• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

C31. Hiệu ứng Pygmalion (1)

2023.05.30 ~ 2023.06.01

Lá trà phiêu vài vòng trên mặt nước liền chìm xuống, thay vào đó là hơi nước bốc lên khiến người ta không thể rời mắt.

Cận Ngôn nghe Chu Địa nói, trước mắt cũng bị sương mù che khuất.

"Bác sĩ Chu, vừa rồi bác sĩ có nói, Chu Thụ lần này tới đây, trạng thái so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều." Cận Ngôn giương mắt, khóe mắt ửng đỏ nhìn Chu Địa, "Vậy thì lúc trước... anh ấy đều có bộ dáng gì?"

"Tự bế, lạnh nhạt, bực bội, ít lời." Bác sĩ Chu một hơi nói liền bốn từ, toàn bộ đều là hình dung không tốt, Cận Ngôn nghe vậy liền nhíu mày.

Chu Địa thấy thế nên trấn an cậu, "Đây kỳ thật là một loại cơ chế mà Chu Thụ dùng để tự bảo hộ, chẳng qua, người được bảo hộ lại là nhân cách thứ hai." Chú ngừng vài giây mới tiếp tục nói, "Chu Thụ là vì bảo hộ Chu Đóa không bị thương tổn nên mới lựa chọn tự mình phong bế, không cho bất luận kẻ nào tiếp cận."

Tự mình phong bế, không cho bất luận kẻ nào tiếp cận...

Đối với một vị ảnh đế đang hoạt động trong giới giải trí mà nói, đây là một chuyện cơ hồ không có khả năng làm được.

Nhưng cố tình Chu Thụ lại đã quen với nhân thiết này, mấy năm nay một mình một người bảo hộ Chu Đóa.

Tựa như đang bảo hộ cậu...

Như thế nào sẽ tồn tại một người như vậy, cho dù đã nhận thức 23 năm, nhưng bây giờ lại phát hiện còn chưa biết hết được anh ấy tốt đến mức nào.

"Xin lỗi, mạo muội hỏi một chuyện riêng tư." Chu Địa đúng lúc đánh gãy trầm mặc của Cận Ngôn, "Vừa rồi cậu nói hai người đã kết hôn, xin hỏi giới tính của cậu là..."

"Tôi là Enigma."

Nghe được đáp án này, Chu Địa ngẩn ra một giây, do dự một lát vẫn quyết định mở miệng, "Vậy tôi có thể hỏi một chút, thời gian cậu phân hóa lần thứ hai là khi nào không? Chu Thụ từng nói với tôi, cậu rời đi sau khi phân hóa thành Alpha."

"Ước chừng hai năm trước." Cận Ngôn đáp, "Lúc ấy tôi sống một mình ở nước A."

"Theo tôi biết đến, tất cả Alpha vào thời điểm lần thứ hai phân hóa thành Enigma thì đều giống như độ kiếp, có rất nhiều người không thể chịu đựng nổi." Chu Địa thương tiếc mà nói.

Cận Ngôn hơi hơi gật đầu, "Lúc đó vận khí tốt, có người bạn ở cách đó không xa, cho nên nhanh chóng được đưa đến bệnh viện."

"Vậy cậu phân hóa trong tình huống như thế nào?" Chu Địa hỏi, "Do gặp phải kích thích gì từ bên ngoài hay sao?"

Cận Ngôn híp mắt nghĩ nghĩ, trả lời, "Cũng không hẳn là cái gì đột ngột kích thích, lúc đó vẫn giống như bình thường, trong đầu nghĩ về cùng một người." Cậu ngừng lại, bổ sung câu, "Chẳng qua hôm đó đang ở bờ biển."

Ngửi thấy hương vị đặc biệt giống với người nào đó.

Chu Địa trầm tư một lát, cười cười, "Hai người các cậu thật đúng là ràng buộc không cạn. Một người vì đối phương phân liệt ra nhân cách thứ hai, một người lại vì đối phương phân hóa thành giới tính thứ tư."

"Ý của bác sĩ là... Tôi phân hóa thành giới tính thứ tư... là bởi vì ca ca của tôi?" Đôi mắt Cận Ngôn hơi hơi mở to, ngữ khí cũng trở nên kích động.

Chu Địa gật đầu, tiếp tục hỏi, "Cậu có từng nghe qua Hiệu ứng Pygmalion chưa?"

"Tôi có nghe qua." Cận Ngôn nhanh chóng bình tĩnh lại, "Mong muốn tức đạt được".

"Đúng vậy, mong muốn tức đạt được."

Cận Ngôn sửng sốt, giương mắt nhìn Chu Địa.

Chu Địa tự châm thêm trà cho chính mình, sau đó tiếp tục giải thích, "Trong lòng nghĩ đến thường xuyên sẽ hình thành chấp niệm, chấp niệm gia tăng đến một mức nào đó thì sẽ trở thành sự thật. Hiện tại cậu và Chu Thụ có thể kết hôn, tu thành chính quả, đều là sự kiện hiển nhiên. Bởi vì, hai người ở trong tiềm thức đều mong muốn gia tăng mối ràng buộc này, đều không thể tiếp thu kết quả lúc ấy khi cả hai đều là Alpha, cho nên mới thôi hóa tinh thần và phản ứng của thân thể."

"Tỷ như, sinh ra nhân cách thứ hai. Lại tỷ như, phân hóa lần thứ hai." Chu Địa nói xong uống một ngụm trà.

Cận Ngôn ngẫm nghĩ vài giây, cười nhẹ, "Bác sĩ Chu, bộ lý luận này của bác sĩ ngược lại càng giống như lời mà một triết học gia sẽ nói."

Chu Địa cũng không phủ nhận, hào phóng nói, "Triết học vốn dĩ liền bao quát tâm lý học, chỉ là phạm vi bất đồng mà thôi. Chức trách của bác sĩ tâm lý là giúp người khác giải tỏa tâm lý và tinh thần, hoặc là hỗ trợ tư vấn." Ánh mắt của Chu Địa rơi xuống gương mặt Cận Ngôn, nhìn cậu mà nói, "Cậu rất thích hợp với việc sử dụng lý luận triết học để trợ giúp khai thông."

"Tôi xem như bác sĩ Chu đang khen tôi." Cận Ngôn ngừng vài giây, cũng uống ngụm trà, đưa mắt nhìn thời gian trên màn hình di động, "Nhưng bác sĩ Chu giữ tôi lại là vì còn có sự tình nào khác muốn nói đúng không?"

"Đúng là nên đi vào chủ đề chính, bằng không Tiểu Thụ chờ ở ngoài cũng sốt ruột." Chu Địa nói, "Trước nay Chu Thụ vẫn luôn tránh không cho tôi gặp Chu Đóa, ngược lại là con gái của tôi có quan hệ rất tốt với nhân cách này. Chu Thụ giống như vô cùng sợ hãi nếu nói thêm với tôi cái gì thì Chu Đóa liền sẽ biến mất, cho nên cũng thường xuyên tránh mặt tôi, cố ý không tới tái khám."

Chu Địa thở dài, "Đứa nhỏ này là thật sự đau lòng nhân cách Omega của mình."

"Vâng, tôi biết..." Cận Ngôn tức khắc yết hầu căng chặt, trầm trầm giọng, "Thời gian trước, Chu Đóa trong một lần xuất hiện đã nói với tôi, em ấy có cảm giác bản thân dường như sắp biến mất."

Chu Địa nghe vậy hơi lộ vẻ sững sờ, Cận Ngôn gật gật đầu, nói tiếp, "Em ấy nói, ràng buộc giữa tôi và Chu Thụ càng nhiều, em ấy sẽ càng thêm an tâm, cũng sẽ càng ít xuất hiện, nhưng em ấy không biết khi nào chính mình sẽ hoàn toàn biến mất."

Cận Ngôn nói xong liền chau mày, trên mặt khó nén bi thương.

"Cậu không định nói với Tiểu Thụ sao?" Chu Địa hỏi.

Cận Ngôn lắc đầu, có chút không biết làm sao, "Tôi không muốn gạt anh ấy, nhưng lại không biết nên nói với anh ấy như thế nào."

"Kỳ thật, Tiểu Thụ trong lòng cũng có cảm giác, nếu không lần này cũng sẽ không gấp gáp như vậy. Chỉ là Tiểu Thụ không muốn tin tưởng, cho nên vội vã đến tìm tôi để nghe một cái đáp án." Chu Địa nói, "Tóm lại, cần phải chờ Chu Đóa xuất hiện lần nữa lại đưa ra định luận. Nếu lời của Chu Đóa chính là sự thật, vậy thì cũng nên để Chu Đóa tự mình nói với Tiểu Thụ, như thế mới giúp Tiểu Thụ dễ dàng tiếp thu hơn một chút."

"Tôi sợ rằng anh ấy sẽ không dễ dàng tiếp thu." Cận Ngôn chau mày, nắm chặt tay, "Bác sĩ Chu, còn có biện pháp nào khác không? Ví dụ như, để cho bọn họ vẫn luôn cùng tồn tại hài hoà như vậy?"

"Tinh thần phân liệt là một loại biểu hiện khi tinh thần bị thương tổn, vô luận nhân cách phụ ôn hòa cỡ nào, đều sẽ tạo ra ảnh hưởng đến tinh thần của chủ nhân cách. Vẫn luôn hài hòa ở chung mà không có điểm dừng chỉ sợ cũng không phải là biện pháp tốt lành gì." Chu Địa uyển chuyển phân tích.

Qua hồi lâu, Cận Ngôn mới khôi phục lại bình tĩnh ổn trọng, cậu cầm chung trà uống cạn, rũ mắt nói, "Tôi đã hiểu, cảm ơn bác sĩ Chu."

"Không cần khách khí như vậy, tôi vốn dĩ cũng không xem Tiểu Thụ là bệnh nhân." Chu Địa vẻ mặt hiền từ nhìn Cận Ngôn, trong mắt chứa đầy vui mừng của bậc trưởng bối, "Hôm nay nhìn thấy Tiểu Thụ vui vẻ như vậy, tôi cũng yên tâm rất nhiều. Cậu phải tin tưởng, chỉ cần có cậu ở bên cạnh, vô luận kết quả cuối cùng là gì, Tiểu Thụ đều có thể chậm rãi tiếp thu."

"Vâng, tôi nhớ kỹ." Cận Ngôn gật đầu, đứng dậy, "Tôi xin phép đi trước, phiền toái bác sĩ Chu."

"Khách khí, mau đi đi, Tiểu Thụ chắc sốt ruột lắm rồi."

Chào Chu Địa, Cận Ngôn một mình bước chậm xuống cầu thang, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính chiếu lên trên người cậu, hỗ trợ bốc hơi một chút bất an trong lòng.

Cuộc trò chuyện với Chu Địa khiến Cận Ngôn trong lúc nhất thời không biết làm thế nào mới tốt.

Chu Đóa là nhân cách được sinh ra vì cậu, là người mà ca ca muốn bảo hộ nhất, là một Cận Ngôn thành công phân hóa thành Omega vào năm 18 tuổi.

Đây vốn dĩ chính là một đề bài không có đáp án, là một mối dây buộc tuần hoàn khó mà gỡ bỏ.

Là "chính mình" kia đã bồi Chu Thụ vượt qua những ngày đêm cô tịch trong năm năm qua.

Cậu phải cảm tạ Chu Đóa, càng không có tư cách thay thế Chu Thụ đưa ra quyết định.

Nhưng mà, nếu hiệu ứng Pygmalion thật sự xảy ra, thì cái ngày bọn họ chân chính đánh dấu lẫn nhau chỉ sợ cũng sẽ là ngày mà Chu Đóa hoàn toàn biến mất...

Cận Ngôn nghĩ đến đây, cười khổ một tiếng.

Vận mệnh thật đúng là thích an bài cho cậu những nan đề kỳ lạ.

Cậu điều chỉnh cảm xúc, thở ra một hơi, đến khi đã bước xuống đến cửa lớn của tòa nhà thì liền nhìn thấy Chu Thụ đứng trước tiệm cà phê ở bên kia đường, đang bị vài người vây quanh.

Nhìn qua, có lẽ là fans nhận ra Chu Thụ nên đang nhờ anh ký tên.

Cận Ngôn cười cười, vừa định đi tới phía trước, nhưng vừa bước ra bước đầu tiên liền ngừng lại tại chỗ.

Không được, cậu không thể qua đó...

Cậu không thể để người khác nhìn thấy Chu Thụ và mình đi cùng nhau, cậu không thể để người khác lấy đó làm cái cớ công kích Chu Thụ.

Ngay lúc Cận Ngôn vừa định bước lùi về một bên, Chu Thụ bỗng nhiên ngước mắt, tầm mắt của hai người liền giao hội ở không trung.

Anh vừa định mở miệng nói gì đó, nhưng chỉ thấy Cận Ngôn trưng ra một cái mỉm cười, lắc lắc đầu.

Chu Thụ khó hiểu, Cận Ngôn lại quơ quơ di động trong tay, anh liền bước vài bước sang bên cạnh, nghe điện thoại.

"Ca, em chờ anh ở ngã rẽ kia nhé."

Cận Ngôn và Chu Thụ chỉ cách nhau một con đường nhỏ, Chu Thụ thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng khẩu hình của Cận Ngôn khi nói chuyện, càng nhìn thấy rõ ràng biểu tình ẩn nhẫn miễn cưỡng cười vui của cậu.

Nhưng anh không có cách nào xuyên qua đám người để chạm vào cậu.

Vì thế, lồng ngực như bị một tảng đá đè chặt, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Chu Thụ lịch sự tạm biệt fans, đi theo bước chân của Cận Ngôn đến ngã rẽ cạnh tòa nhà.

Cận Ngôn quả nhiên đang đứng ở đó chờ anh.

Anh vừa duỗi tay muốn ôm cậu vào lòng, thì Cận Ngôn lại lùi về sau một bước.

"Ca, em sợ fans còn chưa đi xa, em không muốn bọn họ chụp được anh." Cận Ngôn âm cuối có chút run rẩy, Chu Thụ biết, cậu đang cực lực khắc chế.

"Được, em đi trước, anh đi theo em." Chu Thụ cũng thật gian nan mới có thể nói được thành câu.

Bọn họ cứ như vậy mà một trước một sau đi dọc theo con đường nhỏ, khoảng cách giữa hai người chỉ với tay là chạm được, không biết cái khoảng cách này là "xa lạ" cho ai xem.

Hai người không hề nói với nhau dù chỉ một câu, dòng khí vây quanh bọn họ cũng trở nên có chút chua xót.

Mãi đến khi lên xe, trong nháy mắt cửa xe vừa đóng lại, Cận Ngôn rốt cuộc đè ép không được chua xót khổ sở trong lòng, gấp không chờ nổi kéo Chu Thụ ôm chặt vào ngực.

"Trưởng thành rồi, hiện tại ở bên ngoài cũng không nắm tay anh." Chu Thụ xoa xoa tóc Cận Ngôn, giọng nói tựa hồ có chút làm nũng.

Cận Ngôn không trả lời, chỉ là vòng tay càng buộc chặt hơn.

"Là do ca ca khiến em chịu ủy khuất." Chu Thụ nghiêng mặt hôn lên tóc Cận Ngôn, nhẹ giọng nói, "Thực xin lỗi, khiến Ngôn Ngôn của chúng ta ở bên ngoài ngay cả nắm tay cũng không dám, là ca ca không tốt."

Cận Ngôn nghe anh nói, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lúc nhất thời vô pháp giải phóng cảm xúc đè ép ở ngực.

Đúng vậy, cậu quả thực rất ủy khuất, không thể quang minh chính đại ôm lấy ái nhân của mình, cậu đau đớn đến sắp thở không nổi nữa.

Cũng may Chu Thụ không chê phiền lụy mà ôn nhu trấn an Cận Ngôn, tựa như khi còn nhỏ mỗi lần cậu làm nũng với anh.

"Anh biết em hút thuốc." Cận Ngôn tận lực khiến cho giọng nói của mình bình thường trở lại, trầm giọng nói.

Chu Thụ sửng sốt, ngay sau đó chua xót năm xưa tưởng chừng đã chôn sâu vào lục phủ ngũ tạng bỗng dưng mạnh mẽ tràn vào trong đầu, khiến anh không biết nên làm cái gì mới tốt.

Cận Ngôn cũng không thúc giục, lẳng lặng chờ anh trả lời.

"Ừ, anh ngửi thấy được." Chu Thụ hoãn một lúc mới lên tiếng, "Ngày đó anh ở bên trong ngây người thật lâu."

"Nhưng anh rõ ràng sợ hãi..."

Sau khi gặp lại, cả hai chưa bao giờ mổ ra nội tâm để nói về sự tình năm đó, vô luận là Chu Thụ phân liệt ra nhân cách thứ hai, vẫn là Cận Ngôn phân hóa thành giới tính thứ tư.

Bọn họ cùng ăn ý không nhắc lại chuyện cũ năm đó, bởi vì sự biệt nữu và ngu xuẩn của chính mình mà thương tổn đối phương. Hiện giờ lại phải lôi nó ra đặt ở trước mặt, những chua xót bị đè nén suốt năm năm cũng theo đó mà trào ra ngoài.

"Ngửi được hương vị của em liền sẽ không sợ như vậy nữa." Chu Thụ cố tình khiến ngữ khí của mình thật đạm nhiên, muốn cho những lời này nghe vào sẽ nhẹ nhàng hơn chút, "Vẫn là ca ca không tốt, lúc trước không nên để em đi."

Cận Ngôn lắc đầu, cả trái tim cũng theo chân mày buộc chặt lại, đến mức có chút đau nhói.

"Em cho rằng anh vĩnh viễn không thể tiếp thu AA luyến..." Cận Ngôn rốt cuộc nhận thua, cậu giống như không thể gồng mình gắng gượng thêm được nữa, yếu ớt chôn mặt vào cổ của Chu Thụ mà nói, "Ca, em thật ích kỷ, em không muốn ở lại trong nhà rồi nghe được tin tức về anh, càng không muốn nghĩ đến có ngày anh sẽ dẫn một Omega xinh xắn dễ thương nào đó về nhà rồi bảo em gọi là 'chị dâu'." Cậu nói xong lời cuối cùng, thanh âm đã nhỏ yếu thành tiếng gió, "Là do em quá ích kỷ..."

"Ngôn Ngôn ngoan, đừng nói như vậy." Chu Thụ hôn Cận Ngôn, gắt gao ôm lấy cậu, một giây cũng không nỡ buông ra, "Đoạn thời gian đó em cố tình trốn tránh anh, anh đều nhìn ra được. Tin nhắn không trả lời, cũng không còn mè nheo muốn anh về Hải Thành."

Chu Thụ thở dài, cười khổ một tiếng, "Lúc đó anh còn tưởng, bởi vì sau khi phân hóa em lại thích Alpha nào đó, cho nên mới đến hỏi anh có thể tiếp thu AA luyến hay không." Anh lắc lắc đầu, có chút tự giễu mà cười, "Là anh khờ."

"Ca?" Cận Ngôn hơi kinh ngạc nâng mặt lên nhìn Chu Thụ, giọng nói lộ vẻ không thể tin tưởng, "Anh... anh nói cái gì?" Cậu hoảng hốt đến khóe môi co giật, chỉ có thể run giọng lặp lại, "Anh nói gì vậy? Em sao có thể thích Alpha khác?"

"Anh biết, anh biết." Chu Thụ hôn hôn đôi mắt Cận Ngôn, "Chỉ là cho dù anh biết rõ, nhưng chỉ cần có một phần vạn khả năng thì anh cũng không dám đánh cuộc."

"Anh không tự tin."

Chu Thụ nói ra câu này, Cận Ngôn liền trừng to đôi mắt nhìn anh, cánh môi cũng run lên nhè nhẹ.

Người có thể cùng cậu tạo ra hiệu ứng Pygmalion, người mà từ ngày cậu sinh ra đã cùng nhau tạo dựng nên một mối ràng buộc sâu đậm... anh ấy đang mổ xẻ trái tim mình để nói với cậu lời âu yếm, đang đứng trước mặt cậu, nhìn cậu bằng đôi mắt so với nhật nguyệt sao trời còn đẹp hơn gấp ngàn lần.

"Em quá tốt đẹp, Ngôn Ngôn." Chu Thụ cười cười sờ lên khóe mắt ướt át của cậu, "Ngôn Ngôn của anh quá xinh đẹp, ca ca sợ rằng trong lúc nhất thời anh không canh giữ bên cạnh em, em đã bị người khác cướp đi mất."

Tác giả có lời muốn nói: Lạc nhau năm năm, khi gặp lại vẫn sẽ sủng nịch đối phương, vì đối phương mà ẩn nhẫn, không nỡ để đối phương chịu ủy khuất... Mẹ ruột chảy xuống giọt nước mắt đau lòng... T.T

Vì thế, tôi quyết định, ở phiên ngoại nhất định phải viết về tâm ý khó yên khi đó của hai người bọn họ!!!

Cuối cùng, hiệu ứng Pygmalion:

Hiệu ứng Pygmalion là do Robert Rosenthal và học trò của ông là A. L. Jacobson đưa ra vào năm 1968, trong quyển sách "Pygmalion in the Classroom". Giảng giải nội dung đại ý là, thông thường những học sinh được giáo viên ký thác kỳ vọng cao trải qua một đoạn thời gian kiểm tra đo lường quả nhiên thành tích tiến bộ rõ rệch, tiến triển dựa theo phương hướng mà giáo viên mong đợi. Vì thế dùng hiệu ứng này để giải thích cho một loại tâm lý ám chỉ về sự "Kỳ vọng".

Cá nhân tôi cho rằng hiệu ứng này rất thích hợp với cảm hứng khi viết bộ truyện này, hai đứa nhỏ vô luận ở giữa lăn lộn như thế nào, kết quả mà họ mong đợi là giống nhau: muốn khiến mối ràng buộc của hai người càng sâu hơn, muốn vĩnh viễn không bao giờ tách khỏi đối phương.

Cho nên, cuối cùng tổng kết lại là, ai đánh giấu ai cũng như nhau.

~~~~~

(1), (2)

Hiệu ứng "Da cách mã lợi ông": Pygmalion Effect, hay còn gọi là "Lời tiên tri tự ứng nghiệm" (Self-fulfilling prophecy).

i. Câu mà Cận Ngôn đọc là "Sở nguyện tức sở đắc" (所愿即所得).

i. Hiệu ứng Pygmalion được nhà khoa học Rosenthal đặt theo tên nhà điêu khắc Pygmalion trong thần thoại Hy Lạp.

Pygmalion đã điêu khắc một bức tượng về người phụ nữ lý tưởng của mình và đặt tên là Galatea. Mỗi ngày, Pygmalion bầu bạn bên bức tượng và đem lòng yêu Galatea sâu sắc, đến mức ông đã cầu xin nữ thần Tình yêu Aphrodite ban cho Galatea sự sống. Cảm động trước tình yêu chân thành và tài năng của nhà điêu khắc, nữ thần Aphrodite hóa phép cho bức tượng biến thành người thật. Pygmalion và Galatea nên duyên vợ chồng và sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.

i. Mình tóm tắt thế này: Hiệu suất và kết quả làm việc của cá nhân có thể bị ảnh hưởng bởi kỳ vọng của người khác, hoặc khi chúng ta mong đợi điều gì thì có thể làm tăng khả năng việc đó sẽ xảy ra.

~~~~~

Editor có lời muốn nói:

i. Lúc đọc truyện, mình mất cả đêm để tìm tên tiếng Anh của hiệu ứng Pygmalion, đi tìm mấy cái "phiên âm tiếng Trung của tên tiếng Anh", rồi không nhớ mò kiểu gì mà ra được nữa. Bây giờ vì edit nên phải tìm trang truyện tiếng Trung, mình thử copy tên truyện rồi bỏ vô Google dịch... chưa tới 3s là ra.

i. Tình yêu của họ thật đẹp.

Có người nói, đọc truyện và xem phim nhiều sẽ dễ mơ mộng, ảo tưởng. Mình cũng hay thắc mắc rằng, sao một người có thể yêu thương và hy sinh vì một người khác đến mức đó, và liệu tình yêu như vậy có tồn tại ngoài đời thật hay không.

Đến bây giờ thì mình xác nhận rằng một số trường hợp là có thật nhé. Ít nhất thì ông ngoại của mình chính là người tuyệt vời như thế.

./.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK