• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trời cuối thu, cây có đều héo úa, cảnh vật tiêu điều thê lương...



Trên con đường núi dẫn đến Đại Biệt sơn, mười mấy người đang tiến bước, đi đầu chính là Lão Thần Tiên Công Tôn Thiên Long.



Họ người nào cũng khinh công trác tuyệt, chỉ vài ngày sau đã tiến vào Đại Biệt sơn, vượt qua Đoạn Hồn quan, sắp đến nơi cư trú của Hỏa Dương Địa Quân.



Công Tôn Thiên Long thấy dọc đường không có trạm gác, lòng đang hết sức thắc mắc, bỗng thấy phía trước có một rừng hoa chiếm đất hơn mười mẫu đang nở rộ, trông hệt như một biển hoa.



Công Tôn Thiên Long bất giác cau mày thầm nhủ :



- Trời đang cuối thu, sao hoa lại nở rộ thế này...



Ý nghĩ chưa dứt, bỗng nghe một tiếng quát to :



- Chiêu Hồn đài đã được bố trí nhờ các ngươi từ lâu!



Ngô Sương đưa mắt nhìn, chỉ thấy mấy người từ trong lùm hoa bước ra, trong số đó có một đạo nhân mập lùn, sải bước vượt mọi người tiến tới trước, chàng cau mày nói :



- Tôn giá là ai mà nói năng xấc xược thế này?



Đạo nhân mập lùn cười vang :



- Danh hiệu của lão phu dù nói ra có lẽ tiểu tử ngươi cũng chả biết.



Ngô Sương biến sắc mặt, lạnh lùng nói :



- Cho dù là bọn man rợ ở biên thùy thì cũng phải có danh tính chứ!



Đạo nhân mập lùn ngẩn người, thầm nhủ :



- Tiểu tử này thông minh thật, đã đoán ra được mình ở biên thùy.



Đoạn gật đầu nói :




- Không sai, lão phu chính là Liễu Liễu đạo nhân phái Đại Đạo đến từ Nam Hải.



Ngô Sương cười khẩy :



- Tôn giá vượt vạn dặm xa xôi từ Nam Hải đến đây để nạp mạng, đúng là số trời đã định.



Liễu Liễu đạo nhân tức giận :



- Ngươi nói bậy nói bạ gì vậy hả? Ngươi mà còn nói năng xấc xược, đừng trách lão phu phải ra tay giáo huấn ngươi.



Ngô Sương thản nhiên cười khỉnh :



- Chốn biên thùy hoang vu hẻo lánh, chả lẽ lại có môn võ công kinh người hay sao?



- Tiểu tử miệng còn hôi sữa mà cũng dám khinh thường lão phu, không cho ngươi nếm chút mùi lợi hại sao được.



Dứt lời, tay phải nhẹ nhàng vung ra.



Ngô Sương thấy vậy, biết ngay đối phương tung Phách Không chưởng, vội vận công phòng bị sẵn, nào ngờ đối phương chưởng vừa vung ra liền thu thức về ngay, chẳng chút động tĩnh, thì hết sức lấy làm lạ thầm nhủ :



- Lão đạo sĩ này chả lẽ chỉ là hư trương thanh thế, hù dọa người hay sao?



Đang thắc mắc bỗng cảm thấy một luồng chưởng phong lạnh khủng khiếp im lìm ập đến, bất giác giật mình lùi sau ba bước, nếu không nhờ vận công giữ bị trước, hắn đã thọ thương rồi.



Chàng kinh hãi thầm nhủ :



- Đây là loại võ công gì mà lạnh ghê gớm đến vậy?



Âm Hàn Kỳ Sát chưởng của Liễu Liễu đạo nhân, giới võ lâm Trung Nguyên không ai biết, Ngô Sương tuy thân hoài tuyệt học, nhưng cũng chẳng rõ hậu quả một chiêu Âm Phong chưởng của Liễu Liễu đạo nhân.



Liễu Liễu đạo nhân cười nói :



- Đó chỉ là một sự trừng phạt nhẹ, nếu người còn buông lời xấc xược, chớ trách lão phu thủ đoạn tàn ác.



Ngô Sương sắc mặt nhợt nhạt, đứng lặng một hồi đột nhiên lướt tới nhanh như chớp, tay phải vung lên bổ ra một chưởng.



Thì ra Ngô Sương bị một chưởng của Liễu Liễu đạo nhân gây tổn thương nội phủ, song nhờ chàng công lực thâm hậu, sau một hồi điều tức đã bình phục, xuất kỳ bất ý xuất thủ tấn công.



Liễu Liễu đạo nhân vội phất tay áo trái nghênh đón, nhưng Ngô Sương thân thủ nhanh nhẹn, không để tay áo Liễu Liễu đạo nhân phất trúng, đạo nhân biến chiêu điểm vào huyệt Cự Phan của đối phương.



Liễu Liễu đạo nhân vội lách người tránh khỏi, nhưng chưởng phong của Ngô Sương đã như vũ bão xô đến, Liễu Liễu đạo nhân chỉ thấy mắt hoa lên, bốn phương tám hướng đầy bóng chưởng, bất giác kinh hãi, vội lùi ra sau, nhưng không ngờ Ngô Sương tay trái một chỉ đã điểm tới.



Chiêu chỉ ấy quá bất ngờ vào ảo dị, Liễu Liễu đạo nhân không sao tránh kịp nữa đành vung tay đón đỡ, cảm thấy nơi bị chỉ điểm trúng đau đớn khôn tả, vội rụt tay về.



Ngô Sương một chỉ đắc thủ, tung mình lui ra xa hơn trượng cười nói :



- Đó là Thiên Phu Nhất Chỉ, trả lại cho tôn giá chút mùi lợi hại, nếu tôn giá không phục, lát nữa hai ta sẽ tái đấu.



Liễu Liễu đạo nhân thấy Ngô Sương thân thủ trác tuyệt, động tâm thầm nhủ :



- Tiểu tử này võ công kỳ ảo, biến hóa khôn lường, quả chẳng thể khinh thường.



Bèn cúi nhìn vết thương nơi tay, chỉ thất một vết bầm to cỡ đồng tiền, nếu bị điểm trúng yếu huyệt, ắt đã bị trọng thương tại chỗ, lòng kiêu căng tự phụ liền tiêu giảm, thầm thở dài nghĩ :



- Giới võ lâm Trung Nguyên quả là cao thủ như mây, chẳng thể khinh thường



Công Tôn Thiên Long bỗng khoát tay, liền bốn người phóng ra, đưa tay ngang trường kiếm cản đường Liễu Liễu đạo nhân.



Liễu Liễu đạo nhân nhướng mày cười khẩy :



- Các ngươi muốn chết ư?



Bốn người vẫn trường kiếm đưa ngang ngực đứng yên, không thèm đếm xỉa đến lời nói của Liễu Liễu đạo nhân.



Công Tôn Thiên Long nghiêm giọng nói :



- Đạo trưởng hãy tạm dừng bước, thử cân nhắc xem chư vị mấy người liệu đương cự nổi hay không?




Liễu Liễu đạo nhân quét mắt nhìn quanh thầm nhủ :



- Không sai, mình chỉ có mấy người, e khó đương cự với đối phương hơn nữa bọn mình bố trí chưa xong, Hỏa Dương Địa Quân nhất thời cũng khó đến cứu viện kịp, nếu động thủ chắc chắn sẽ thua thiệt.



Qua mấy chiêu giao thủ với Ngô Sương vừa rồi, y đã biết đối phương người nào cũng thân hoài tuyệt kỹ, không còn dám khinh địch nữa, bèn vờ điềm tĩnh cười nói :



- Sao, chẳng lẽ đương giá muốn bọn này ở lại đây vui chơi với các vị sao?



Công Tôn Thiên Long đức cao trọng vọng, nghe vậy bèn nghiêm nghị nói :



- Lão phu bình sinh không thích đùa cợt!



Liễu Liễu đạo nhân trầm ngâm :



- Xem chừng tôn giá là nhân vật đầu não đến dự Chiêu Hồn đài phải không?



- Lão phu được mọi người đề cử thay mặt đứng ra thương nghị với qúy phương.



- Chưa đến lúc Chiêu Hồn đài khai mạc, e rằng Hỏa Dương Địa Quân không hiện thân.



- Các vị thật hay làm bộ làm tịch, các anh hùng thiên hạ được mời hầu hết đã có mặt tại đây, sao Hỏa Dương Địa Quân còn chưa chịu ra mặt gặp gỡ?



- Các vị không đến đúng ngày giờ đã định, trách ai được chứ?



Công Tôn Thiên Long nghiêm giọng :



- Những người ở đây phó hạn thảy đều đã chuẩn bị lương khô, không cần qúy phương phải trọn bổn phận địa chủ.



Liễu Liễu đạo nhân thẩm nhủ :



- Thành ra lão ta định giữ phe mình lại để làm con tin, hiện Hỏa Dương Địa Quân bố trí chưa xong, nếu phe mình xung đột với đối phương, chẳng những viện thủ khó đến kịp mà còn ảnh hưởng đến toàn cục, chi bằng hãy tạm hoãn thời gian là hơn.



Đoạn bèn mỉm cười nói :



- Hỏa Dương Địa Quân hiện đang tọa tức, e khó ra mặt hội kiến ngay...



Công Tôn Thiên Long chầm chậm quét mắt nhìn vào mặt mấy người đối phương đưa tay chỉ Đỗ Ngũ nói :



- Vậy thì xin nhờ vị Đỗ huynh này đi một chuyến.



Đỗ Ngũ cười hỏi :



- Bảo Đỗ Ngũ đi mời Hỏa Dương Địa Quân phải không?



Công Tôn Thiên Long bỗng quát to :



- Đỗ ngũ, đón lấy vậy này trao lại cho Hỏa Dương lão quỷ!



Liền thì một vật sáng bạc bay thẳng vào mặt Đỗ Ngũ, Đỗ Ngũ giật mình, vôi vung tay chộp lấy, đưa mắt nhìn, bất giác chau mày, lặng thinh không nói gì cả.



Công Tôn Thiên Long nói tiếp :



- Các vị hãy chịu khó tạm ở lại đây, khi nào Hỏa Dương Địa Quân hiện thân hãy đi cũng chưa muộn.



Liễu Liễu đạo nhân ngoảnh nhìn Đỗ Ngũ, Quế Nguyệt Hoa, Kim Đại Quang và Nam Cung, cười nói :



- Vậy là tôn giá giữ bọn này lại làm con tin chứ gì?



Thạch Phong Vũ cười khẩy xen lời :



- Đâu chỉ giữ lại làm con tin, nếu Hỏa Dương Địa Quân chậm trễ không ra mặt hội kiến, sẽ giết các người trước rồi sao đó phóng hỏa thiêu sạch khu rừng hoa này.



Nam Cung cười khẩy tiếp lời :



- Tôn giá khẩu khí to lớn quá, có chắc là thiêu sạch nổi không? Hừ!



Công Tôn Thiên Long trầm giọng :




- Điều ấy rất khó nói, trên giang hồ tuy có luật lệ, nhưng Hỏa Dương Địa Quân đã có quá nhiều hành vi quá đáng, trong lúc căm phẫn khó mà giữ được luật lệ, đến lúc ấy lão phu cũng không sao khuyên ngăn được.



Nam Cung lo lắng thầm nghĩ :



- Sư phụ không rõ thực lực kẻ địch chờ mình về báo, nếu đối phương kiên quyết giữ lại, không để mình rời khỏi đây thì thật là rắc rối.



Thì ra Công Tôn Thiên Long vì lo Hỏa Dương Địa Quân có bố trí mai phục trong rừng hoa, nên mới nhất quyết giữ đối phương lại.



Nam Cung ngẫm nghĩ một hồi đoạn cười nói :



- Các vị đã muốn gặp gia sư, vậy thì để tại hạ đi mời lão nhân gia đến đây.



Công Tôn Thiên Long thoáng chau mày :



- Các vị chả lẽ người nào cũng muốn đi hay sao?



Nam Cung cười :



- Tôn giá chỉ định ai đi cũng được!



Trong lòng thầm nhủ :



- Họ không chịu để mình đi thì ra đã xem mình là nhân vật chủ yếu...



Nhân Kính đại sư bỗng lạnh lùng nói :



- Đỗ Ngũ, hãy đi mau đi, hiện quần hào đều đã có mặt tại Đại Biệt sơn, Hỏa Dương lão quỷ muốn giở trò trống gì cũng chẳng thể được.



Đỗ Ngũ quét mắt nhìn Kim Đại Quang, Nam Cung và Quế Nguyệt Hoa, đoạn chậm rãi nói :



- Đỗ mỗ sẽ trở lại ngay, nơi đây xin nhờ Nam Cung đại hiệp lo liệu cho.



Nam Cung nháy mắt ra hiệu với Đỗ Ngũ :



- Hãy mau mời Giáo chủ đến đây, họ muốn vào Diêm La điện, vậy thì chúng ta hãy về chuẩn bị cơm rượu chiêu hồn cho họ, kẻo họ chịu đói trên đường xuống suối vàng.



Nhân Kính đại sư thoáng biến sắc mặt, vừa định cất tiếng nói, bỗng thấy Quế Nguyệt Hoa đang đưa mắt nhìn Ngô Sương, miệng mỉm cười gượng gạo.



Công Tôn Thiên Long bỗng cười khẩy nói :



- Trước giờ tý đêm nay mà Hỏa Dương Địa Quân chưa hiện thân, vậy thì chớ trách lão phu thủ đoạn tàn ác.



Đoạn đưa mắt nhìn sang Nam Cung nói tiếp :



- Mấy vị này đừng mong sống khỏi đây!



Ngô Sương tiếp lời :



- Còn rừng hoa này nữa, cũng sẽ thiêu rụi thành tro bụi.



Đỗ Ngũ nhướng mày cười khẩy :



- Chớ có khoác lác trước, nếu bọn này không có sự bố trí thì đâu dám mời các vị đến.



Dứt lời liền tung mình phóng đi, thoáng chốc đã mất dạng.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK