết rằng Avrile Shani chưa bao giờ dùng kính ngữ để nói chuyện với người khác, mà vào giờ phút này cô ta lại xưng hô người khác là đại nhân, không thể nào tưởng tượng nổi, khó có thể hiểu được.
Thế nhưng, nếu có người biết hai từ bạo quân này có nghĩa gì, vậy thì họ sẽ hiểu được hành động của Shani.
Bạo quân, là một trong bốn vị vua thống trị thế giới hắc ám ở phương Tây, theo truyền thuyết thì đầy bạo lực và giết chóc đẫm máu, làm cho vô số tổ chức lính đánh thuê phải hoảng sợ và run rẩy, là một người đàn ông hơn xa đám thần phương Tây.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi tôi là bạo quân mà, tôi rất ghét danh hiệu này, không biết mấy tên kia nghĩ thế nào mà lại đặt cho tôi danh hiệu này nữa.” Lam Phong bất mãn nói.
Trên mặt Avrile Shani lộ ra một nụ cười mê người của cô gái nhỏ: “Nhưng mà… người ta lại thích danh hiệu bạo quân này của người, cực kỳ bá đạo, rất đàn ông.”
“Bỏ đi, không tranh luận vấn đề này với em nữa.” Lam Phong hơi đau đầu mà lắc lắc, sau đó trực tiếp mở video để nói chuyện: “Tôi muốn hỏi em, bộ đồ này là do em thiết kế à?”
“Ôi, đại nhân người mặc vào bộ đồ này thật sự rất đẹp trai đó, không hổ là do em thiết kế.” Nhìn thấy Lam Phong trong video, Avrile Shani mang vẻ mặt hưng phấn nói.
“Rất đẹp trai? Shani, em có biết là bộ đồ do em thiết kế đã hại tôi như thế nào không?” Nhìn thấy khuôn mặt như thiên thần của Avrile Shani, Lam Phong mang vẻ mặt buồn rầu nói.
“Sao vậy đại nhân?” Khuôn mặt của Avrile Shani lập tức trở nên căng thẳng và uất ức: “Là do em làm chưa đủ tốt nên mới làm cho người tức giận sao?”
“Em biết họ nói tôi mặc bộ đồ này vào thì giống cái gì không? Nhân viên phục vụ.” Lam Phong hơi buồn bực, nói chuyện đã xảy ra một cách đơn giản: “Tôi mặc bộ đồ này đi ăn cơm trong khách sạn, bị người ta nói là nhân viên phục vụ của khách sạn, bởi vì bộ đồ này rất giống với đồng phục của nhân viên phục vụ trong khách sạn…”
“Ôi, trời ạ, rốt cuộc thì ai dám nghĩ đại nhân là nhân viên phục vụ? Em muốn mua toàn bộ khách sạn của họ!”
Nghe xong lời kể của Lam Phong, Avrile Shani giật nảy mình, có vẻ như đã nghĩ đến điều gì đó, gương mặt xinh đẹp của cô ta lộ ra vẻ áy náy: “Xin lỗi, đại nhân… Là do em làm không tốt, gần đây trong máy tính của em bị dính virus, tư liệu thiết kế bị tiết lộ nên mới làm cho đại nhân bị… Mong đại nhân trách phạt.”
“Tôi chỉ nói với em vậy thôi, yên tâm đi, bộ đồ này tôi vẫn sẽ mặc. Đây chính là bộ đồ do em tự thiết kế, vì tôi, em cũng không công khai thiết kế này ra ngoài…” Nhìn thấy dáng vẻ tự trách của Avrile Shani, Lam Phong khẽ thở dài, vội vàng an ủi: “Tôi gọi điện thoại cho em chủ yếu là vì nhớ em thôi.”
“Thật sao? Đại nhân, người thật sự nhớ em sao?” Avrile Shani lập tức trở nên kích động.
“Ừ!” Lam Phong nhẹ nhàng gật đầu.
“Người ở đâu? Em lập tức qua với người!” Avrile Shani không chút do dự nói.
“Tôi đang ở Hoa Hạ.” Lam Phong im lặng trong chốc lát rồi nói.
“Người hãy chờ em, bây giờ em sẽ qua đó với người…”
“Không, em đừng đến…” Lam Phong lắc đầu: “Thân phận của em rất nhạy cảm, bây giờ vẫn chưa phải là lúc để chúng ta gặp nhau.”
“Nhưng mà… em phải ở bên cạnh hầu hạ đại nhân khi người nhớ đến em mà?” Avrile Shani tự trách nói, trong đôi mắt màu xanh lam hiện lên một tầng sương mù, cực kì đáng thương và đáng yêu.
“Ực.”
Nhìn khuôn mặt như thiên thần của Avrile Shani lộ ra vẻ đáng thương, trong lúc lơ đãng hắn lại nhìn thấy cái khe rãnh sâu thẳm và trắng như tuyết đó, Lam Phong không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.
“Đại nhân, người sao vậy đại nhân?” Nhìn thấy dáng vẻ của Lam Phong, Avrile Shani mang vẻ mặt quan tâm hỏi.
“Tôi không sao, chẳng qua là tôi thấy em càng lúc càng đẹp ra.” Lam Phong cố gắng đè nén ngọn lửa trong lòng mình, cô nàng này quá quyến rũ rồi.
“Thật sao? Vậy em muốn cho đại nhân nhìn cẩn thận hơn một chút.” Avrile Shani đưa điện thoại di động lại gần hơn, Lam Phong có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt như thiên thần không hề có tì vết của cô.
Thấy khuôn mặt như thiên thần của Avrile Shani, ngọn lửa trong lòng vừa được Lam Phong đè xuống lại phồng lên lần nữa, hắn khốn khổ nuốt nước miếng một cái: “Shani, em có thể cởi đồ mình ra không?”
“Đại… Đại nhân muốn nhìn thân thể của Shani sao?” Gò má của Avrile Shani hiện ra màu đỏ hồng, cô ngại ngùng hỏi.
“Có vấn đề gì sao?” Lam Phong miệng khô lưỡi khô cố gắng làm cho lời nói của mình vẫn giữ được sự bình tĩnh.
“Không… Không có, tất cả những gì của Shani đều là của đại nhân.” Avrile Shani vừa nói vừa từ từ cởi quần áo ra, lộ ra làn da trắng như tuyết và một mảnh cao vút trắng trẻo dưới cái áo ngực màu tím, có thể nhìn thấy cái rãnh thăm thẳm đó một cách rõ ràng.
“Phụt…”
Lam Phong cũng không nhịn được nữa, dòng máu đỏ tươi phun ra khỏi mũi mình.
“Đại nhân, người bị sao vậy?”
“Có cởi nữa không? Đại nhân…”