Không phải Tần Thời không muốn giúp, nếu thật sự vô tình ngã xuống cho dù là ai đi nữa cũng sẵn lòng nhảy xuống cứu.
Nhưng có một điều là hắn rất ghét bị tính kế, ở đây có bao nhiêu người như vậy mà nhị phu nhân chỉ hướng đến hắn cầu xin, ép hắn không thể không ra tay.
Cứu người dưới nước không tránh khỏi có chút động chạm, vị tiểu thư này còn là khuê nữ chưa gả, truyền ra ngoài thực sự cũng không hay cho dù đó là chuyện bất đắc dĩ, chắc chắn nhị phu nhân sẽ lấy lý do này để đẩy người cho hắn.
Lúc đó Tần Thời cũng có thể nhất quyết từ chối nhưng với tính cách của nhị phu nhân sẽ không dễ dàng bỏ qua như.
Từ Á Ngôn khẽ nhíu mày, theo như những gì y biết về nhị phu nhân, bà ta không ăn được chắc chắn sẽ đạp đổ, đến khi đó có thể sẽ truyền ra vô số lời xấu về y.
Bà ta không dám nhục mạ Tần Thời vì hắn là hoàng thân quốc thích, nhưng y thì khác.
Đến lúc đó sẽ nói y được hắn sủng ái mà kiêu căng, không muốn cho tỷ tỷ của mình vào chung một nhà, khi đó nếu Tần Thời ra tay cản lại thì càng chứng minh lời bà ta nói là đúng, nếu không cản y sẽ tận lực bị người ta mắng mỏ.
Mà y bị mắng Tần Thời cũng không tránh khỏi, đến lúc đó rất có thể sẽ phải ngả bài rước Từ Ngọc Ly về làm thiếp.
Quả thật mưu kế này không tệ.
"Cha!"
Trong lúc Từ Á Ngôn còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì Từ lão gia đã không chần chừ nhảy xuống.
Từ Á Ngôn kêu lớn một tiếng rồi cùng Tần Thời vội vàng tiến đến gần bờ, Từ Á Ngôn đỡ lấy Từ Ngọc Ly còn Tần Thời kéo Từ lão gia lên.
Từ lão gia vuốt nước trên mặt xuống, cũng may thân thể ông vẫn còn cường tráng, mực nước này cũng không quá khó khăn, vừa lên đến nơi đã ngó sang nhìn Từ Ngọc Ly lo lắng hỏi: "Nó không sao chứ?"
Từ Ngọc Ly bất tỉnh nhân sự nhưng vẫn còn hơi thở, một vài nha hoàn nhanh chóng đi gọi đại phu.
Từ Á Ngôn vội đỡ Từ lão gia nói: "Cha mau trở về thay quần áo cẩn thận bị cảm lạnh."
"Còn đứng đấy làm gì? Mau đưa tiểu thư về phòng!" Từ lão gia quát nhị phu nhân cùng một đám nha hoàn còn đang thẫn thờ một bên, xong mới quay qua vỗ nhẹ lên tay Từ Á Ngôn nói: "Được rồi, không có chuyện gì nữa con cùng vương gia mau trở về đi."
"Nhưng mà cha..." Từ Á Ngôn muốn ở lại chăm sóc nhưng Từ lão gia từ chối, ông kiên quyết nói: "Không có chuyện gì nữa đâu, vương gia còn nhiều chuyện phải làm, mau cùng vương gia trở về."
"Để bản vương sai ngự y trong cung đến khám cho nhạc phụ và tiểu thư." Tần Thời tiến lên vỗ nhẹ lên tay Từ Á Ngôn an ủi: "Đừng lo lắng."
Tần Thời mới ở đây chưa đến một ngày mà hết chuyện này đến chuyện kia, Từ Á Ngôn sao lại không hiểu cha muốn đuổi y đi càng nhanh càng tốt, y do dự một lúc rồi cũng gật đầu nói: "Vậy cha nhớ giữ sức khỏe, người mau mau vào phòng thay y phục đi, trời còn đang lạnh."
"Biết rồi, nói nhiều quá mau đi đi." Từ lão gia giơ tay lên đuổi người, nhìn thấy Từ Á Ngôn và Tần Thời đi khuất sắc mặt cũng đen lại, ông quay qua nhị phu nhân gằn giọng: "Mưu kế cũng thật giỏi, có phải ta làm hỏng mất kế hoạch của ngươi rồi không?!"
"Lão gia, thiếp không có!" Nhị phu nhân hoảng hốt quỳ xuống trên mặt lập tức ướt đẫm.
"Thường ngày ta thấy ngươi hiểu chuyện nhất không ngờ cũng làm ra việc này!" Từ lão gia tức giận đến mức ôm lấy ngực, đại phu nhân từ đầu đến giờ vẫn bình tĩnh mới tiến lên đỡ lấy Từ lão gia khuyên vài câu.
Từ lão gia thở dốc ra lệnh: "Đến từ đường quỳ cho ta, Từ Ngọc Ly tỉnh dậy cũng lôi nó đến đấy, không có lệnh của ta không được phép ra ngoài!"
"Lão gia!" Nhị phu nhân gào lên thất thanh nhưng bị nha hoàn lôi đi mất, Từ lão gia vì bị dính nước nên được nha hoàn dìu về phòng nghỉ ngơi.
Đại phu nhân không đi theo mà yên lặng đứng một chỗ, Từ Ngạo thấy sắc mặt của mẹ không tốt, không biết bao lâu mới thử đi lên gọi: "Mẹ, cha đây là..."
"Ta nói mà, cái tên nghiệt chủng kia đúng là mầm họa." Đại phu nhân siết chặt lấy khăn tay tuy miệng nói ra lời ác độc nhưng nét mắt lại bình tĩnh không nhìn ra một tia cảm xúc.
Từ Ngạo cũng tức giận nói:
"Từ lúc Từ Á Ngôn được gả đi cha cũng không còn kiêng dè như trước, hình như cha đã quên mất bản thân nhờ ai mới có ngày hôm nay rồi!"
"Nhắc mới nhớ." Đại phu nhân buông lỏng khăn tay đã nhăn nhúm ra, nét mặt bình tĩnh như không có chuyện gì nói: "Vừa rồi vương gia nói muốn đi gặp thái phi đúng không? Lâu rồi ta không gặp a di, chuyển lời đến ngoại tổ của con bảo bà ấy cùng ta vào cung một chuyến đi."
*
Trên đường trở về vì lo lắng nên sắc mặt của Từ Á Ngôn không được tốt cho lắm, y ngồi im lặng nhìn ra ngoài không nói lời nào, Tần Thời nhẹ giọng an ủi: "Ta đã phái người gọi ngự y của vương phủ đến rồi, sẽ không có chuyện gì đâu."
Từ Á Ngôn hơi cúi thấp đầu xuống bấu nhẹ vào lòng bàn tay.
"Cha không muốn ta và vương gia khó xử nên mới làm như vậy."
"Nhạc phụ rất thương ngươi."
"Vậy mà khi trước ta còn từng nghĩ ông ấy rất nhu nhược không có chính kiến."
"Nghe nói nhạc phụ là được nhà ngoại của đại phu nhân chăm sóc mới có cơ hội vào trong triều làm quan, có thê tử như vậy cũng không dễ dàng gì."
"Đại phu nhân rất đáng sợ, ta cứ cảm thấy bà ấy sẽ không để yên cho ta như vậy."
Tần Thời bật cười nói: "Hiện giờ ngươi đã ở trong vương phủ rồi, ngay cả ngự sử, phụ thân của đại phu nhân cũng không làm gì được ngươi nói gì là bà ấy."
"Nhưng mà vương gia biết không?" Từ Á Ngôn nghĩ lại một lúc rồi khẽ nhíu mày nói: "Nghe nói mẫu thân của đại phu nhân trước kia được vương phi của phủ Bá Xương vương nhận nuôi, tuy không phải con ruột nhưng phu thê Bá Xương vương rất thương người con này, mãi về sau khi Châu Tước phu nhân được gả cho ngự sử, Bá Xương vương phi mới hạ sinh thêm một tiểu quận chúa."
"Thái phi là nhi nữ của Bá Xương vương." Tần Thời nhíu mày lại nói: "Còn có tầng quan hệ này."
"Châu Tước phu nhân sau khi được gả đi Bá Xương vương mới sinh hạ thái phi nên hai người không thân thiết cho lắm, đến đại phu nhân lại càng không, nhưng mà đại phu nhân cũng có quan hệ với thái phi, ta chỉ lo..."
"Đừng sợ." Tần Thời vỗ nhẹ lên mu bàn tay y cười, "Có bản vương ở đây không lẽ mấy kẻ đó còn trực tiếp ra tay với ngươi trước mặt bản vương?"
"Hiện tại ta có vương gia." Từ Á Ngôn ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt đen láy không một chút gợn sóng nhưng thoáng hiện ra vẻ bất an, y khổ sở nói: "Nhỡ đâu một thời gian nữa vương gia gặp được người trong lòng, lúc đó người cứ vậy ruồng bỏ ta, còn ta phải làm sao? Cha cứ nghĩ ta thật sự được vương gia yêu thích nên triệt để đắc tội với đại phu nhân rồi, ta vì vương gia giải quyết việc trong phủ lại càng đắc tội với thái phi, đến lúc đó họ còn không tìm ta tính sổ còn đợi khi nào."
Từ Á Ngôn buồn bã rũ mắt xuống, "Vương gia bảo ta không lo lắng sao được."
Tần Thời quả thật chưa từng nghĩ đến chuyện này, hắn nghiêm túc nói: "Yên tâm, bản vương lôi ngươi vào thì sẽ chịu trách nhiệm với ngươi...!sau này, nếu ngươi không còn là vương phi của ta nữa thì ta vẫn sẽ bảo vệ ngươi."
Nếu là người khác nghe những lời chắc chắn sẽ rất cảm động, đến một người đóng kịch Tần Thời còn tốt như vậy không biết người mà hắn yêu thích sẽ còn tốt đến mức nào nữa, nhưng Từ Á Ngôn lại không có tâm trạng suy nghĩ nhiều như vậy, thấy mục đích đã đạt được y lập tức nở một nụ cười nhanh nhẹn nói:
"Vương gia nói rồi đó, lát nữa về phủ ta làm thêm một tờ giấy thỏa thuận, người điểm chỉ vào đó ta mới yên tâm.".
Danh Sách Chương: