• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa tháng 10, cái nóng oi ả cuối cùng cũng chấm dứt. Trước kỳ nghỉ dài, Lương Trản không mấy khi thò mặt ra khỏi cửa, cho đến khi kỳ nghỉ kết thúc, cô gần như không thích ứng kịp với sự thay đổi của nhiệt độ ở thành phố S sau cơn mưa mùa thu, cuối cùng đã thành công khiến mình bị cảm lạnh.

Cũng may là sức khỏe cô rất tốt, nên chỉ sau vài ngày đã có thể bình phục trở lại. Đến ngày thứ ba khi có thể tháo bỏ chiếc khẩu trang lúc nào cũng đeo trên mặt xuống, thì cô nhận được cuộc gọi của Kỷ Đồng Quang. Anh đã trở về sau lịch trình bận rộn của mình, muốn hỏi cô khi nào có thời gian rảnh để tái khám cho anh.

Đây là điều mà Lương Trản đã căn dặn anh trước khi đi công tác, nên đương nhiên là cô không thể quên.

“Trưa mai là được, em khám cho anh xong rồi đi ăn cơm.” Cô nói.

“Nói thế nào cũng là anh làm chậm trễ thời gian của em, để anh mời em đi ăn.” Có lẽ Kỷ Đồng Quang đã chắc chắn rằng cô sẽ không từ chối, nên thậm chí ngữ điệu dò hỏi anh cũng không dùng.

Vì vậy Lương Trản cũng không từ chối mà chỉ nói: “Vậy ngày mai gặp.”

Sau khi nói câu này, cô lại cảm thấy có điều gì đó không đúng, nghi ngờ hỏi: “Không đúng, ngày mai chẳng phải là thứ bảy sao? Anh vừa về đã phải làm thêm giờ vào thứ bảy à?”

Kỷ Đồng Quang: “Bên A mà công ty anh đang hợp tác chính là bên mà anh đã nói với em lần trước.”

Lương Trản: “…Bên nào?”

Không phải là trí nhớ của cô kém, mà là trong ấn tượng hạn chế của mình thì một vài bên A mà Kỷ Đồng Quang đã từng nhắc tới đều rất đáng sợ.

“Chính là bên chỉ cho thời hạn mười bốn giờ đồng hồ để cho ra bản vẽ.” Anh nói.

“Ồ, chính là đối tác yêu cầu anh tăng ca vào thứ bảy, đã không được lương ngày đi làm đó lại còn không thể xin nghỉ, phải không?” Lương Trản đã hiểu: “Vậy em chẳng giúp gì được cho anh rồi, em chỉ có thể chân thành thầm ước rằng công ty bất động sản này mau chóng phá sản hoặc đóng cửa mà thôi.”

Kỷ Đồng Quang bị cô trọc cười, nói rằng cũng không tới mức nghiêm trọng như vậy, chỉ cần đổi sang ông chủ có trình độ học vấn cao hơn là được.

Lương Trản: “Được, em nhớ rồi, vậy lần sau em sẽ thắp hương cầu xin cho anh.”

Sau khi cúp máy, cô cầm cuốn lịch để bàn lên, định đánh dấu nhắc nhở bản thân giờ nghỉ trưa mai không được xuống lầu.

Sau khi đánh dấu ghi nhớ xong thì bệnh nhân cuối cùng trong ngày cũng đến, là một cô gái sắp đến thời gian có thể tháo niềng, chỉ thiếu một lần tái khám cuối cùng nữa thôi.

Vì lý do này, Lương Trản đã đi tới giá đồ bên cạnh cửa, để tìm ảnh chụp lần đầu tiên cô ấy đến đây khám và tư vấn.

Sau bày tháng, hàm răng đã có rất nhiều khác biệt, chính bệnh nhân nhìn vào cũng ngạc nhiên, không dám tin.

“Mỗi tháng đều nhìn nên tôi không cảm thấy có sự thay đổi gì lớn, nhưng xem lại ảnh khi mới bắt đầu lại… Haizz, thật sự là quá thần kỳ.” Cô gái trẻ thở dài cảm thán.

“Chính là vì chia thành nhiều lần điều chỉnh.” Lương Trản mỉm cười giải thích: “Nếu không sẽ không đạt được hiệu quả như bây giờ.”

Kể từ khi bộ phận Marketing bắt đầu tham gia vào hoạt động quảng bá, thì thành tích của cô đã trở nên nổi bật nhất trong toàn đơn vị.

Còn về mặt hoa hồng mà nói, đây cũng đương nhiên là một chuyện tốt, nhưng đồng thời công ty cũng đặt ra những mục tiêu ngày càng cao cho cô, khiến cô phải cố gắng tuyên truyền cho mọi bệnh nhân trước đó, hy vọng rằng bọn họ đều có được hiệu quả điều trị tốt nhất, để sau khi hài lòng sẽ tiếp tục giới thiệu cho người thân và bạn bè của mình.

Vì vậy, trong thời gian gần đây hầu như ngày nào cô cũng trong tình trạng miệng khô, họng rát quá độ. Đến cả mấy ngày bị cảm trước cũng không ngoại lệ.

Y tá trưởng còn đùa rằng trước giờ chưa từng thấy cô gắng sức tới mức này, sau đó nói đi nói lại chủ đề lại xoay quanh việc: “Em thực sự phải tìm một người chăm sóc thôi.”

Lương Trản: “…”

Để tránh việc các đồng nghiệp khác tiếp tục giới thiệu bạn trai cho mình, lần này cô đã ngoan ngoãn hơn một chút, nói rằng mình đã có đối tượng rồi.

Ngay khi vừa nói xong, cả phòng khám đều vô cùng sốc, tất cả lập tức chạy ngay đến để hỏi han tình hình cụ thể ra sao.

“Ai mà lại giỏi giang thế, thực sự đã theo đuổi được cô?”

“Đúng thế, đúng thế!”

Lương Trản đành phải tiếp tục đâm lao theo lao, nói rằng người đó là do gia đình giới thiệu.

Đối với vấn đề nghề nghiệp của bạn trai hay ngoại hình có đẹp hay không, cô chỉ đại khái mỉm cười cho qua.

Nhưng ngay cả như vậy, thì những y tá đã thân thiết với cô vẫn dứt khoát khẳng định rằng “bạn trai” của cô chắc chắn là một anh chàng vô cùng đẹp trai.

“Dù sao thì tiêu chuẩn về độ đẹp trai của bác sĩ Lương cũng cao như vậy mà.”

“Haizz.. Tôi vẫn muốn làm thú cưng trong nhà sư huynh của bác sĩ Lương nữa kìa.”

Lương Trản tiễn xong bệnh nhân, quay lại vẫn thấy mấy người họ đang tiếp tục tán gẫu, hơn nữa hoàn toàn không có ý định dừng lại, khiến cô nhất thời khóc không nổi mà cười cũng chẳng xong.

Lúc này, còn hơn nửa tiếng nữa mới hết giờ làm, lầu hai đã không còn nhận bệnh nhân nữa, cả đám cùng nhau buôn chuyện, cứ hễ túm tụm lại là chẳng còn gì cấm kỵ nữa cả.

Lương Trản không muốn tiếp tục bị túm lại để bàn tán về bạn trai của mình, vì vậy cô đi thẳng lên lầu, lấy cớ là còn phải giải quyết nốt một số bệnh án, sau đó phi thẳng vào phòng làm việc của mình.

Thực tế, sau khi cô đến đây làm việc, thì chỉ cần chỉnh lý những việc tồn đọng của hai tháng đầu tiên, còn sau đó tất cả đều được giao cho Diệp Lan.

Vừa mới hoàn thành xong phác đồ điều trị cho một bệnh nhân, Diệp Lan cũng vô cùng tự giác viết lại những ghi nhớ.

Cậu nghe thấy tiếng cô đẩy cửa, tưởng cô vào để thúc giục công việc của mình, nên vội vàng ngẩng đầu dậy: “Một lát nữa là xong rồi ạ.”

Lương Trản xua tay: “Không sao, không cần vội, cậu cứ viết từ từ.”

Cậu thanh niên vâng một tiếng, rồi cúi đầu tiếp tục ghi chép.

Hai phút sau, Diệp Lan đã gần như hoàn thành. Như thường lệ cậu ấy bắt đầu kiểm tra lịch hẹn vào ngày mai vì lúc này có Lương Trản đang ở đó nên cậu đọc luôn cho cô nghe.

“Ngày mai là thứ bảy, nên rất đông.” Diệp Lan nói: “Nhưng cũng không sao, vì có mấy người đang ở giai đoạn giữa và cuối nên chỉ cần điều chỉnh một chút là được.”

Lương Trản vừa nghe vừa gật đầu: “Bệnh nhân cuối cùng của buổi sáng là vào lúc mấy giờ?”

Diệp Lan: “Mười một rưỡi.”

“Trễ vậy sao.” Cô nghĩ đến việc khám lại cho Kỷ Đồng Quang vào trưa mai, nên lập tức có chút sợ hãi với lịch trình bận rộn của ngày mai.

Nhưng nỗi sợ này chỉ kéo dài trong chốc lát, học sinh đều kéo đến sau kỳ nghỉ hè, chỉ một thứ bảy như vậy đã ăn thua gì.

Nghĩ vậy, Lương Trản quay sang Diệp Lan bảo cậu chuẩn bị một danh sách cụ thể rồi để lên bàn cho cô.

Diệp Lan lập tức đáp lại: “Vâng.”

“Vậy hôm nay tới đây thôi, cậu chuẩn bị thêm một lúc rồi tan làm đi.” Cô treo chiếc áo blouse lên mắc áo, rồi cầm túi xách, quay người muốn đi ra ngoài.

Còn chưa kịp nắm tay nắm cửa thì đột nhiên cậu trợ lý phía sau lại gọi một câu: “Bác sĩ Lương.”

“Sao thế? Có vấn đề gì với lịch hẹn của bệnh nhân à?” Lương Trản quay đầu lại hỏi.

“Không có.” Cậu ấy lên tiếng phủ nhận.

“Vậy thì?”

“Em chỉ muốn hỏi tối mai chị có rảnh không?” Cậu ấy gãi đầu, có chút ngượng ngùng, khi nói hai bên vành tai đỏ bừng: “Ba em biết cách đây ít lâu em mới chuyển công ty nên nhất quyết muốn mời đồng nghiệp mới của em ăn tối.”

Cậu còn chưa nói xong, Lương Trản đã hiểu ra vấn đề, bởi vì khi hai người vẫn làm chung với nhau ở công ty cũ, ba Diệp Lan cũng thường xuyên mời đồng nghiệp trong phòng khám ăn cơm.

Đương nhiên ở thời điểm đó, chẳng ai biết rằng một người nhìn trông rất giống nông dân kia lại sở hữu cả mỏ than.

Lương Trản đã từng trải qua một lần, cũng biết ba của Diệp Lan là vì muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp cho con trai với đồng nghiệp, nên lúc này khi nghe cậu nói như vậy, cô cũng không quá ngạc nhiên.

Cô chỉ có chút tò mò: “Cậu đã nói với những người khác chưa?”

Diệp Lan gật đầu: “Hầu như mọi người đều đồng ý rồi ạ.”

“Vậy tôi là người cuối cùng?” Cô nhịn không được trêu chọc một câu: “Xem ra cậu cũng không muốn gọi tôi đi cùng nhỉ?”

“Tất nhiên là không phải!” Cậu ấy lập tức phủ nhận: “Chỉ là… Em chỉ sợ chị không thích những dịp tụ tập như này mà thôi.”

“Không sao đâu, cùng với nhiều đồng nghiệp như vậy, thì cứ coi như là một buổi liên hoan là được rồi.” Cô nói: “Hơn nữa, dù nói thế nào cậu cũng là trợ lý của tôi mà.”

Diệp Lan nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm: “Chị bằng lòng có mặt thì tốt quá rồi.”

Lương Trản xua tay: “Việc này thì có gì cần phải khách sáo, ba cậu cũng là vì muốn quan tâm tới cậu.”

“Tối mai tan làm, mọi người sẽ cùng nhau tới đó, đúng không? Vậy tôi không cần nhớ địa điểm đâu nhỉ?”

“Vâng.” Lần này cậu ấy hơi mím môi mỉm cười: “Cũng ở gần đây thôi ạ, lúc đó em sẽ đưa cả nhóm đi.”

Chia tay cậu trợ lý tận tâm, Lương Trản lảng tránh sự dò hỏi của đồng nghiệp rồi cấp tốc đến bãi đậu xe với lý do lát nữa còn có việc bận.

Tuy nhiên cũng vì cô không chịu để lộ chút tin tức nào, kết quả là đã khiến Kỷ Đồng Quang bị hiểu lầm thành bạn trai của cô khi anh đến tái khám vào trưa hôm sau.

Lúc đó, trên lầu hai không còn lại mấy người, một vị bác sĩ gần sáu mươi tuổi ở phòng đối diện vẫn chưa rời đi.

Vị tiền bối đó thường không mấy bận tâm đến thế sự, rất ít khi tham gia vào các câu chuyện phiếm, đại khái là khi Lương Trản chạy tới báo cáo, ông ấy chỉ định thuận miệng hỏi xem thầy giáo hướng dẫn của cô có phải là Thẩm Doanh hay không, kết quả lúc này lại nhìn thấy Kỷ Đồng Quang, liền đẩy gọng kính trên sống mũi, đổi câu hỏi thành: “Đây chính là bạn trai của cô à, tiểu Lương?”

Lương Trản: “…”

Tiền bối cho rằng do cô quá ngại ngùng, còn vui vẻ tỏ ý không cần để ý đến ông ấy, vì ông ấy cũng chuẩn bị đi ăn trưa rồi.

Lương Trản chỉ có thể đáp lại: “Vậy chúc ông ngon miệng.”

Sau khi quay lại phòng khám, cô giải thích với Kỷ Đồng Quang những gì xảy ra ngày hôm qua.

Kỷ Đồng Quang không những chẳng mấy bận tâm mà còn vô cùng thích thú nói với cô: “Vậy sau này em cứ tuyên bố với mọi người như vậy đi, như vậy chẳng phải đỡ phiền hơn sao?”

Lương Trản rời tầm mắt đi chỗ khác và bảo anh nằm xuống: “Được rồi, anh nằm xuống đi, làm việc chính trước đã.”

Ngay khi vừa dứt lời, cô lại cảm thấy hình như câu nói này rất dễ gây hiểu lầm. Sau đó, thấy anh ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng lại nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, đột nhiên Lương Trản thấy mặt mình nóng bừng.

Trong quá trình tái khám, như thường lệ, Lương Trản vẫn hỏi về thói quen vệ sinh răng miệng của anh. Kết quả là không xảy ra vấn đề gì lớn cả, nhưng lợi của anh lại sưng hơn lần trước.

Kỷ Đồng Quang: “Anh đã cảm thấy khá quen với nó rồi, hơn nữa trước đây em cũng có nói rằng khay niềng này thực chất không gây ảnh hưởng gì lớn cả.”

Lương Trản: “Đúng thế, vì vậy đây hoàn toàn là do việc anh thức đêm.”

“Bỏ đi, em biết tình hình công việc của anh như thế nào, cũng không thể bắt anh duy trì thói quen nghỉ ngơi bình thường, nên tự anh phải chú ý thôi.”

Kỷ Đồng quang ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, anh sẽ cố gắng.”

Cô còn muốn dặn dò thêm vài câu, nhưng đột nhiên anh lại phát hiện ra điều gì đó, nên cứ thế nhìn chằm chằm vào cô, nói: “A Trản, em càng ngày càng quan tâm anh hơn rồi.”

Lương Trản: “…” Lẽ nào anh hy vọng em không cần quan tâm tới anh? Chuyện gì thế này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK