Diệp Hành và Diệp Vi dẫn Ân Trường Hoan cùng Kỷ Oánh Oánh đi gặp Diệp lão phu nhân, lúc đi ngang qua một cái đình thì nghe được một vị tiểu thư lạ mặt hỏi như vậy.
Ân Trường Hoan dừng bước lại, Kỷ Oánh Oánh cũng dừng bước, một mặt cười trên nỗi đau của người khác, tục ngữ nói đánh người không đánh mặt, mắng chửi người không vạch khuyết điểm, nàng không đánh không mắng nhưng không có nghĩa là lúc náo nhiệt thì nàng không thể nhìn. Náo nhiệt của Ân Trường Hoan là muốn xem nhất.
Ân Trường Hoan nghiêng đầu lườm Kỷ Oánh Oánh, Kỷ Oánh Oánh theo bản năng rụt người lại, lại nghĩ tới đây là Diệp gia, còn có Diệp Hành và Diệp Vi ở đây, nàng lại ưỡn ngực, nàng mới không sợ Ân Trường Hoan đâu.
Diệp Hành xấu hổ, nhỏ giọng tạ lỗi "Quận chúa, rất xin lỗi, kia là biểu muội ta, nàng mới trở lại kinh thành, có nhiều chuyện không rõ lắm."
"Không sao, người không biết không có tội." Nói thì nói thế, Ân Trường Hoan lại dùng ám hiệu ngăn người ngồi cùng vị tiểu thư kia hành lễ.
"Ân Bạch Tuyết cùng biểu tỷ Diệp Hành được xưng là đẹp nhất kinh thành, người kia hẳn là rất xinh đẹp."
Một người đưa lưng về phía Ân Trường Hoan trả lời "Không biết nhưng mà ta cảm thấy Đức Dương quận chúa xinh đẹp hơn Ân Bạch Tuyết."
Diệp Hành âm thầm thở phào một cái, còn tốt còn tốt, không nói ra cái gì không tốt, chỉ là nàng vừa nghĩ như vậy biểu muội nàng liền mở miệng "Vậy khẳng định là bởi vì Đoan vương gia cảm thấy Đức Dương quận chúa quá phách lối ương ngạnh, hắn thích kiểu ôn như hiền thục như Ân Bạch Tuyết. Lúc ta chưa vào kinh đều nghe nói Đức Dương quận chúa rất nóng tính, ngay cả thân muội muội còn có thể đưa vào Đại Lý tự."
"Không phải, đó là bởi vì muội muội nói năng lỗ mãng với Đức Dương quận chúa, còn vũ nhục Gia Di trưởng công chúa đã mất."
"Sao lại có dạng người không có đầu óc như vậy, đây nhất định là những người kia vì giữ gìn thành danh Đức Dương quận chúa nên mới nói vậy." Ân Trường Hoan là quận chúa, Cố Như Nguyệt không tin sẽ có người ngu xuẩn dám đi mắng nàng.
Diệp Hành không nhịn được được nữa, cất giọng nói "Như Nguyệt." Sau đó nàng lo lắng Ân Trường Hoan sẽ rút roi bên hông đánh Cố Như Nguyệt.
Ân Trường Hoan giống như cười mà không phải cười nhìn Diệp Hành, Diệp Hành cứng ngắc giải thích "Đứa bé này không hiểu chuyện."
Mấy tiểu thư ngồi cùng Cố Như Nguyệt nghe thấy Diệp Hành thì thở phào một hơi, cùng nhau đứng dậy hành lễ Ân Trường Hoan và Kỷ Oánh Oánh "Bái kiến Đức Dương quận chúa, Nhu Lạc quận chúa."
Người nói xấu bị người trong cuộc nghe được, mặt Cố Như Nguyệt xấu hổ đỏ bừng lên, nắm chặt khăn tay đi đến chỗ Ân Trường Hoan cùng Kỷ Oánh Oánh. Diệp Hành giới thiệu cho nàng thân phận Ân Trường Hoan cùng Kỷ Oánh Oánh, lại nói với Ân Trường Hoan "Đây là nữ nhi tiểu cô cô ta-Cố Như Nguyệt."
"Cố?" Ân Trường Hoan nói "Là nữ nhi của Cố quận vương Nam Dương?"
Cố quận vương Nam Dương là quận vương duy nhất khác họ của Đại Tề, nàng trước đó hình như từng nghe qua quận vương phi Nam Dương mang theo mấy đứa con lên kinh.
Cố Như Nguyệt là đích nữ của quận vương Nam Dương, trên người có tước vị huyện chủ, nhưng không có đất phong cũng không có thực ấp, ở trước mặt Ân Trường Hoan cùng Kỷ Oánh Oánh hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Cố Như Nguyệt cũng biết rõ ràng điều này, sau khi Diệp Hành giới thiệu nàng lập tức cúi người hành lễ, sau đó đỏ mặt xin lỗi Ân Trường Hoan "Đức Dương quận chúa, thật xin lỗi!"
Ân Trường Hoan không phải người thích so đo, chỉ là nên nói vẫn phải nói "Cố huyện chủ mới đến vẫn là nên khiêm tốn một chút, chỗ này cũng không phải Nam Dương."
Cố Như Nguyệt cho tới bây giờ đều là được người khác nịnh bợ, nâng đỡ, bị Ân Trường Hoan nói như vậy ngay trước mặt mọi người liền hổ thẹn nói "Tạ quận chúa dạy bảo."
Diệp Hành như trút được gánh nặng "Chúng ta đi gặp tổ mẫu thôi."
Kỷ Oánh Oánh đi hai bước lại quay đầu đánh giá Cố Như Nguyệt một chút, không khỏi đáng tiếc, còn tưởng rằng là cái gan lớn, kết quả vừa thấy Ân Trường Hoan đã sợ rụt cổ.
Diệp gia mặc dù không có tước vị, nhưng Diệp lão thái gia đã từng làm quan đến thủ phụ, hiện tại là gia chủ của Diệp gia, đại cữu cữu Diệp Hoàn cũng là một trong những người đó, mấy lão gia còn lại cũng giữ nhiều chức vụ trong triều chính, địa vị Diệp lão phu nhân không hề thấp so với Ân lão phu nhân của phủ từng có tước vị quốc công.
Ân Trường Hoan là vãn bối, nhu thuận làm lễ với Diệp lão phu nhân, Kỷ Oánh Oánh thích Diệp Hoàn nên cũng sẽ không làm bộ làm tịch.
Diệp lão phu nhân mặc dù đã lớn tuổi nhưng sắc mặt vẫn hồng nhuận, tinh thần phấn chấn, kéo tay Ân Trường Hoan cùng Kỷ Oánh Oánh khen các nàng có dáng dấp đẹp.
Có lẽ là Diệp lão phu nhân quá hiền hòa nên Ân Trường Hoan cũng thả lỏng, mở miệng nói "Cũng bình thường ạ, không thể đẹp bằng Diệp đại nhân được."
Diệp lão phu nhân ngẩn người, các phu nhân khác cũng ngẩn người.
Kỷ Oánh Oánh quay đầu trừng Ân Trường Hoan, trong mắt như có tia lửa. Ân Trường Hoan thế mà lại giảo hoạt như vậy, cố ý thể hiện niềm ngưỡng mộ Diệp Hoàn trước mặt Diệp lão phu nhân, dù sao da mặt nàng vẫn mỏng hơn.
Ân Trường Hoan nói xong liền ý thức được không đúng, nàng pha trò "Ý của ta là Diệp đại nhân rất tuấn lãng, ta mặc nam trang cũng không sánh nổi hắn."
Diệp lão phu nhân buồn cười "Ngoại tôn kia của lão thân là có dáng dấp rất tốt, lão bà tử ta cả đời còn chưa từng gặp nam nhân nào đẹp hơn nó."
"Ta cũng cảm thấy như vậy " Mắt Ân Trường Hoan sáng lên, lập tức có cảm giác như tìm được tri kỷ.
Nụ cười Diệp lão phu nhân càng sâu "Đứa nhỏ này có ý tứ."
Ân Trường Hoan nghiêng đầu, cười đến nhu thuận lại đáng yêu "Tạ lão phu nhân khích lệ."
Thấy Ân Trường Hoan cùng Diệp lão phu nhân trò chuyện vui vẻ, Kỷ Oánh Oánh ghen ghét đến đỏ ngầu cả mắt, chỉ là nàng không thể mặt dạn mày dày khen tướng mạo Diệp Hoàn được. Đúng lúc này Cố Như Nguyệt tiến vào, đi cùng nàng còn có một vị phụ nhân mặc áo gấm và một vị tiểu thư có khí chất thanh nhã.
Diệp lão phu nhân thấy người tới kinh ngạc hỏi "Sao con lại tới đây, không phải con bị đau đầu nên muốn nghỉ ngơi sao?" Bà lại nhìn ngoại tôn nữ ủ rũ bên cạnh "Như Nguyệt, cháu làm sao vậy?"
Cố Như Nguyệt nhìn Ân Trường Hoan, không dám nói gì.
Khuôn mặt vị phu nhân ôn hòa, bà nói "Còn không phải là do Như Nguyệt không biết che đậy miệng sao " Ánh mắt bà nhìn qua Ân Trường Hoan cùng Kỷ Oánh Oánh, dừng lại trên người Ân Trường Hoan "Vị này chắc là Đức Dương quận chúa đi, Như Nguyệt không biết lựa lời nói, ta thay con bé xin lỗi cháu."
Diệp Hành tiến vào nói bên tai cho Diệp lão phu nhân chuyện vừa rồi.
Ân Trường Hoan mỉm cười nói "Quận vương phi không cần như thế, vừa rồi huyện chủ đã xin lỗi ta rồi, ta cũng đã nhận lời xin lỗi, huống hồ nàng không biết chuyện đã xảy ra, nghĩ như vậy cũng là bình thường, không sao đâu."
Quận vương phi lần này trở về một là vì tham gia thọ yến của Diệp lão phu nhân, nhưng điều quan trọng hơn là mấy đứa con đều lớn rồi, nên thành thân lập gia đình, nhìn thấy Ân Trường Hoan hào phóng như vậy, không hề giống với lời đồn đại, tâm tư của bà bắt đầu chuyển động.
Bà lấy vòng ngọc trắng trên tay đặt vào trong tay Ân Trường Hoan "Trước khi ta gả đi Nam Dương hay qua lại với mẫu thân cháu, chỉ là không ngờ nàng lại ra đi sớm như vậy, Đây là chút tâm ý của người làm trưởng bối như ta, mong cháu không từ chối."
Ân Trường Hoan nhận, quận vương phi lại đưa một cái vòng tay khác cho Kỷ Oánh Oánh, khen nàng vài câu.
Kỷ Oánh Oánh cầm vòng ngọc, luôn cảm thấy quận vương phi Nam Dương hình như rất thích Ân Trường Hoan.
Chẳng lẽ quận vương phi muốn xem mặt? Thế nhưng là nàng cũng không hề kém hơn Ân Trường Hoan.
Gặp Diệp lão phu nhân xong, Diệp Hành dẫn các nàng đến phòng khách, trên đường Diệp Hành giới thiệu một vị tiểu thư có khí chất thanh nhã kia, nàng ta tên là Cố Như Vận, là nữ nhi của trắc phi quận vương Nam Dương, lớn hơn Cố Như Nguyệt một tuổi, đã cập kê nhưng còn chưa đính hôn.
Kỷ Oánh Oánh nhỏ giọng nói với Ân Trường Hoan "Ta cảm thấy Cố Như Vận này có điểm giống Ân Bạch Tuyết, sợ cũng là bên trong ẩn giấu ác ý."
Ân Trường Hoan nhìn Cố Như Vận một chút, đúng là có chút giống nhưng vẫn là có sự bất đồng rất lớn, Ân Bạch Tuyết có chút ôn hòa nhưng Cố Như Vận lại rất lạnh lùng, cũng không biết là thật sự lạnh lùng hay là cố ý như thế.
Ân Trường Hoan thu tầm mắt lại, nàng đối với kiểu người này không có hứng thú, vẫn là chơi với Kỷ Oánh Oánh vui hơn, có cái gì đều viết lên mặt hết, giống như cá nóc vậy, đâm một cái liền trướng khí!
Diệp lão phu nhân ngồi được một lúc cảm thấy hơi mệt, nhờ quận vương phi đỡ bà xuống dưới nghỉ ngơi.
Trở về phòng, không có người ngoài, Diệp lão phu nhân nói thẳng "Con để ý Đức Dương quận chúa?"
"Chuyện gì cũng không thể gạt được nương " quận vương phi nói "Con cảm thấy con bé rất tốt, rất hợp với Cố Nguyên."
Diệp lão phu nhân nhắc nhở "Nàng ấy mới giải trừ hôn ước với Đoan vương gia."
Quận vương phi không thèm để ý "Cái này không có gì, người có vấn đề lại không phải con bé."
Diệp lão phu nhân nói "Cố Nguyên về sau sẽ về Nam Dương, Trịnh thái hậu đã lớn tuổi, chỉ sợ sẽ không cho nàng gả xa như vậy."
"Con và quận vương gia đã thương lượng rằng sẽ để con cùng bọn nhỏ trong thời gian ngắn sẽ không về Nam Dương." Quận vương phi nói ra tính toán của mình "Cho nên điểm ấy cũng không cần lo lắng, huống hồ nếu Trịnh thái hậu nguyện ý gả Đức Dương cho Cố Nguyên, chắc chắn bà và hoàng thượng cũng sẽ không để Cố Nguyên rời khỏi kinh thành."
"Không trở về Nam Dương?" Diệp lão phu nhân kinh ngạc, phủ quận vương Nam Dương trước giờ vẫn luôn ở tại Nam Dương.
Quận vương phi nhẹ gật đầu, nhưng chưa hề nói vì sao bọn họ lại không trở về Nam Dương, Diệp lão phu nhân thấy thế cũng không hỏi nhiều, bà nói "Đức Dương quận chúa không giống các cô nương bình thường khác, nếu con muốn nàng làm con dâu thì phải ra tay từ chỗ nàng, nếu nàng không muốn, dù con có xin hoàng đế cùng thái hậu cũng vô dụng."
"Nữ nhi đã biết."
Quận vương phi đối với chuyện này rất có lòng tin, không phải bà làm mẹ mà muốn khoe khoang, nhi tử của bà văn võ kiêm toàn, bộ dáng mặc dù không thể so được với chất nhi Diệp Hoàn, nhưng vẫn là có thể so sánh với Đoan vương gia Phó Dịch, thân phận lại là thế tử của quận vương Nam Dương, bà trở về mới mấy ngày đã có người muốn bàn việc hôn nhân với nhị tử bà.
Diệp lão phu nhân và quận vương phi rời đi, Diệp đại phu nhân và nhị phu nhân ở lại chào hỏi khách khứa.
Lúc không có khách nhân, nhị phu nhân nói "Thái độ tiểu muội với Đức Dương quận chúa không tầm thường, chẳng lẽ là muốn Đức Dương quận chúa làm con dâu sao?"
Dụng ý quận vương phi mang theo mấy đứa con trở lại kinh thành ai cũng không nhìn ra.
Diệp đại phu nhân thản nhiên nói "Ta cũng không biết, có lẽ chỉ là bởi vì nàng và Gia Di trưởng công chúa là chỗ quen biết cũ."
Nhị phu nhân bĩu môi, đại phu nhân chính là như vậy, luôn cẩn thận trọng lời nói.
Diệp đại phu nhân bưng trà uống một ngụm, bà đương nhiên là nhìn ra dụng ý của quận vương phi, đối với việc này bà cảm thấy rất vui. Đức Dương nếu thật sự trở thành con dâu Cố gia, vậy cùng Diệp Hoàn không còn khả năng, bà sẽ có cơ hội gả nữ nhi Diệp Hành cho Diệp Hoàn.
Bà không chắc chắn Diệp Hoàn có phải có ý với Đức Dương không, lần thọ yến này các thiếp mời đều là do bà quản lý, Diệp Hoàn đột nhiên đến chỗ bà nói muốn lấy thiếp mời của Đức Dương, việc này làm bà không thể không suy nghĩ nhiều.
Chỉ là không biết vì sao lão gia lại không muốn Diệp Hành gả cho Diệp Hoàn, Diệp Hành thì là hoàn toàn coi Diệp Hoàn là ca ca, chỉ có một mình bà muốn việc này.
Kỳ thật nếu không phải Nam Dương quá xa xôi, Cố Nguyên cũng là một con rể tốt.
"Diệp đại nhân."
Không có gì để chơi, ăn trưa xong không được bao lâu Ân Trường Hoan liền cáo từ rời đi, lúc ở cổng lớn Diệp gia thì thấy Diệp Hoàn đang tiễn khách. Nàng nghĩ, Kỷ Oánh Oánh và Diệp Hoàn có duyên phận còn kém hơn nàng cùng Diệp Hoàn, nếu đi cùng với nàng chẳng phải đã gặp được rồi sao!
"Quận chúa " Diệp Hoàn mỉm cười, trong ánh mắt còn có mấy phần trêu tức "Cảm tạ quận chúa đã không vì một cây trâm lưu ly mà lại bán thần."
Nụ cười của Ân Trường Hoan cứng đờ, xấu hổ quá, làm sao bây giờ.