Thời gian dường như trôi chậm lại, cũng như tiến độ học đàn của Opale.
Ngay khi Bạch Nhung suýt nữa ngủ quên, cô bé nghiêm túc hỏi: “Liliane, có lẽ chị có thể cho em biết làm cách nào để đạt được trình độ như chị một cách nhanh chóng? Chẳng lẽ quan trọng nhất là giữ cho đầu óc tỉnh táo và có kế hoạch cuộc sống rõ ràng mà không cần dành quá nhiều thời gian luyện đàn…”
Bạch Nhung dụi mắt, “…”
“Em không thể lười mà nghĩ đơn giản như thế. Chị nói cho em biết, không có con đường tắt nào cả.”
Opale nũng nịu nói: “Em chỉ muốn học hỏi kinh nghiệm từ chị thôi mà.”
“Nhưng chị không phải là người có kế hoạch gì đâu, cuộc sống của chị rất lộn xộn, từng bước trên con đường học đàn đều nhờ vào sự thúc đẩy của người khác.”
Opale hiểu ra đôi chút, “Ồ! Vậy thì bố mẹ chị nghiêm khắc lắm hả?”
Bạch Nhung ngẩn người trước câu hỏi đó, “Cũng không hẳn.”
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bố mẹ không yêu cầu quá nhiều đối với chị, so với các gia đình khác có định hướng đào tạo nghệ sĩ biểu diễn thì khá thoải mái.”
“Vậy sao chị lại…”
“Nghe nói ông ngoại của chị rất nghiêm khắc, nhưng trước đây có nhiều chuyện chị không còn nhớ rõ.”
Trong lúc trò chuyện, cửa sổ của một phòng khách gần đó được người hầu đẩy mở.
Bên trong, người thân của gia đình Navarre đang tụ tập uống cà phê và trò chuyện.
Nghe thấy tiếng động từ bãi cỏ bên ngoài, mọi người đều hướng ánh mắt về phía đó.
Dưới tán cây, có thể thấy một cô gái Trung Quốc mặc áo sơ mi màu vani và quần dài màu trắng, cô đang ngồi trên ghế nghỉ dạy học, bên cạnh là cô bé cầm cây đàn violin nghe giảng.
Đây cũng là lần đầu tiên Navarre nhìn thấy Bạch Nhung dạy học ngoài trời. Rõ ràng trên khuôn mặt của Bạch Nhung viết rõ “Em cố gắng chơi đàn như thế thật đáng thương”, còn trên mặt của Opale thì lại có vẻ như “Chị kiên nhẫn nghe em chơi đàn thật đáng thương.”
Sau khi Opale chơi xong, trước khi chỉnh lại lỗi sai, Bạch Nhung đã chơi mẫu một đoạn, mọi người trong phòng khách đều có thể nghe thấy sự khác biệt rõ rệt giữa hai phần biểu diễn, không ai có thể nhịn được mà bật cười.
Một người chơi đàn như là thanh chocolate hảo hạng tan chảy trên đầu lưỡi, mượt mà và ngọt ngào; còn một người chơi đàn như bị nghẹn một ngụm rượu brandy, kích thích và ngột ngạt.
Tuy nhiên, Opale dường như thích học với Bạch Nhung hơn hẳn so với những gia sư trước đây. Khi kết thúc buổi học, khi cô bé được quản gia đưa vào gặp khách còn không quên dùng tay nhỏ che miệng làm động tác hôn gió và nói “Des bisous” (thơm thơm) với vẻ tiếc nuối khi tạm biệt Bạch Nhung.
Một vị khách mỉm cười nói với Navarre: “Có vẻ buổi học của họ rất thú vị. Rõ ràng là cô giáo này được Opale yêu quý, chắc hẳn tính cách rất tốt, chưa bao giờ nổi nóng?”
*
Sau khi thảo luận xong về tình hình lên men của loại rượu mới trong hầm, Bạch Nhung nghĩ nhiệm vụ công việc tuần này đã kết thúc — công việc này chỉ yêu cầu cô đến trang trại nho vài ngày một lần, rất nhàn rỗi, cô chuẩn bị rời đi thì bất ngờ được thông báo còn phải viết báo cáo.
Không ngờ những người như chuyên gia sản xuất rượu, chuyên gia nếm rượu và tư vấn rượu vang sau cuộc họp lại còn phải viết báo cáo? Bạch Nhung không muốn tốn thêm thời gian cho việc này, vì vậy cô tìm một phòng họp trống, ngồi xuống để viết báo cáo ngay tại đó.
Phòng họp vừa kết thúc một cuộc họp, mọi người đã rời đi hết, chỉ còn lại Nino, trợ lý của Navarre, đang thu dọn tài liệu.
Bạch Nhung hỏi nhanh: “Nino, vừa rồi có nhiều lãnh đạo đến họp à?”
“Đúng, họ đã rời khỏi trang trại nho rồi.”
Cô kéo ghế ngồi xuống, “Tôi đoán là họ thảo luận về nhãn rượu, phải không? Hôm đó tôi nghe nói là cuộc bỏ phiếu đã thông qua tác phẩm của Céline.”
“Nhãn rượu? Cô chưa biết sao? Họ đã thay đổi họa sĩ rồi.”
Động tác viết của Bạch Nhung khựng lại.
Cô ngẩng đầu lên, “Thay người?”
“Anh họ của ngài Navarre, Moreau, đã giới thiệu một họa sĩ qua bạn bè. Vị họa sĩ này vừa tổ chức một triển lãm thành công tại Paris năm nay, hiện đang rất nổi tiếng trong giới. Ồ, người giới thiệu vừa rồi còn ở văn phòng ngài Navarre thảo luận về việc này, tôi không biết liệu họ đã rời đi chưa.”
Bạch Nhung lập tức bỏ báo cáo xuống đi thẳng đến văn phòng của Navarre.
Sau khi trợ lý ở quầy lễ tân vào báo tin, cô được mời vào.
Cô dự định hỏi về tác phẩm của Céline, nhưng không ngờ khi bước vào lại thấy có một người phụ nữ đang ngồi bên trong — có lẽ đây là người mà Nino vừa nhắc đến.
Navarre đang ngồi sau bàn làm việc, tay cầm một cây bút, đang nói chuyện với người đối diện. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh quay đầu nhìn.
Người phụ nữ trẻ ngồi đối diện mặc chiếc váy mới nhất của Tuần lễ Thời trang Xuân Hè 1982 tại Paris, lối trang điểm và phong cách ăn mặc toát lên khí chất điển hình của một quý cô Paris, dáng ngồi thư thái, tiện tay vuốt nhẹ mái tóc xoăn màu nâu nhạt, rồi cũng quay đầu nhìn lại.
Người phụ nữ xinh đẹp lướt mắt nhìn từ đầu đến chân Bạch Nhung, rõ ràng có vẻ khó chịu vì bị quấy rầy, nét mặt lộ ra vẻ cảnh giác.
Nhìn vào bầu không khí giữa hai người, rõ ràng họ rất thân thiết. Cô do dự không biết liệu có nên nói chuyện với Navarre lúc này hay không…
Cô nhìn người phụ nữ đó rồi nói nhỏ với Navarre: “Tôi muốn nói chuyện với anh về việc của Céline.”
Navarre nhìn đồng hồ, “Được, cô có thể chờ mười phút không?”
Bạch Nhung gật đầu rồi bước ra khỏi văn phòng.
Tuy nhiên, cô không đợi bên ngoài mà trực tiếp rời khỏi trang trại rượu.
*
Trực tiếp thay đổi sang họa sĩ do người khác giới thiệu, tại sao không báo trước cho cô?
Việc này khiến bao công sức của Dư Chân Nghệ trở nên vô ích, mất cả nửa tháng trời. Điều này chắc chắn là một cú sốc đối với Dư Chân Nghệ. Với tính cách của cô ấy, có lẽ sau này cô ấy sẽ không còn muốn dính dáng đến sáng tạo thương mại nữa.
Trong lòng Bạch Nhung vẫn còn đang mâu thuẫn về chuyện này, trên đường trở về dọc bờ sông bỗng trời bắt đầu đổ mưa.
Cơn mưa này đến mà không hề báo trước, chỉ có hai đám mây đen lớn trên bầu trời, như thể chúng đã vượt qua cả một chặng đường dài chỉ để cố ý làm khổ cô, đặc biệt nhắm vào quãng đường cô quay về lâu đài mà trút xuống một cơn mưa rào.
Trên con đường đó cũng không có chỗ nào để trú mưa, khi trở về đến lâu đài cô đã ướt sũng, càng khiến tâm trạng cô tồi tệ hơn.
Có lẽ Navarre đã về lâu đài trước cô sau khi xong việc, nhưng anh lái xe về từ con đường lớn. Khi thấy cô gái ướt đẫm nước mưa bước vào đại sảnh, anh đứng dậy ra hiệu cho người hầu mang đến hai chiếc khăn.
Anh bước lại gần, vừa định đưa tay ra thì Bạch Nhung theo phản xạ lùi lại.
Cô sững sờ trong giây lát.
Một lúc sau, cô mới cầm lấy chiếc khăn từ tay anh, vội vàng lau qua mái tóc đang nhỏ nước.
Navarre thả tay xuống, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, “Lẽ ra cô nên để tài xế đưa về.”
Bạch Nhung không trả lời, đứng đó tiếp tục lau tóc.
Ánh mắt anh dừng lại ở mái tóc đen nhánh đang ướt sũng của cô. Những giọt nước từ tóc chảy xuống cổ, ướt cả chiếc áo sơ mi màu vani của cô…
Ánh mắt của anh bỗng trở nên căng thẳng, anh tiện tay lấy thêm một chiếc khăn lớn.
Bạch Nhung nhận lấy quấn khăn quanh vai, cảm giác lạnh lẽo do mưa mang đến dần dịu lại.
“Cô muốn bàn chuyện, đúng không? Vậy hãy về phòng tắm nước nóng trước rồi xuống nói chuyện sau.”
Bạch Nhung lắc đầu, ngước nhìn anh, “Chúng ta có thể nói chuyện bây giờ được không?”
Chưa kịp trả lời, Bạch Nhung đã nói thẳng: “Tại sao anh lại đột nhiên thay đổi họa sĩ thiết kế? Rõ ràng sau buổi họp đã quyết định là Céline.”
Navarre ngồi xuống, một tay dựa lên lưng ghế sofa, giọng nói chậm rãi và rõ ràng: “Tác phẩm của bạn cô hoàn toàn không phù hợp với các yếu tố Trung Quốc mà nhãn rượu lần này cần. Đại diện từ khu vực Trung Quốc không đồng tình. Cô còn nhớ buổi họp đầu năm nay với các nhà đầu tư Trung Quốc không? Lúc đó cô cũng có mặt… Năm nay là năm đầu tiên nhà máy rượu Chanson hoàn toàn mở rộng thị trường Trung Quốc, ý tưởng của nhãn rượu phải phù hợp với chủ đề của năm.”
“Nhưng…” Bạch Nhung lúng túng, “Chuyện này có thể thay đổi mà, trước đó không phải Céline đã sửa hai lần rồi sao?”
“Nhưng thái độ của bạn cô đối với việc sửa đổi rất tiêu cực. Xin lỗi, rất tiếc chúng tôi không thể hợp tác được.”
Bạch Nhung nhíu mày, đứng im lặng, “Chỉ vì lý do đó thôi sao? Céline hoàn toàn có thể để tôi đứng ra thuyết phục mà, tại sao anh không báo trước cho tôi? Chẳng lẽ chỉ vì anh có người quen giới thiệu họa sĩ khác mà…”
“Liliane, lý do không phải vậy.” Navarre ngồi đó, nhìn cô bình thản, “Chúng tôi đã gặp nhiều nghệ sĩ và hiểu ai sẽ thỏa hiệp với thị trường, còn ai là người khó đối phó. Nếu về cơ bản chúng tôi không đạt được sự thống nhất, việc kéo dài chỉ làm mất thời gian. Ngày phát hành rượu mới đã cận kề, nhà máy không thể cho thêm thời gian để các họa sĩ tự điều chỉnh tâm lý, cũng không có lý do gì để làm vậy. Hợp tác thương mại là như thế.”
Nghe vậy, Bạch Nhung sững sờ một lúc, rồi cô thay đổi giọng điệu, trở nên khách sáo và lạnh lùng: “Được rồi, thưa ngài, nghe giọng của ngài có vẻ muốn nói thẳng vào vấn đề, đúng không? Vậy chúng ta hãy bàn về tiêu chuẩn để chọn tác phẩm. Khi các cổ đông họp bỏ phiếu, tác phẩm của Céline có phải đã được thông qua với chênh lệch một phiếu không? Đó có phải là sự thật không?”
“Đúng, nhưng cô nên biết trong những năm trước các tác phẩm được chọn cho nhãn rượu luôn thắng với số phiếu áp đảo, chưa bao giờ có trường hợp nào chỉ hơn một phiếu như vậy…”
“Nhưng được thông qua vẫn là được thông qua.”
Navarre lắc đầu, giọng anh vẫn nhẹ nhàng: “Tác phẩm thiên về nghệ thuật thuần túy như của bạn cô sẽ khiến nhà máy phải chịu rủi ro. Cô biết giá trị của nhãn rượu đối với nhà máy rượu Chanson không? Có rất nhiều người sưu tầm rượu chỉ vì muốn thu thập toàn bộ bộ sưu tập nhãn rượu của chúng tôi nên đã mua tất cả các loại rượu của nhà máy qua từng năm.”
“Vậy anh tùy tiện thay người chỉ vì sở thích cá nhân sao? Hay là anh muốn ưu tiên chăm sóc mối quan hệ quen biết?”
Navarre xoa trán, “Cô phải hiểu trước đó chúng tôi chỉ ký thỏa thuận bản phác thảo, trước khi chính thức ký hợp đồng thì chúng tôi có quyền thay đổi người, điều này tôi đã nói từ trước. Hơn nữa chúng tôi vẫn sẽ trả tiền thù lao cho bạn cô cho bản phác thảo, cô ấy sẽ không mất công vô ích, cô cứ yên tâm.”
Bạch Nhung không nói gì, trong lòng cô cảm thấy nặng nề.
Navarre hỏi: “Cô đã hiểu chưa?”
Cô nhìn anh trừng trừng, khuôn mặt ướt nước mưa trông nhợt nhạt hơn, “Tôi hiểu rồi! Ý anh là tất cả đều do tiêu chuẩn cá nhân và sở thích của anh quyết định.”
Nói xong, cô quay lưng, tức giận bước lên lầu.
“…”