Chương 31: Đuốc tàn (1)
Hai người đàn ông thiếu tiền nhất lại thất nghiệp vào cùng một ngày.
Tối hôm đó, đội bảo vệ trong công trường vội chạy tới, mạnh mẽ kéo bọn họ ra.
Xung quanh hỗn độn đổ nát, mấy người đánh nhau ít nhiều đều dính ít màu, Vương Thành bị thương nặng nhất, nằm ở đó mặt toàn là máu, đang ôm đầu khó chịu hừ hừ.
Từ Khánh Lợi vẫn cầm ống thép kia trong tay, máu chảy ròng ròng xuống dưới, từng giọt từng giọt rơi trên lớp bùn đất. <!-- vuông -->
Anh đã ngây ra rồi, anh không thể vào đồn cảnh sát được. Nhỡ chẳng may cảnh sát đặt ra nghi vấn, thân phận giả sẽ nhanh chóng bị vạch trần, anh liếc nhìn Tào Tiểu Quân đang ngồi cạnh mình, chỉ thấy anh ta cúi đầu, nghiêm mặt không biết đang nghĩ gì.
Nhưng Vương Thành lại không chọn báo cảnh sát.
Cũng chẳng phải vì tình nghĩa hay gì, sau này bọn họ mới biết trước đây tên này từng say rượu rồi thọc ai đấy một nhát, cũng đang mai danh ẩn tích chạy trốn khắp nơi, cũng là một kẻ không dám đến đồn cảnh sát để thẩm vấn. Thế là ngược lại, lại tạo điều kiện cho Từ Khánh Lợi, đền ít tiền là coi như xong chuyện.
Chỉ là ba hôm sau, đốc công tìm một cái cớ vớ vẩn đuổi cả anh với Tào Tiểu Quân đi.
Dưới ánh nắng ngày đông, hai người vác theo hành lý, ảo não bỏ đi, một trước một sau.
Từ Khánh Lợi đang nghĩ xem tiếp theo nên đặt chân đến đâu, giọng nói khàn khàn của Tào Tiểu Quân ở đằng trước lại vang lên:
“Đi đâu giờ?”
“Không biết.” Từ Khánh Lợi cười cười: “Lần này đúng là cho tôi cơ hội một phút huy hòng luôn. Cậu thì sao, tính làm gì?”
Tào Tiểu Quân không đáp lời.
Anh ta lúc nào cũng vậy, làm người ta khó lòng nắm bắt. Từ Khánh Lợi nhìn theo bóng dáng anh ta, nghĩ xem rốt cuộc lúc này người này đang nghĩ điều gì? Là đang trách anh sao? Dù sao con trai anh ta cũng bị bệnh, trong nhà đúng là lúc cần dùng tiền…
“Tới nhà tôi ở hai ngày đi.”
Lúc nói những lời này, Tào Tiểu Quân không quay đầu lại, bước chân cũng không hề ngừng lại.
“Đợi anh tìm được việc mới thì tính tiếp.”
Lúc chạng vạng, vợ Tào Tiểu Quân – người phụ nữ tên Ngô Tế Muội ấy mệt mỏi đi ra mở cửa.
Còn chưa kịp cởi giày, Tào Thiên Bảo đã chạy vụt qua đây, cô cười cười chuyển hai túi đồ ăn sang một tay, để rảnh một tay ra lau đồ ăn thừa trên khóe miệng cậu bé. Lúc ngẩng đầu lên, cô mới nhìn thấy hai người đứng trước mặt, thoáng chốc sửng sốt.
Từ Khánh Lợi đứng đó xoa xoa tay, thở hổn hển một lúc cũng không nghĩ được một câu đầy đủ nguyên vẹn. Anh xấu hổ nhìn sang Tào Tiểu Quân, chờ anh ta giới thiệu mình. Cũng không hiểu sao, anh lại thấy Tào Tiểu Quân đang cứng mặt lại, dường như có chút thấp thỏm.
“Tế Muội, đây là người anh em anh mới quen ở công trường.”
Tào Tiểu Quân đi tới, lén lút nắm tay Ngô Tế Muội.
“Ừm…” Anh ta hắng giọng: “Tên là Nghê Hướng Đông.”
Từ Khánh Lợi thấy rõ, sắc mặt Ngô Tế Muội lập tức trở nên khó coi, há mồm muốn nói gì đó. Tào Tiểu Quân vẫn nở nụ cười, chỉ là bàn tay âm thầm dùng sức nắm chặt lấy cổ tay cô.
“Ăn cơm trước đi, có chuyện gì tối nay chúng ta từ từ nói.”
Ngô Tế Muội nhíu mày, trừng mắt lườm Tào Tiểu Quân, cuối cùng vẫn gật đầu rồi quay vào nhà bếp.
Chắc là vết sẹo trên má trái của mình dọa sợ cô, lúc ấy Từ Khánh Lợi chỉ nghĩ vậy.
Bữa cơm chiều bình đạm ấm áp, có đĩa dưa muối xào, cá muối rán, còn có một đĩa đậu hũ cải trắng. Từ Khánh Lợi rón rén ngồi ở đó, cúi đầu ăn cơm trắng, Ngô Tế Muội và Tào Tiểu Quân nói chuyện với nhau bằng giọng địa phương, còn không ngừng trách móc nhau, Từ Khánh Lợi chỉ há miệng lùa cớm, thỉnh thoảng lại thẹn thùng cười ngây ngô, vờ như không hiểu.
“Anh là người ở đâu?” Ngô Tế Muội bỗng đặt câu hỏi.
“Phương Nam.”
“Chỗ nào phương Nam?”
Từ Khánh Lợi dừng đũa lại, nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định không nói dối.
“Bên khu Nam Dương.”
Ngô Tế Muội đỏ mặt, có vẻ đã nghĩ đến những chuyện mình mới nói bằng tiếng địa phương để tránh người ta. Cô liếc mắt nhìn Tào Tiểu Quân, anh ta không phản ứng gì, chỉ gắp cho con trai một miếng cải trắng, bảo cậu bé đừng kén ăn.
“Trùng hợp thế à.” Ngô Tế Muội cười cười: “Chúng tôi cũng vậy đấy.”
“Đúng vậy, có duyên ghê, tôi với Tiểu Quân vừa gặp đã thấy thân thiết, như đã quen nhau từ lâu vậy.”
Anh vốn định lấy lòng, nhưng không hiểu sao vừa dứt lời, Ngô Tế Muội đã rụt người lại, méo xệch miệng, đến Tào Tiểu Quân cũng không nói gì. Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, chỉ có Tào Thiên Bảo vẫn cười ngây ngô với bộ phim hoạt hình trên TV.
“Trong nhà còn anh chị em gì khác không?” Cô hỏi tiếp: “Anh em trai chẳng hạn?”
“Không có, mẹ tôi mất sớm, ba tôi cũng không cưới thêm ai, chỉ có mỗi mình tôi.”
“Anh sinh năm nào?”
Chết rồi, anh không nhớ ngày tháng năm sinh của người đàn ông kia, dưới tình thế cấp bách chỉ đành nói ngày tháng năm sinh gốc của mình.
“Tháng 11 năm 88.”
“Năm 88 à.” Tào Tiểu Quân hít sâu một hơi, lại gắp thêm một đũa dưa muối, quay đầu nói với Ngô Tế Muội: “Anh sinh năm 87, tên Đông Tử này còn kém anh một tuổi đó.”
Ngô Tế Muội không để ý đến anh ta, chỉ gắp một miếng đậu hũ lên: “Có lẽ là tôi hơi tọc mạch, nhưng vết thương trên mặt anh…”
Tào Tiểu Quân khẽ đá cô một cái dưới gầm bàn, cô vờ như không biết, chỉ dịch sang bên cạnh rồi hỏi tiếp câu vừa rồi.
“Sao má trái của anh lại thành ra thế này? Cảm giác khá là nghiêm trọng.”
Tào Tiểu Quân muốn ngăn cô nói tiếp, Từ Khánh Lợi lại buông bát cơm xuống, tùy tiện vung tay lên.
“Haizz, hai người đối xử với tôi như anh em trong nhà, tôi cũng không có gì để giấu, đúng là khuôn mặt này có chút chuyện xưa…”
Anh nở một nụ cười ngây thơ và chân thành, thấy Ngô Tế Muội và Tào Tiểu Quân đều dừng đũa lại.
“Hồi nhỏ tôi có giúp ba nhóm lửa, kết quả buồn ngủ quá vục mặt vào bếp, bị bỏng thành thế này. Trong thôn không có bác sĩ với cả thuốc thang, cũng chẳng ai biết điều dưỡng, sau cùng để lại sẹo. Chứ không làm gì có chuyện tôi bằng này tuổi rồi vẫn không kiếm được vợ.”
Anh cứ cười phần mình, đôi vợ chồng đối diện lại liếc sang nhìn nhau.
Thế nào? Chẳng lẽ bọn họ không tin?
Vì sự chột dạ sâu trong lòng, Từ Khánh Lợi quay mặt sang chỗ khác tập trung xem trên TV, chỉ và cơm chứ không mở miệng nói gì nữa.
Vào ban đêm, anh nghe thấy hai người thấp giọng khắc khẩu trong nhà vệ sinh.
“Anh còn ngại chưa đủ loạn à?” Giọng Ngô Tế Muội: “Còn dám đưa về nhà.”
“Mấy ngày thôi mà, bây giờ anh ta không có nơi để đi.” Tào Tiểu Quân biện bạch: “Đừng quên, hồi trước tiền cho Thiên Bảo là người ta đưa mình đó.”
“Hai chuyện này khác nhau, muốn báo ơn cũng không như vậy được, anh cứ nói thẳng cho anh ta là…”
Hai người bỗng im lặng.
Kẽo kẹt, một tạp âm rất nhỏ, cửa nhà vệ sinh được mở ra, hình như có người nhô đầu ra nhìn xung quanh.
Từ Khánh Lợi nằm trong bóng đêm, không dám nói phát ra tiếng động, chỉ nhắm chặt mắt vờ ngủ.
Một lát sau, anh lại nghe thấy một tiếng kẽo kẹt, biết là cửa nhà vệ sinh lại đóng lại rồi.
Bên tai lại vang lên tiếng khắc khẩu đè nén và áp lực, chỉ là lần này giọng nói thấp hơn, nhẹ hơn, cứ như tiếng ong ong bên tai, anh có dựng tai lên cũng không nghe rõ.
Từ Khánh Lợi không hiểu, tại sao Ngô Tế Muội lại mâu thuẫn về anh đến vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh chỉ thấy có lẽ là vì vết sẹo trên mặt quá đáng sợ.
Hơn nữa, nhà Tào Tiểu Quân cũng không lớn, kinh tế cũng không dư dả bằng ai. Tuy dạo này Thiên Bảo không phát bệnh nhưng vẫn phải tiết kiệm tiền, dù thế nào anh cũng không thể ăn vạ lâu dài ở đây, kiểu gì cũng là làm phiền người ta.
Nên sau bữa trưa hôm sau, anh tạm biệt Tào Tiểu Quân, quay sang phía bên Tôn Truyền Hải.
Anh đã thương lượng kỹ với ông Tôn rồi, không cần tiền, chỉ trồng rau rồi thu hoạch miễn phí cho ông ấy, bao ăn bao ở là được, đợi anh tìm được công việc mới sẽ đi ngay.
Vì chuyện của Tôn Tiểu Phi, ông Tôn rất quý mến anh, bán rau dưa cho anh chỉ lấy giá một nửa, bữa cơm nào cũng có đồ ăn, có tiệc rượu chiêu đãi, không mua được đồ ăn bên ngoài thì thịt luôn gà nuôi trong nhà.
Nhưng mùa ấy đúng dịp rét đậm, công việc cũng không dễ tìm, anh ở suốt đến nửa tháng. Thấy thời gian cứ bị lãng phí ở đây, Từ Khánh Lợi cũng thấy buồn phiền.
Một hôm chạng vạng, anh nhận được cuộc điện thoại của Tào Tiểu Quân.
Tào Tiểu Quân nói anh ta tìm được công việc chuyển nhà cho người khác, đãi ngộ không tệ, đúng lúc mấy hôm nay có một công nhân bị đau eo, thiếu nhân lực, hỏi Từ Khánh Lợi có muốn đến không.
“Cậu suy nghĩ xem, tôi thấy rất phù hợp đó.”
Từ Khánh Lợi dừng lại vài giây, liếc nhìn lão Tôn đang bận bịu trước bếp, ông ấy đang giết con gà cuối cùng trong nhà, sợi bông lộ ra dưới nách chiếc áo khoác bông bị rách.
Từ Khánh Lợi thực sự không nhịn được nữa, đồng ý ngay.
Cứ thế, hai người lại trở thành đồng nghiệp.
Chuyển nhà cũng là công việc vất cả, nhưng so với lượng công việc ở công trưởng thì nhẹ nhàng hơn nhiều.
Công việc này không yêu cầu kỹ năng gì cả, chỉ cần dốc sức là được. Tiền công trả hàng ngày, làm việc mỗi ngày, tiền trong tay cũng nhiều hơn, rảnh rỗi là hai người đi uống chút rượu cho qua những ngày nhàn rỗi.
Thỉnh thoảng anh cũng sẽ đến nhà Tào Tiểu Quân, Ngô Tế Muội không nói gì nhiều, tuy lạnh nhạt nhưng cũng coi như đủ lịch sự.
Bất ngờ là Tào Thiên Bảo lại rất thích anh.
Mạng của đứa trẻ này được tạo nên từ tiền, cơ thể chỗ tốt chỗ xấu, cho nên Tiểu Quân phải làm nhiều công việc, Ngô Tế Muội cũng vậy. Lúc hai vợ chồng bận quá, Từ Khánh Lợi sẽ đưa đón giúp, thỉnh thoảng cũng nấu cơm, dạy học.
Dù sao trước đây cũng là giáo viên ngữ văn, rảnh rỗi cũng thích đọc sách, có rất nhiều câu chuyện kỳ lạ, biến hóa đủ kiểu chọc Thiên Bảo vui vẻ.
Cũng chính sự kiên nhẫn của anh với Thiên Bảo, Ngô Tế Muội cũng dần mở lòng hơn.
Có lần cô về, trong phòng chỉ thắp một cái đèn bàn.
Từ Khánh Lợi khom lưng, nghiêng người, đang chen chúc với Thiên Bảo ở trước bàn sách nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó, Thiên Bảo cắn bút, cười khúc khích vui vẻ.
Cô lặng lẽ đi tới, phát hiện anh đang dạy Thiên Bảo viết văn, ngón tay thô to chỉ vào những ô lưới nhỏ màu xanh trên tờ giấy, nhẹ giọng giảng dạy. Trên tờ giấy nháp bên cạnh có từng dòng chữ, hình như là thơ chính anh viết.
Đó là nét chữ rất đẹp, hoàn toàn không giống Nghê Hướng Đông trong ấn tượng.
Anh nhận ra cô, bèn quay người lại, xấu hổ đứng dậy.
“Chị dâu về rồi à.”
Cô vẫn không quen với xưng hô này lắm, nhếch khóe miệng nở nụ cười.
“Chữ không tệ.”
“Ha, đây có là gì đâu, trước đây tôi là giáo viên Ngữ văn, viết lên bảng càng đẹp hơn…”
Buột miệng nói ra, hai người đều sững sờ.
“Trước đây anh là giáo viên?”
“Ừ.”
“Anh thực sự…”
Cô dừng lại, cô không mấy tò mò về chuyện quá khứ của anh.
Nay cũng hiểu được, cho dù tên người này là thật hay giả, cho dù rốt cuộc anh có quen biết Nghê Hướng Đông thực sự hay không, chỉ cần không gây chuyện, chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống an ổn của một nhà ba người, còn lại cứ thùy anh, thích gọi gì thì gọi, tìm hiểu đến tận cùng chẳng mang lợi ích lại cho bất cứ ai cả.
Cô giơ tay lên vỗ Thiên Bảo, dặn dò hai câu rồi quay người đi ra ngoài.
Từ đó về sau, thái độ của Ngô Tế Muội với Từ Khánh Lợi dần tốt lên, thường mời anh đến nhà ăn cơm, lúc mua quần áo cho Tiểu Quân cũng mua một bộ giúp anh, trong nhà hầm thịt thêm món, cũng đóng gói một phần gửi cho anh.
Cuộc sống của anh dần trở nên sinh động mới mẻ khi mùa xuân đến.
Anh và Tào Tiểu Quân quyết định làm riêng, hai người góp tiền mua một chiếc xe ba bánh, treo biển hiệu, bấm còi rồi lái xe lòng vòng dọc đường, nhận một số công việc nhỏ gần đó, vì giá cả thấp mà việc cũng ít, lúc làm việc tay chân linh hoạt, dần dà cũng khởi sắc.
Để thuận tiện cho công việc, anh thuê một căn phòng nhỏ gần nhà Tào Tiểu Quân, hai nhà cũng qua lại càng nhiều hơn, những ngày lễ tết, bốn người tha hương cùng nhau ăn uống nói cười, thân thiết như người nhà.
Lần đầu tiên anh ăn bánh sinh nhật cũng là ở nhà Tào Tiểu Quân.
Ngày đó đang ăn cơm thì đột nhiên đèn tắt, Từ Khánh Lợi đang thắc mắc thì chợt thấy Tào Thiên Bảo bưng một chiếc bánh kem nhỏ ra.
“Chú ơi, chúc mừng sinh nhật!”
Cả nhà Tào Tiểu Quân vỗ tay, hát bài hát sinh nhật lạc điệu, tình cảm nhân thành.
Ánh đèn màu cam lay động, chiếu khuôn mặt tươi cười màu vàng, lên đáy mắt anh.
Từ Khánh Lợi sững sờ nhìn chằm chằm chút ánh sáng kia.
Anh sống cuộc đời trong hỗn loạn bóng tối hơn ba mươi năm, người nhà này như ngọn nến trước mặt, mảnh khảnh, yếu đuối, chỉ chiếu được một khu vực nhỏ, chỉ có thể mang lại ấm áp trong chốc lát, nhưng đối với anh đã đủ rồi, đã đủ lắm rồi.
Lần đầu tiên có người chúc mừng sự ra đời của anh.
Lần đầu tiên có người suy nghĩ cho sự vui vẻ của anh.
Cuộc đời anh luôn đi kèm với nước mắt và máu, hôm nay lần đầu tiên anh biết, hóa ra cuộc sống cũng có những chuyện đáng chúc mừng.
Anh cười mãi cười mãi, nước mắt chảy xuống.
“Chú ơi, ước đi.” Thiên Bảo giục anh: “Sao còn khóc nữa?”
Anh hơi xấu hổ, che mặt như một đứa trẻ, giấu vết sẹo vặn vẹo sau đôi bàn tay to bè thô ráp.
“Ai mà khóc chứ, chú bị khói làm cay mắt thôi.”
“Ước đi, mau ước đi ạ.” Thiên Bảo nhón chân làm nũng: “Cháu đợi ăn bánh kem nè.”
“Thằng nhóc này.” Ngô Tế Muội cười trách: “Dám nổi giận với chú Nghê của con à.”
“Ước đi.” Mặt Tào Tiểu Quân cũng đỏ bừng, thụi khuỷu tay vào người anh: “Đừng õng ẹo nữa, mau lên, dù sao cũng đâu cần tốn tiền, cậu thích ước bao nhiêu thì ước bấy nhiêu.”
Từ Khánh Lợi xấu hổ lau nước mũi rồi lau lên quần, sau đó chân thành chắp hai tay lại, cầu nguyện đầy chân thành.
Anh lặp đi lặp lại mong muốn kia, sợ ông trời nghe nhầm, xong rồi mới chậm rãi mở mắt ra.
“Ước xong rồi à?”
“Ừ.”
“Thổi nến đi.”
Anh nhìn chằm chằm ngọn lửa màu vàng, đáy lòng thấy luyến tiếc, nhưng vẫn thổi một hơi. <!-- vuông -->
Ngọn nến lay động vài cái rồi tắt.
Bốn khuôn mặt tươi cười lại bị bóng tối bao trùm. <!-- vuông --> <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->