Hiếm khi thấy Phong Tiến đực mặt ra như thế, Quý Vãn dở khóc dở cười, huơ tay trước mặt Phong Tiến gọi hồn hắn về.
“Vẻ mặt này của cậu là sao, chẳng lẽ tôi chọn trúng thật à?” Quý Vãn hỏi.
Phong Tiến rất muốn nhưng chẳng tài nào kìm nén nổi, hắn cười hơi ngu ngơ: “Ừ.”
Quý Vãn thích mùi của hắn.
Hễ nghĩ tới điều này, hắn đã thấy sướng đến tê tái.
Phong Tiến nắm chặt lọ nước hoa trong tay, thanh toán chẳng chút do dự, sau khi đóng gói xong thì tặng cho Quý Vãn.
Quý Vãn nhận lấy, hai người vừa đi ra ngoài vừa trò chuyện, bấy giờ Quý Vãn vẫn rất kinh ngạc khi chọn trúng mùi pheromone của Phong Tiến, cậu đùa rằng: “Sau này tôi sẽ đặt lọ nước hoa trong phòng để thờ, trước khi làm bài tập học bài cứ mang ra xịt một ít, cầu cho được thánh học tiếp thêm sức mạnh.”
Phong Tiến không nói gì nữa, tận khi đến bên vệ đường rồi, hắn mới lên tiếng: “Lần sau ra ngoài với tôi… có thể xịt một ít.”
Trước khi Quý Vãn kịp phản ứng, Phong Tiến lại cười: “Không thì sao tôi biết cậu có dùng thật không, cảm giác cậu sẽ vứt nó vào xó xỉnh nào đó.”
Quý Vãn hiểu suy nghĩ này của Phong Tiến, cậu cười đồng ý.
*
Chớp mắt đã đến đêm Giao thừa, Quý Vãn theo bố Quý tới nhà ông nội chúc Tết, ăn bữa cơm đoàn viên.
Vì ở cùng một thành phố nên không cần bôn ba đường dài, chẳng mấy chốc họ đã đến nơi.
So với thân thích nhà mẹ kế thích chèn ép cậu, dùng cậu để làm nền cho sự ưu tú của Quý Kha, thì Quý Vãn thích bên này hơn.
Tiếp xúc với nhà họ Quý bên này đỡ hơn một chút, chí ít sẽ không dùng lời nói để đay nghiến cậu.
Dàn con cháu ngồi một bàn riêng ăn cơm giao thừa, ăn xong muốn đi đâu chơi thì đi.
Một em bé gái đang học mẫu giáo không chịu ngồi yên, trèo lên đùi Quý Vãn lắc lư.
“Anh ơi, em muốn ăn cái đó!” Bé gái chỉ vào thịt trên bàn, nói.
Quý Vãn gắp đùi gà cho bé, bé gái vui vẻ vỗ tay, Quý Vãn lại gắp thêm một ít rau, bé gái tức thì dừng động tác.
“Không được kén ăn.” Quý Vãn xoa đầu bé, ôm bé đặt lên chiếc ghế dành riêng cho con nít, “Ngồi ăn đàng hoàng nào, ngoan.”
Mặt bé gái nhăn nhúm lại, chỉ múc thịt và cơm ăn.
Ban đầu Quý Kha ngồi cạnh đang xem ti vi, vô tình thấy cảnh này thì cười giễu: “Đã mười mấy năm rồi, kỹ thuật dụ con nít ăn của anh vẫn kém như vậy, thảo nào hồi tôi còn nhỏ không thích ăn đồ.”
Quý Vãn làm thinh, cụp mắt ăn cơm, thi thoảng lại gắp một đũa rau cho bé em họ ngồi cạnh mình.
Quý Kha không quan tâm nữa, cậu ta bĩu môi hừ một tiếng, tiếp tục xem ti vi.
Đêm khuya, mọi người phát lì xì.
“Cảm ơn ông nội ạ!” Bé gái nói lời chúc Tết ngọt ngào, nhận lì xì từ chỗ ông cụ rồi tung tăng chạy đi.
Ông nội Quý lì xì từng người, đến lượt Quý Vãn và Quý Kha, ông cầm một bao lì xì, đưa cho anh trai là Quý Vãn trước.
“Cảm ơn ông, chúc ông phát tài phát lộc, sống lâu trăm tuổi.” Quý Vãn cười, ngoan ngoãn và điềm đạm.
“Ừ.” Ông nội Quý gật đầu, đoạn nhìn sang Quý Kha, lấy một bao lì xì khác ra, có thể thấy nó dày hơn của Quý Vãn một chút.
Quý Kha nhận lì xì, cầm vào biết ngay số tiền đại khái, cậu ta mím môi bước tới, ôm cánh tay ông nội làm nũng: “Ông nội, sao ông ngày càng keo kiệt thế! Ông nhìn cháu nè, xinh đẹp mà lại còn là Omega, chẳng lẽ không nên cho nhiều chút sao, cháu phải đẹp mới được chứ, nhỡ đâu bị mấy tên nhà nghèo gạt đi mất thì sao, ông không đau lòng ư?”
“Thằng bé này.” Ông nội Quý cười thò tay vào áo lấy thêm một bao lì xì khác cho Quý Kha, rồi xoa đầu cậu ta.
Khi mọi người ăn no rồi, những ai thức đêm được cứ chờ đón năm mới, ai không thức cũng có thể ngủ trước.
Đề tài trò chuyện của bọn nhóc đa phần là trò chơi hoặc chương trình đêm giao thừa, còn đề tài của người lớn thì thực tế hơn.
“Cậu cả, dạo này công ty cậu thế nào rồi, tôi nghe nói có một đối thủ đáng gờm lắm à?” Ông nội hỏi.
“Hơi khó giải quyết.” Bố Quý rít một hơi thuốc, “Hình như ông chủ bên đó quen biết rất rộng, họ có một đợt hàng quan trọng tìm được nhiều nguồn khách hơn con, thị phần cũng nhiều hơn.”
Bố Quý bảo là khó giải quyết, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười đắc chí: “Nhưng con đã trao đổi với người bên công ty nhà họ Phong rồi, chắc chắn thành công.
Chờ thêm một thời gian nữa ký hợp đồng xong, lan tin ra ngoài thì tình thế sẽ trở nên có lợi cho con thôi.”
“Anh cả tự tin thế?” Cô hai hỏi, “Người đang trao đổi với anh là ai?”
“Một người phụ trách mảng nguyên liệu bên họ.” Bố Quý cười đáp, chà xát ngón cái và ngón trỏ với nhau như đang ám chỉ về tiền, “Có tiền sai khiến được cả ma quỷ, chuyện gì khó đâu.”
Nghe cuộc đối thoại của họ, Quý Vãn cảm thấy vô cùng ức chế, cậu không ở lại chờ đón giao thừa nữa, đứng dậy đi vào căn phòng được phân cho mình, tắm rửa ngủ.
Quý Vãn vừa thay đồ, sấy khô tóc nằm xuống, mở điện thoại định xem live stream đêm giao thừa.
Chờ tới mười hai giờ cũng xem như cùng người dân cả nước chào đón một năm mới rồi.
Quý Vãn tìm phòng live stream, bấy giờ đang chiếu tới tiết mục hát dân ca kinh điển của một nghệ sĩ ưu tú nổi tiếng, Quý Vãn vừa nghe được phân nửa, chợt nhận được cuộc gọi video.
[Phong Tiến mời bạn trò chuyện video]
Ý cười thoáng qua trong mắt Quý Vãn, cậu nhận cuộc gọi.
Trông Phong Tiến có vẻ cũng đang một mình trong phòng, đồ vật xung quanh được bày trí vô cùng chỉnh tề.
Ngay sau khi Quý Vãn thấy rõ mặt Phong Tiến thì camera đột nhiên bị tắt đi.
Quý Vãn: “?”
Phong Tiến gọi nhầm người à, cậu ấy không định gọi video với mình?
Nhưng chưa kịp chờ Quý Vãn suy nghĩ thêm, Phong Tiến đã bật lại camera.
Trông Phong Tiến chẳng khác gì ban nãy, chỉ là không hiểu sao vành tai lại hơi đo đỏ.
“Đường truyền không tốt, bị ngắt.” Phong Tiến giải thích.
“Ừ.” Quý Vãn cười, thả lỏng người trò chuyện với Phong Tiến, “Cậu không chúc Tết sao?”
“Chúc rồi, đang trong giờ hoạt động tự do.
Bọn Khổng Lập Ngôn rủ tôi ra ngoài dạo phố, lười.” Phong Tiến vừa nói vừa điều chỉnh góc độ camera để trông mình đẹp trai hơn.
Bảo lười là nói dối, thật ra hắn muốn được trò chuyện với Quý Vãn thôi.
Nhưng hắn không ngờ sẽ được nhìn thấy một Quý Vãn như vậy.
Quý Vãn đang nằm, giơ điện thoại lên trên để tán gẫu.
Còn điện thoại Phong Tiến thì đặt trên bàn, nhìn từ phía cao xuống.
Vì Quý Vãn đang nằm trên giường, hắn có thể trông thấy trọn vẹn khuôn mặt của cậu, cứ như… cứ như Quý Vãn đang nằm dưới người hắn vậy.
Hắn nhìn thấy hàng mày mang ý cười của Quý Vãn, nhìn thấy đôi mắt trong veo ngời sáng, bên trong chẳng có chút đề phòng nào.
Quý Vãn không có ý quyến rũ hắn, ấy vậy mà hắn lại như bị hớp mất hồn phách.
Phong Tiến lén hít sâu, bề ngoài vẫn trò chuyện với Quý Vãn: “Sao cậu ngủ sớm vậy?”
“Chưa ngủ, đang xem chương trình giao thừa.” Dứt lời, Quý Vãn hỏi một câu với vẻ chờ mong, “Cậu muốn xem cùng không?”
Phong Tiến chỉ ước được nói chuyện thật lâu với Quý Vãn, ban đầu còn định tìm cớ để cùng đón năm mới với Quý Vãn, nào ngờ Quý Vãn đã đề nghị trước, tất nhiên hắn đồng ý ngay.
Phong Tiến không nỡ thu nhỏ cửa sổ video lại để xem chương trình, thế là dứt khoát mở máy tính, nhấp vào phòng live stream.
Trên màn hình, một Alpha mùi trà xanh không thích pheromone của mình, nên bèn tìm đủ mọi cách để dùng nước hoa giấu nó đi.
Cậu ta mua lọ nước hoa nghe nói vô cùng được ưa chuộng, nào ngờ khi mùi nước hoa đó và mùi trà xanh trộn với nhau lại khiến pheromone của cậu ta biến thành mùi tỏi!
Khéo quá hóa vụng, Alpha trà xanh tuyệt vọng ngất xỉu.
Mọi người cười ồ lên, Quý Vãn cũng bật cười, chợt nghe Phong Tiến hỏi: “Thứ lần trước tôi tặng, cậu đã dùng được bao nhiêu rồi?”
Quý Vãn nhớ đến lọ nước hoa, thật thà rằng: “Không có cơ hội dùng, ở nhà không tiện.”
Nếu bị người nhà ngửi thấy, có thể sẽ cười nhạo cậu không chấp nhận được sự thật mình là Beta, muốn làm Alpha.
“Nhưng tôi từng dùng một lần, trước khi đi ngủ đã xịt lên chăn.” Quý Vãn đưa ra lời nhận xét khẳng định, “Thơm lắm.”
Hôm ấy cậu học đến tối khuya, muốn ngủ nhưng đầu óc tỉnh táo quá, trằn trọc mãi chẳng tài nào vào giấc, thế là nảy ra suy nghĩ xịt một ít nước hoa lên giường.
Cậu thật sự thích mùi hương này, mùi bùn đất ẩm ướt hòa cùng cỏ cây thiên nhiên, khiến thần kinh đang căng ra của cậu được thả lỏng, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Quý Vãn cười bảo: “Mùi pheromone của cậu thơm thật.”
Yết hầu Phong Tiến động đậy.
Trong đêm tối tĩnh mịch, Quý Vãn được mùi pheromone của hắn bao quanh nhưng cậu lại không ngửi được, cũng chẳng nhìn thấy.
Trong tương lai có lẽ sẽ đến ngày này, nhưng không phải bây giờ.
Song, qua cuộc gọi video hiện tại, hắn có thể dụ Quý Vãn xịt một ít lên người, tuy cách màn hình lạnh lẽo không ngửi thấy, nhưng hắn có sức tưởng tượng.
Phong Tiến lộ vẻ ngờ vực: “Vậy à? Tôi nghĩ cậu còn chẳng mở hộp nữa kìa, đang đối phó cho tôi vui thôi.”
Quý Vãn bất đắc dĩ: “Tất nhiên đã mở rồi, tôi mang ra cho cậu xem.”
Quý Vãn đứng dậy lấy nước hoa, trước đó cậu lo ở nhà ông nội ngủ không ngon nên lúc sang đã mang theo lọ nước hoa này.
Quý Vãn tới chỗ cặp của mình, song còn chưa kịp tìm, cậu chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ nhanh và dồn dập, có vẻ như người bên ngoài sẽ không dừng lại cho tới khi cậu chịu mở cửa.
“Ai vậy?”
“Là tôi.” Giọng Quý Kha vọng vào.
Muộn vậy rồi mà Quý Kha đến tìm cậu làm gì?
Quý Vãn nhíu mày, cậu biết người em trai này không đạt được mục đích sẽ chẳng bỏ cuộc, nếu cậu không mở cửa cho Quý Kha, có lẽ cuối cùng cả nhà sẽ tụ tập lại chất vất cậu tại sao không quan tâm em, khiến em bị tổn thương.
Quý Vãn đi ra mở cửa với vẻ mặt vô cảm: “Có chuyện gì?”
Quý Kha đang mặc áo ngủ bằng vải nhung, khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng với gò má đỏ hây hây, là một Omega nõn nà đáng yêu.
Quý Kha nhìn Quý Vãn: “Tại sao anh không cùng mọi người xem chương trình giao thừa, giận à?”
Quý Vãn sửng sốt: “… Tôi không giận.”
“Còn giả vờ trước mặt tôi làm gì, tưởng tôi nhìn không ra hay sao.” Quý Kha lắc đầu, cậu ta nghênh ngang nhìn khắp căn phòng ngủ nhỏ của Quý Vãn, “Chúng ta là Omega và Beta, giới tính khác nhau, ông nội cho tôi thêm ít tiền lì xì cũng bình thường mà?”
Quý Vãn: “…”
“Vả lại tôi dựa vào chính mình để xin được bao lì xì thứ hai, anh muốn thì cứ làm nũng với ông nội!” Omega xinh đẹp nghiêng đầu, “Anh không biết làm nũng, chẳng lẽ trách tôi?”
Quý Vãn: “… Tôi không trách cậu, lì xì bao nhiêu cũng không sao, tôi lên sớm là vì buồn ngủ, muốn ngủ, cậu còn chuyện gì không.”
Giọng Quý Vãn điềm nhiên, thậm chí còn chứa đôi phần hờ hững.
Quý Kha vô thức lắc đầu, sau đó thấy Quý Vãn đóng sầm cửa lại trước mặt mình.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân xa dần của Quý Kha, Quý Vãn gãi đầu, đứng lặng một lúc trong căn phòng yên tĩnh rồi nằm lại lên giường.
Cậu kéo chăn đắp lên người, bị điện thoại cộm trúng lưng, lúc cầm lên nhìn thấy mặt Phong Tiến, cậu giật mình.
Quý Vãn: “!!!”
“A.” Quý Vãn ngồi bật dậy, nhớ ra nguyên nhân ban nãy mình xuống giường, “Tôi quên mất, bây giờ lấy cho cậu xem.”
“Đừng đi nữa, tôi tin.” Giọng Phong Tiến chứa sự phẫn nộ, “Tên đó bị gì vậy, đêm hôm khuya khoắt còn tới châm chọc cậu?”
“Cũng không phải châm chọc.” Quý Vãn cầm điện thoại xuống giường, mỉm cười, nhưng nụ cười rất khẽ, “Tôi thật sự không biết làm nũng mà.”
Phong Tiến im lặng, cố gắng kiểm soát cơn giận của mình, không để Quý Vãn bị dọa, cũng không muốn Quý Vãn phải an ủi ngược lại mình.
Người được yêu chiều mới có tư cách làm nũng, chưa chắc Quý Vãn không biết làm nũng, nhưng trong suốt những năm tháng quá khứ, có lẽ cậu biết dù mình làm nũng cũng vô dụng, thế nên dần dà cũng không còn biết làm nũng nữa.
Quý Vãn lấy quà Phong Tiến tặng trong cặp ra, đặt trước camera: “Cậu xem, tôi có dùng mà.”
Phong Tiến giả vờ ngạc nhiên: “Được đấy, không phủ bụi nó, lọ nước hoa này có chết cũng không còn gì hối tiếc.”
“Nói lung tung.” Quý Vãn dở khóc dở cười, đi đến bên giường xịt một ít lên, rồi cất lọ nước hoa đi.
Quý Vãn trò chuyện với Phong Tiến thêm một lát, thấy đồng hồ đã điểm mười hai giờ, tin nhắn chúc mừng của bạn bè nhảy ra ồ ạt trong điện thoại.
“Chúc mừng năm mới.” Phong Tiến nói qua màn hình video, “Chắc chắn tôi là người đầu tiên nói câu này với cậu.”
“Đúng thế.” Quý Vãn vỗ tay, “Chúc mừng năm mới, năm mới anh Phong cũng phải vui vẻ giành hạng nhất với tôi nhé.”
“Chuyện này chắc không được.” Phong Tiến nhướng mày, “Cậu chuẩn bị sẵn tâm lý đứng hạng hai đi.”
“Thế à, sợ ghê.” Quý Vãn kéo chăn lên người giả vờ run rẩy.
Quý Vãn tán gẫu với Phong Tiến một lúc, đêm đã khuya, Quý Vãn bắt đầu buồn ngủ, cậu chúc ngủ ngon Phong Tiến rồi nhắm mắt thiếp đi.
Cuộc gọi video kết thúc, Phong Tiến vẫn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đã tối đen.
Nụ cười trên mặt biến mất, dần trở nên lạnh lùng.
Không biết làm nũng? Quý Vãn vốn không cần làm nũng với những kẻ đó.
Quý Vãn muốn gì cũng chẳng cần mở miệng, chỉ một ánh mắt thôi, người khác nên hiểu ý và chủ động dâng nó đến trước mặt cậu.
Những kẻ ngu dốt và vô dụng kia vốn không nên xuất hiện bên cạnh Quý Vãn.
Mong rằng đêm nay, Quý Vãn sẽ… có một giấc mơ đẹp khi được mùi pheromone của hắn bao vây.
*
Mồng Một Tết cũng tưng bừng vô cùng, mỗi độ xuân về, việc hỏi thăm dàn con cháu đã đến tuổi nhưng chưa kết hôn có người yêu chưa đã trở thành tiết mục cố định.
Là Omega, Quý Kha rất được quan tâm.
“Tiểu Kha có thích Alpha nào chưa? Trường mới của cháu có nhiều người khá lắm phải không.”
“Mà nói chứ, Tiểu Kha đẹp thế, bác chưa thấy ai đẹp hơn Tiểu Kha…” Bác ba dừng một lúc, “Trong số Omega.”
Làm Beta, thông thường Quý Vãn không nằm trong diện được quan tâm, cậu ngồi bên bàn, lén cầm điện thoại bên dưới để chơi.
Phong Tiến gửi tin nhắn cho cậu: Sắp ba ngày rồi, ra không? Tôi đang ở ngoài.
Quý Vãn nghĩ ngợi, trả lời: Tôi ở nhà ông nội, sẽ tìm cơ hội ra ngoài.
Nếu cậu sốt ruột cứ đến gần đây chờ tôi, tôi sẽ cố gắng ra sớm nhất có thể.
Nói đoạn, Quý Vãn gửi định vị của mình sang, một lúc sau, Phong Tiến gửi tin nhắn nói mười phút sau sẽ tới.
Nhanh vậy?
Quý Vãn bất ngờ, ngước đầu định đi.
Thật ra cậu ở đây chỉ để góp cho đủ số thôi, có hay không có mặt cũng thế, ngồi để giữ phép lịch sự.
Vấn đề cưới gả vẫn được tiếp tục:
“Tiểu Kha không thể tìm đối tượng lung tung được, em là người thật thà, nói thật lòng nhé, Tiểu Kha đẹp thế, có thể gả vào nhà quyền quý đấy! Em thấy cô chủ mấy nhà kia còn chẳng đẹp bằng một nửa Tiểu Kha!”
“Tất nhiên rồi, dù sao Omega cũng hiếm, mà Omega đẹp thế lại càng hiếm hơn, sau này Tiểu Kha sẽ được nhiều người để ý lắm.”
Mọi người cười rộ lên, Quý Vãn nhân lúc này đứng dậy chào ông nội: “Ông nội, bạn cháu tới tìm, cháu ra ngoài với cậu ấy một chuyến ạ.”
Ông nội chẳng hỏi thêm đã gật đầu, Quý Vãn rời đi, lên lầu thay đồ.
Nếu đã ra ngoài chơi với Phong Tiến, thì cứ mặc cái áo lần trước mua cùng vậy.
Quý Vãn thay áo xong, sực nhớ hôm trước Phong Tiến nói ra ngoài chơi với cậu ấy có thể xịt một ít nước hoa cậu ấy tặng, để chứng tỏ mình có dùng nó.
Bây giờ mà dùng, lúc ra cửa sẽ rất lộ liễu.
Quý Vãn ngẫm nghĩ, bèn bỏ chiếc lọ vào túi.
Chuẩn bị xong xuống dưới cũng sắp đến giờ, Quý Vãn chạy chậm ra cửa.
Đóng cửa lại, nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhiều.
Bà nội nhíu mày: “Không biết Beta nào tới tìm nó, mới mồng Một Tết thôi, chắc đi hẹn hò rồi.”
“Tất nhiên, mặt mũi dễ dụ dỗ người ta vậy mà.”
Bác ba tấm tắc không thôi, tò mò đứng dậy nhìn camera lắp ở cửa sân.
Bấy giờ đã có một người đứng sẵn ở đó.
Chàng thiếu niên với đường nét khuôn mặt góc cạnh điển trai đang lặng lẽ đứng chờ, hai tay đút túi nhìn trời, chỉ động tác trông như tùy ý mà vẫn toát lên nét kiêu ngạo và ngông nghênh.
Người nhà khác thì có thể không biết, nhưng ở đây ai cũng đã khát khao được quen biết giới quyền quý, tất nhiên đã thuộc nằm lòng mặt mũi của tầng lớp cao sang quyền lực.
Bác ba bất ngờ, hô to: “Mọi người mau tới xem! Người… người này có phải là…!”
Quý Vãn không hay biết gì về chuyện đang xảy ra, lúc đến cổng, cậu thấy Phong Tiến đã đứng đó chờ mình, bèn vội vã chạy sang.
Phong Tiến cũng mặc cùng kiểu áo với cậu, mang đậm không khí tươi vui.
“Đừng chạy, chạy làm gì.” Phong Tiến nhìn Quý Vãn, “Đừng kích động thế chứ.”
“Cậu tới nhanh quá.” Quý Vãn hỏi, “Gấp lắm à, cần ngay bây giờ không?”
“Không cần.” Phong Tiến cười, “Đừng sốt ruột, đi chơi trước đã.”
Quý Vãn gật đầu, ra ngoài với Phong Tiến thích hơn ở nhà nhiều, cậu vui vẻ bước theo Phong Tiến ngồi vào xe, hướng về trung tâm thành phố.
Xuống đường, Quý Vãn chợt thấy bên cạnh loạt lồng đèn đỏ và giấy cắt hoa treo trên những ô cửa sổ mỗi dịp Tết đến, thì còn có rất nhiều bong bóng và hoa tươi với sắc hồng tươi tắn, cùng các hình ảnh chibi cặp đôi đang hôn nhau nữa.
Sao sôi nổi thế nhỉ?
Quý Vãn ngờ ngợ, cậu mở điện thoại ra xem lịch – điều mà cậu đã không còn quan tâm kể từ sau khi được nghỉ.
Ngày Mười bốn tháng Hai.
Mồng Một Tết, và còn là… lễ tình nhân.
Danh Sách Chương: