Lâm Thảo đơ người ra: “Tại sao?”
“Không tại sao cả, là giao dịch. Cô ký vào đó rồi thì cô có thể gặp con gái mình.”
Bàn tay cầm lấy tập tài liệu của cô run lên: “Đây là giao dịch của Tôi và ai chứ?”
“Tổng giám đốc Thanh!”
Con tim cô thắt lại, cô ngước mắt lên nhìn Bích Hằng.
Cô đã tiếp xúc với Bích Hằng rất nhiều lần, mỗi lần cô đều không hiểu được con người này đang nghĩ gì.
Cô không thể hiểu được con người trước mắt cô đây rốt cuộc đóng vai trò gì.
“Thanh Tuấn?” Lâm Thảo hỏi lại.
Bích Hằng không động đậy.
Lúc này cô dường như dám khẳng định ý nghĩ trong đầu mình: “Trợ lý Bích, từ trước tới giờ đều không phải chỉ phục vụ cho Thanh Tuấn đúng không?”
Nếu như cô đoán không nhầm, Bích Hằng có thể ở bên cạnh Thanh Tuấn là do sự chỉ thị của cha anh, bởi vì cha của Thanh Tuấn không hề tin vào người con trai của chính mình.
“Có rất nhiều việc cô Lâm không cần phải hiểu rõ đâu.”
Bích Hằng vẫn với khuôn mặt không biểu cảm, anh ta nói giọng cảnh cáo.
Nhưng Lâm Thảo sao có thể không rõ chứ, người cô yêu, con của cô đều đang ở trong trò chơi đúng đúng sai sai này.
“Anh chỉ phục tùng mệnh lệnh của cha của Thanh Tuấn, vì thế người sắp đặt cho Tôi vào tù là ông ta, thậm chí người muốn Tôi chết trong đó cũng là ông ta, sau đó thì phát hiện Tôi mang thai, các người muốn đợi Tôi sinh đứa bé ra, nhưng các người lại không biết sự việc đã xảy ra vào cái ngày rồi say mà cho rằng đứa trẻ trong bụng Tôi là con của Thanh Tuấn, nhưng sau đó tại sao lại đưa Tôi đi làm xét nghiệm ADN?”
Ngày mà cô nói ra sự việc cô say với Thanh Tuấn cô chắc chắn rằng trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
“Vì thế, các người đã đặt máy nghe trộm trong căn biệt thự nhỏ đó, hoặc là máy quay?” Cô trợn mắt lên, trong ánh mắt đó đầy sát khí.
Bích Hằng vẫn với khuôn mặt lạnh lùng.
Nhưng vẫn có rất nhiều điểm nghi vấn chưa thể giải thích được.
Ví dụ như câu: Cô Lâm đã khiến cho cô Võ không vui.
Thanh Tuấn không phải là một người thích giải thích những chuyện vô nghĩa.
Lại nhớ tới chuyện cô đi làm loạn ở cao ốc tài chính ngày hôm qua, khiến cho Thanh Thị tổn thất nặng nề, khi đó Bích Hằng cũng có mặt, anh ta hoàn toàn có thể ngăn cô lại nhưng anh ta không hề làm vậy.
Trong đầu Lâm Thảo đột nhiên lóe lên một ý nghĩ đáng sợ, cô nhăn mặt lại và hỏi: “Trợ lý Bích, Võ Lưu Niên và anh có mối quan hệ nhưthế nào?”
Ánh mắt thờ ơ của người đó đột nhiên sáng lên, mặt anh ta sầm xuống rồi lại đỏ lên.
Bích Hằng tức giận.
Cô đã đoán đúng rồi!
“Võ Lưu Niên có biết anh thích cô ta không?”
Bích Hằng đột nhiên đứng phắt dậy, chỉ tay vào tập tài liệu, giọng nói sắc lạnh: “Tôi không muốn nhiều lời với cô Lâm, cô ký tên xong thì Tôi đưa cô đi, còn không thì đừng trách Tôi ngăn cách mẹ con cô.”
Bàn tay cầm tập giấy của Lâm Thảo từ từ siết chặt lại, tờ giấy cũng nhăn theo.
Cô nghiến răng vào, cánh cửa được đóng kín đó bỗng mở ra, Võ Lưu Niên đã xuất hiện.
Cô ta vẫn trang điểm và ăn mặc như ngày thường, vấn khí chất cao quý, sắc mặt thì lạnh lùng.
“Trợ lý Tần, kể cả là không ký thì vẫn có thể đưa người vào đó như bình thường, không phần phí lời với cô ta nhiều làm gì.” Võ Lưu Niên nhướn mày lên, mặt cô ta vênh váo, trong ánh mắt là sự không vui.
Cổ họng Lâm Thảo khô khốc lại, cô cố nuốt nước bọt để khiến nó dễ chịu hơn.
“Đều là do cô sắp đặt đúng không? Đưa Tôi vào đó, đưa Tôi đi xét nghiệm ADN, bây giờ lại chuẩn bị đưa Tôi và bệnh viện tâm thần?”
“Ha ha....” Võ Lưu Niên khẽ bật cười: “Cô đã gây ra tổn hại nặng nề như thế cho Thanh Thị, lẽ nào không nên chịu sự trừng phạt à?”
“Tại sao?”
Võ Lưu Niên nhìn Lâm Thảo như muốn ăn tươi nuốt sống cô: “Cướp chồng của Tôi, cô còn có tư cách để hỏi tại sao à?”
Lâm Thảo suýt nữa quên mất, Võ Lưu Niên cũng yêu người đàn ông đó.
“Thanh Tuấn đâu?” Lâm Thảo hỏi.
Võ Lưu Niên cười hắt ra một tiếng: “Vẫn còn tâm trí để nhớ tới đàn ông à? Sao cô không hỏi xem con gái cô thế nào?”
Lâm Thảo cắn chặt môi nghe từng câu từng chữ của Võ Lưu Niên.
“Con trai Tôi chết rồi, bất luận là lấy tủy của con gái cô thế nào cũng không thể cứu nó.”
Mỗi lời nói của Võ Lưu Niên nói ra đều đáng sợ, đôi môi cô ta giống như đang phun ra máu, giọng nói bình thản của cô ta khiến Lâm Thảo nghe mà cảm thấy rùng mình.
“Đứa trẻ mới được một tuần thì không thể tiêm thuốc mê, nó cứ khóc ở trên giường, khóc tới nỗi không thành tiếng, nhưng cây kim ở cột sống vẫn không ngừng được hút...bởi vì có có nó mới có thể cứu được con trai Tôi....nhưng con trai Tôi cuối cùng vẫn chết....không, nói đúng hơn thì là con trai của cô chết rồi....”
Của cô?
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của cô hiện rõ lên sự sợ hãi, đôi môi cô run lên không biết nên nói gì để đáp lời Võ Lưu Niên.
“Cô sinh đôi, một chị gái một em trai, vốn là bé trai thì thuộc về Tôi còn bé gái thì thuộc về cô, Tôi vẫn là phu nhân của tổng giám đốc Thanh thị, còn cô vẫn chỉ là tình nhân bé nhỏ của Thanh Tuấn, trước sau gì thì Thanh Tuấn vẫn về bên Tôi, còn cô...thì giống như người mẹ của cô, sinh ra hai người con nhưng chỉ có thể sống một, bé trai chết rồi, quân cờ của Tôi trong nhà họ Thanh cũng mất rồi...”
Để củng cố vị trí phu nhân của tổng giám đốc, cô ta cố tình dựng lên một màn kịch khiến cho Thanh thị rơi vào cảnh tổn thất nặng nề, khiến cho Thanh Tuấn không thể rời khỏi cô ta là Võ Lưu Niên.
Cả người Lâm Thảo run lên, rõ ràng cô nghe thấy rất rõ từng câu từng chữ của Võ Lưu Niên nhưng kết nối lại với nhau thì cô vẫn không dám hiểu.
Lâm Thảo nhanh chóng sắp xếp lại những lời mà Võ Lưu Niên vừa nói, nhưng cô vẫn không thể tiêu hóa nổi chúng.
“Nhưng vẫn may....Tôi mang thai rồi, Tôi vẫn là mẹ của đứa bé, vợ của Thanh Tuấn, phu nhân tổng giám đốc của Thanh thị.”