Thông báo 1. Hai tuần nữa sẽ diễn ra lễ hội hóa trang.
Thông báo 2. Cuối tuần này là hạn chot đăng kí cuộc thi “ Cặp đôi ấn tượng” với danh hiệu “ King and Queen“.
---
Hạnh Nhi ngúng nguẩy cầm tờ giấy thông báo trên tay, nhăn nhó.
- Sao hôm nay lại uống cà phê đen vậy Linh Đan.
Tôi khuấy tung cốc cà phê của mình, tặc lưỡi.
- Căn-tin không có ai. Nên tớ muốn thay đổi không khí.
- Là sao?
- Nhìn nhé.
Tôi cười gian, rồi cầm chiếc ống hút cỡ to nhất, đặt hờ lên mặt nước cà phê, hút
“ Soạt soạt…“. Nhăn nhở.
- Nhìn này Hạnh Nhi, hút kiểu này tạo âm thanh như là mình đang rít thuốc lào đó.
Hạnh Nhi tròn mắt nhìn tôi, sau phá lên cười sặc sụa.
- Linh Đan, cậu lắm trò quá đấy. haha
Tôi bĩu môi, cười gian.
- Chưa hết đâu. Có rất nhiều điều thú vị khi uống cà phê. Nhìn này.
Nói rồi, tôi nhe hàm răng đen quánh vì nước cà phê bám vào cho Hạnh Nhi xem.
Cô bạn cười như nắc nẻ, sau rồi cố nhịn cười, chuyển đề tài nghiêm túc.
- Chịu cậu đó. Nhưng mà tớ đang đắn đo đây.
Tôi lại hút cà phê, hỏi lại.
- Cậu đắn đo chuyện gì?
Hạnh Nhi cười hiền lành, bí mật hỏi.
- Theo cậu thì nên đợi Tùng mở lời trước hay tớ nên chủ động trước?
Tôi chống hai tay nên cằm, chậm rãi.
- Cậu hay Tùng trước thì có khác gì đâu.
- Khác chứ - Hạnh Nhi chống chế.
- Khác chỗ nào vậy?
- Khác ở chỗ tự nguyện đó. - Hạnh Nhi cười gian.
Tôi gục đầu xuống bàn, đau khổ hỏi lại.
- Cậu định nói bóng gió tớ đây hả?
- Haha. Độ này cậu hiểu nhanh vậy. Mà này cậu và Yul đã chuẩn bị gì chưa? Hôm đó tất cả phải khiêu vũ đó!
Tôi vẫn gục mặt xuống bàn, thều thào.
- Ai nói là tớ đi cùng Yul.
- Ơ. Thế cái hôm đi học về đó, trên cầu thang đó, chẳng phải Yul có nói là sẽ đi cùng cậu. Cậu có biết là trong khi có bao cô gái còn mơ mộng như cậu thì…
- Tớ là ai? Là ai hả? Công nhận là ban đầu tớ có thích Yul đó. Mê đắm đuối đó. Nhưng giờ nhìn xem, tớ sợ cậu ta chết khiếp đi được đấy. Khiêu vũ ư? Chẳng may tớ có giẫm vào chân cậu ta chắc lại bị cho vài cái vả vào mặt đó. Hôm trước cậu ta tha không cắn lại tớ thì tớ đã cảm kích lắm rồi. Hận mộ cái là không biết động thổ về quê hương thắp nén nhang nên phần mộ tổ tiên đó! Đó! Đó!
Tôi xổ ra một tràng. Mỗi từ “ Đó” lại mím môi, giậm chân xuống đất phụ họa. Mặt vẫn gục xuống bàn, mắt chăm chú theo dõi bàn chân.
Tiếng Hạnh Nhi yếu ớt gọi.
- Linh Đan….
Tôi vùng vằng bật dậy, giọng the thé.
- Tớ còn đang……- rồi lại hạ giọng không vận tốc - suy nghĩ đó!
- Vậy à?
Đến từ “đó” thứ 4 này, tôi không giậm chân hùng hồn như trước nữa. Từ từ hạ người ngồi xuống ghế.
Cạnh bên Hạnh Nhi, cách tôi 3 bước chân, Yul đã đứng đó từ lúc nào! Hai từ “ Vậy à” của cậu ta khiến răng của tôi va vào nhau lập cập.
Không dám nhìn thẳng, liếc mắt đi bốn xung quanh. Rồi chợt nhận ra…
Dạo gần đây lớp tôi gần như quen mặt Bình Nguyên. Cô nhóc ngày nào cũng xuất hiện trước cửa lớp vào đầu giờ và cuối tiết. Nhưng mà có điều lạ là, sao hôm nay, dưới cái căn tin vắng vẻ này, Bình Nguyên lại xuống đây làm chi?
Tôi vẫn chăm chú nhìn theo bóng Bình Nguyên phía sau lưng Yul, miệng thì vẫn nở một nụ cười méo trả lời.
- Là vậy đó, tớ vẫn đang mải suy nghĩ đó.
Có vẻ như thấy được nét mặt và ánh mắt khác thường của tôi, Yul chậm rãi xoay người lại.
Phía bên kia, Bình Nguyên vui vẻ cầm hai que Kem. Vốn dĩ căn tin trong trường thường khá đông học sinh, nhưng hôm nay, vì có thông báo mới và lớp tôi được giải lao sớm 15 phút nên không gian lúc này khá là vắng vẻ. Tưởng chỉ có tôi và Hạnh Nhi là phi thẳng như bay xuống căn tin, ai dè…
Nhưng mà Bình Nguyên mua kem cho ai vậy? Phía hàng ghế bên kia, bị che khuất bởi máy cà phê tự động. Tôi tò mò, nghển cổ lên coi. Là Ju!
Thì ra, Bình Nguyên và Ju xuống căn tin ăn kem cùng nhau. Vậy mà….
- Này Bánh.
Giọng nói pha chút giễu cợt của Yul khiến không gian lúc này hoàn toàn yên lặng. Bằng chứng là tôi còn nghe được tiếp hút cà phê “soạt…soạt…” của mình.
Ai cũng biết là Yul vừa gọi Bình Nguyên.
Cô nhóc đang tươi cười với hai que kem, chợt quay lại. Nụ cười tắt ngấm. Đôi mắt tinh anh kịp bao quát cả dãy bàn phía chúng tôi ngồi, chững lại 5s, cô nhóc mới cười ngập ngừng, hỏi lại.
- Anh gọi em sao?
Yul đút tay vào túi quần, chậm rãi tiến lại gần phía cô bé.
Cách Bình Nguyên 5 bước chân, Yul lạnh lùng đáp.
- Người quen.
Tôi hạ cốc cà phê xuống, định bụng bước qua chỗ cô bé, thì…….
- Tôi nhớ không nhầm thì BÌnh Nguyên đi cùng tôi.
Phía sau Bình Nguyên, Ju bình thản đi tới. Tôi đoán chắc đợi lâu không thấy Bình Nguyên quay lại, nên Ju đã rời vị trí đang ngồi và bắt gặp hoàn cảnh này. Vừa hay, cái suy đoán của tôi được chứng minh khi Ju nhìn về hướng tôi và Hạnh Nhi ở góc bàn bên này. Có lẽ cậu ấy không đoán được rằng bọn tôi lại ở đây.
Yul vẫn chẳng mảy may chú ý tới sự xuất hiện của Ju, thản nhiên kéo chiếc ghế gần đó, ngồi xuống. Sau nhếch môi hỏi lại.
- Thì sao?
- Nếu không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước.
Ju dửng dưng đáp lại, sau quay sang phía Bình Nguyên, giọng trầm xuống.
- Đi thôi em.
- Cậu đang có nhã hứng mới?
Câu nói này khiến bước chân của Ju khựng lại. Bờ vai khẽ nhô cao, sau lại có ý định bước đi tiếp.
Yul vẫn không chịu buông tha.
- Nhã hứng độc đáo.
- Lúc trước em có thích ăn là thật. Em rất hâm mộ vẻ bề ngoài hoàn hảo của anh. Em đã suýt rú ầm lên khi tình cờ biết được anh rất thích ăn bánh dâu tây. Vì vậy, em đã cố gắng để làm một chiếc bánh. Nhưng…..sau đó, em hoàn toàn bất ngờ về giấc mơ của mình. Em không trách anh vì hôm đó bị anh hất chiếc bánh đó vào mặt, ngược lại, còn phải cám ơn anh.
Giọng nói nhẹ nhàng chân thật của BÌnh Nguyên khiến cả tôi và Hạnh Nhi đều ngỡ ngàng. Phía trước, Ju cũng dừng bước. Người duy nhất vẫn còn giữ được nét mặt như lúc đầu là Yul.
Yul duỗi thẳng chân lên chiếc ghế đối diện, lơ đãng liếc mắt nhìn người đối diện, lạnh nhạt hỏi.
- Thích tôi? Là thật?
BÌnh Nguyên mím chặt môi, có lẽ vì hai que kem trong tay đang tan chảy, nên tay cô nhóc hơi run.
- Vâng. Là thật. Nhưng giờ thì không còn nữa. Em…..
Cô nhóc ngập ngừng, ánh mắt chẳng còn nhìn Yul nữa mà cúi xuống nhìn hai que kem trong tay.
Có tiếng cười rất khẽ, Yul chậm rãi đứng dậy, hai tay bỏ trong túi quần, lạnh lùng tiến lại gần Bình Nguyên, giọng nói nhẹ nhàng đến quỷ dị.
- Giờ thì thích Ju?'
Cả không gian phía trước ngưng lại. Tiếng duy nhất mà tôi có thể nghe chỉ là…
“ Bộp”…..
Cốc cà phê trong tay tôi tự nhiên rơi.
- Linh Đan, cần thận nước cà phê ngấm vào giầy đó.
Tiếng la bất ngờ của Hạnh Nhi khiến tôi giật mình. Thất thần nhìn xuống. Phía dưới sàn nhà, nước cà phê đen sậm nhuộm gần hết nửa chiếc giầy của tôi. Còn đang lúng túng không biết làm thế nào, thì.
- Tránh ra.
Đến khi ngẩng đầu lên, đã thấy Yul bên cạnh. Yul kéo tay tôi ra khỏi chỗ những vệt cà phê loang lổ. Tôi chẳng kịp nhìn rõ đôi mắt người đối diện thế nào, chỉ thấy phía sau kia, đôi mắt nâu lo lắng nhưng cũng đầy bất lực.
Đảo vội mắt sang hướng khác, tôi lúng túng.
- Mầu cà phê bây giờ đang là mầu Hot đó.
- Đi theo tôi.
Rồi, bàn tay bị một bàn tay lạnh giá kéo đi.