Anh ta định nhìn kỹ xem cô gái lên tầng mấy, điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Nhìn điện thoại, là Yến tam ca gọi.
“Tam ca!”
Lục Quân Bạch không chờ được nói cho Yến Hồi phát hiện mới: "Cô gái đó…”
“Không bình thường.
” Yến Hồi trực tiếp nói.
“Đúng! Tam ca anh giỏi quá, đoán ngay được!”
“Tiểu Ngũ.
”
Yến Hồi gọi: "Nhanh nhân lúc ít người, đến trường đi.
”
“Hả? Bảo em đi phá hoại hiện trường?”
Lục Quân Bạch giật mình: "Không phải chứ, em đường đường là một quân tử, làm chuyện này…”
“……”
Yến Hồi im lặng: "Không phải.
”
“Vậy là?”
Yến Hồi liền nhắc nhở vài câu.
Lục Quân Bạch bừng tỉnh, giơ ngón cái: “Cao minh tam ca! Không trách được trong đám anh em, bố em nói chỉ có anh là giỏi nhất.
”
Yến Hồi: “Bây giờ đi.
”
Lục Quân Bạch: “Được!”
***
Lần này, cũng chỗ cũ, thời gian khác nhau, cùng hình trái tim và cùng cái tên, lại gây nên một cơn náo nhiệt.
Trịnh Vũ Vi và Trì Duy cùng vào trường, họ trực tiếp đi lên hành lang phía trước tòa Bác Học, không đi qua quảng trường nhỏ dưới lầu nên không thấy.
Nhưng chưa đến giờ học, ngoài hành lang rất nhiều người đang nhìn xuống dưới.
Trì Duy tò mò, cũng nhìn xuống dưới, nhìn một cái, lập tức toát ra khí lạnh, sắp bùng nổ giận dữ.
Trịnh Vũ Vi nhận ra bất thường, cũng nhìn xuống.
Hầu như cùng lúc, cô cảm thấy sống lưng cứng đờ.
“Không phải em…”
Trịnh Vũ Vi lập tức quay đầu nhìn Trì Duy, nắm tay cậu giải thích.
Hơi thở của Trì Duy trở nên nặng nề, nhưng không như trước lập tức giận dữ, ngược lại như đang kiềm chế.
Điều này có chút ngoài dự đoán của Trịnh Vũ Vi, cũng khiến cô an tâm một chút, nhưng đồng thời rất sợ, sợ lần này nhân vật chính là mình.
Còn nhớ lần trước, Trì Duy đã nói không có lần sau.
Mà lần đó, dường như là một trò đùa, từ đầu đến cuối không ai nhận cái hình trái tim đó.
Lần này, Trịnh Vũ Vi tự mình cũng không chắc chắn.
Cô chỉ có thể thầm cầu nguyện, chuyện này đừng liên quan đến cô.
Còn mấy ngày nữa là thi đại học, cô thật sự không dám mạo hiểm.
***
Trì Duy nắm cổ tay Trịnh Vũ Vi, để cô cùng cậy nhìn xuống.
“Em nói, lần này nhân vật chính, có phải là em không?” Trì Duy nói rất chậm, như từng chữ cắn ra rồi từng chữ nhảy ra ngoài.
Lòng bàn tay Trịnh Vũ Vi đầy mồ hôi, dính nhớp nháp.
Nhiều năm như vậy, cô đã rất hiểu tính khí của Trì Duy.
Cậu có trạng thái như vậy, chắc chắn là sắp bùng nổ cơn giận.
Nếu chuyện không như ý cậu, hậu quả không dám tưởng tượng.
Danh Sách Chương: