Tần Mạch không vì việc tôi đấm anh một cái trước khi xuất ngoại mà nói chia tay, dĩ nhiên tôi cũng không thể vì anh đi đến xã hội tư bản vạn ác mà cắt đứt liên hệ với anh được.
Như lời Tần Mạch nói, hiện giờ Internet vừa nhanh chóng, vừa tiện lợi không giống hồi xưa đã đi thì không biết ngày về.
Con người cũng thật kỳ lạ! Dù ở gần bên, tuy có nhớ nhung nhưng vì bận việc cũng có thể quên không gặp mặt còn khi đối phương đã ở một nơi rất xa, có muốn lái xe đến gặp cũng không được thì cả hai lại khắc sâu sự nhung nhớ.
Tôi và Tần Mạch hiện giờ là như vậy. Lúc còn ở chung một thành phố thì không thèm gọi điện cho nhau nhưng đến khi anh ở Mỹ còn tôi lại chôn chân ở Trung Quốc, cách nhau cả một Thái Bình Dương, thời gian lệch nhau cả mười hai tiếng đồng hồ lúc tôi đón bình minh thì anh đã ngắm trăng vậy mà lại ăn ý gọi điện mỗi ngày hai lần.
Chẳng qua…
Anh không phải là người nói nhiều, tôi lại không biết nói gì với anh nên thường thì cả hai cầm điện thoại hỏi hôm nay làm gì, đi đâu, hỏi xong, trả lời xong liền im lặng.Đối với việc này tôi cũng không hiểu vì sao, rõ ràng lúc tôi ở chung với Tần Mạch cũng khá hòa hợp mà.
Có một buổi chiều, tôi ôm một đống bản vẽ chật vật đứng chờ tại trạm xe điện ngầm thì thấy một chiếc BMW đậu trước cửa nhà hàng sang trọng, một người đàn ông từ trên xe bước xuống lễ độ bắt tay với một người đàn ông khí khái phong độ đang đứng đón tại cửa, sau đó thân thiết cùng vào trong. Tôi quay đầu nhìn nhìn trạm xe điện ngầm phía sau mình rồi lại đánh giá bản thân lếch tha lếch thếch đang đứng ôm bản vẽ. Trong nháy mắt tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra tôi và Tần Mạch thuộc về hai thế giới khác nhau.
Khi tôi và anh không ở chung với nhau, khi tôi và anh không cởi quần áo trèo lên giường nhau thì ngoại trừ chúng tôi đều là “con người”, còn lại không có điểm nào giống nhau hết. Không có điểm nào giống nhau thì làm sao xâm nhập vào thế giới của nhau đây?
Mặc dù tôi đã hoàn toàn nhận ra mình và Tần Mạch không thích hợp với nhau nhưng tôi lại luyến tiếc buông ra lời chia tay với anh, không có lý do gì ngoài luyến tiếc, luyến tiếc chữ “thích” anh lưu lại tại sân bay.
Mà Tần Mạch… có lẽ cũng nghĩ như vậy.
Tôi biết công việc của anh ở Mỹ vô cùng bề bộn, đôi khi tôi từ Trung Quốc gọi qua thì đã là hai, ba giờ sáng bên Mỹ nhưng giọng nói của anh vẫn vô cùng thanh tỉnh, thỉnh thoảng còn nghe rõ cả tiếng anh lật tài liệu.
Hơn một lần tôi định nhắc nhở anh có bệnh đau bao tử, cần chú ý giữ gìn sức khỏe nhưng chưa tìm được cơ hội mở miệng thì anh đã cúp máy.
Có một đêm tôi ngủ không được nên gọi điện cho anh định nói chuyện phiếm, khổ nỗi anh làm gì có thời gian, tôi bèn bắt anh để điện thoại bên tay rồi buồn nôn nói: ” Cho en nghe âm thanh xung quanh anh, tựa như anh còn bên cạnh em vậy, nghe xong em sẽ ngủ, đến lúc đó anh tắt điện thoại là được rồi.”
Anh bất đắc dĩ đồng ý tôi cũng đồng nghĩa là bỏ lỡ rất nhiều cuộc điện thoại khác.
Tôi cuộn tròn trong chăn, áp chặt điện thoại vào tai như muốn thu từng âm thanh dù là nhỏ nhất của người ấy, tiếng sàn sạt tuyệt đẹp khi ngòi bút lướt qua giấy, tiếng lật giấy thanh thúy giống anh khi suy nghĩ sâu xa. Thật rất giống hai người đang ngồi cạnh nhau.
Lúc đó tôi đã gần như muốn thốt ra câu Tần Mạch, em nhớ anh quá! Nhưng rốt cùng câu nói này lại bị chết non bởi một tiếng gõ cửa. Tôi nghe được người đang báo cáo công việc với anh là mỹ nhân Dịch Tình, lại nghĩ đến hôm chia tay tại sân bay tôi dùng ánh mắt đẩy lui nữ cường nhân này mà buồn cười nhưng đến khi tôi nghe cô ta nói với Tần Mạch cái câu mà tôi vẫn muốn nói kia thì gương mặt có hơi cứng lại.
“Anh còn chưa ăn trưa phải không? Công việc là công việc nhưng anh vẫn phải chú ý đến sức khỏe, đừng quên bệnh bao tử.” Cô ấy đã nói như thế.
Tôi mang theo một chút hâm mộ lẫn ghen tị hận lặng lẽ cúp điện thoại.
Hôm sau, tôi không gọi cho Tần Mạch mà không biết anh bận gì cũng không gọi cho tôi. Nửa tháng sau khi Tần Mạch ra đi, lần đầu tiên chúng tôi cắt đứt liên hệ.
Con người là một sinh vật có tính trơ, một số chuyện khi đã bắt đầu thì không thể quay lại được. Từ mỗi ngày gọi điện hai lần dần dần trở thành một ngày một lần rồi sau đó hai ngày một lần, ba ngày một lần…May mà công việc tôi vô cùng bận rộn nên tâm tư của tôi cũng không hoàn toàn đặt trên Tần Mạch mà suốt ngày nghi ngờ, suy nghĩ lung tung.
Tháng tư, Tạ Bất Đình phải tiếp một khách hàng lớn nên dẫn theo tôi và Tiểu Lý. Tàn tiệc, Tạ Bất Đình say bí tỉ, tôi kêu Tiểu Lý đưa ông ta về, thoạt đầu Tiểu Lý còn lo lắng cho tôi: “Chị Hà, chị uống cũng nhiều, để em đưa chị về trước.”
Tôi khoát tay, chỉ vào Tạ Bất Đình với vẻ chán ghét nói: “Cậu tỉnh táo cho tôi nhờ, nhìn ông ta mềm nhũn cứ như con chi chi kia đưa đến đưa lui càng thêm phiền. Nhà chị cũng gần đây thôi, không việc gì đâu.”
Tiểu Lý tuy lo lắng nhưng vẫn đi, tôi mang túi xách đi bộ ra trạm xe buýt, càng đi càng nhớ, nhớ không chịu nổi bèn mặc kệ có phải giờ làm việc của anh bên Mỹ hay không liền gọi điện.
Rất lâu anh mới nhận điện thoại, anh ép giọng rất nhỏ, bên kia điện thoại rất yên tĩnh giống như đang họp hành gì đó. Mặc dù tôi đã qua nhiều cuộc thi biện luận, mồm mép lại lợi hại nhưng lúc này đây lại không biết nói gì, vô số chuyện muốn kể anh nghe đều nghẹn trong lồng ngực, đến lúc Tần Mạch sắp mất kiên nhẫn định tắt máy thì tôi khó khăn nghẹn ra bốn chữ: “Em uống nhiều rượu.”
Bên kia than nhẹ một tiếng, nghe như tức giận ngoài ý muốn cũng như cười bất đắc dĩ.
Tôi mím môi, thầm nghĩ cho mình một cái tát: “Bỏ đi, không làm phiền anh nữa, anh…” Lời còn chưa dứt, phía sau có một người nhào đến giật mạnh túi xách tôi, dù hoảng sợ nhưng theo phản xạ vẫn nắm chặt túi. Người kia dùng lực rất mạnh, tôi bị kéo giật về sau, té ngã xuống đường bị kéo lê một đoạn rách cả da, lúc đau đớn truyền đến tôi mới giật mình nhận ra lẽ ra mình phải buông tay.
Túi xách bị cướp mất còn tôi quỳ rạp trên mặt đất, nhìn thằng ăn cướp chạy như bay phía trước mà cả nửa ngày cũng không đứng dậy được. Người đi đường dần dần bu lại xung quanh, có người hỏi tôi bị thương có nặng lắm không, lại có người gọi điện báo 110, tôi ngồi dậy, nhìn lại bộ quần áo ngoài cả áo trong tương đối dày dặn của mình rách bươm với sự đau đớn của thân thể thì có thể phỏng đoán vai và lưng cũng chảy máu rồi.
Mọi người bàn tán xôn xao về chuyện vừa xảy ra, tôi ngồi định thần trong chốc lát, mới hỏi: “Xin hỏi có ai thấy điện thoại của tôi không?” Nghe xong câu này, đám người bu xung quanh tôi lập tức tản đi hơn phân nửa, tôi không khỏi cười khổ, hiện trạng đạo đức của Trung Quốc thật sự khiến người ta lo lắng mà.
Tôi khập khiễng, chậm rãi lui về mấy bước, may mà tôi không bị kéo đi quá xa, tìm một lúc đã thấy di động rớt dưới đất, xem xét một chút ngoại trừ vỏ ngoài bị hư thì vẫn còn xài tốt.
Tôi nhìn đến màn hình thì thấy điện thoại vẫn trong tình trạng kết nối, tôi áp điện thoại vào tay, dè dặt lên tiếng.
“Hà Tịch.” Thanh âm của Tần Mạch rất gấp gáp.
Tôi ừ một tiếng. Anh trầm mặc hồi lâu: “Nếu em muốn dọa anh sợ thì xin chúc mừng, em đã thành công.”
Đầu tôi nóng lên, một cảm giác chua chát không hiểu từ đâu xuất hiện tràn lên khoang mũi: “Em lọt xuống hố.” Tôi nói, giọng nói không che được sự phập phồng, “Một cái hố rất lớn.” Bên trong đầy cầm thú.
“Ngã?”
“Ừm, rách da, rất đau.”
Anh thở hơi nặng nề, một hồi mới cười khổ, áy náy hỏi tôi: “Anh nên làm gì bây giờ?”
“Nói theo em, không đau, không có việc gì, có anh ở đây.”
“Không đau, không có việc gì…” Anh khe khẽ nói theo tôi, lúc này trên mặt tôi đã ràn rụa nước mắt. Anh nghẹn giọng nói, ” Xin lỗi vì đã không ở bên cạnh em.”
“Tần Mạch.” Tôi cố gắng khống chế không để lộ giọng nói run run của mình, “Không liên quan đến anh.”
Trời đã sập tối, đầu tiên phải đi với cảnh sát vào bệnh viện băng bó vết thương, rồi cho lời khai, xong hết tôi mới nhận ra tiền và chìa khóa nhà cũng theo tên cướp kia đi mất nên chỉ còn cách muối mặt gọi điện cho Trình Thần, Thẩm Hi Nhiên chở chị ấy đến đón tôi.
Thấy bộ dạng thảm hại của tôi, trong nháy mắt Trình Thần nổi xung thiên: “Chết tiệt! Đồ khốn! Cả nhà nó đều là đồ khốn! Thằng cướp này đừng để cho gặp chị, nếu không chị nhét nguyên trái sầu riêng vào cúc hoa của nó!”
Ta chỉ bất đắc dĩ nhìn chị mà cười. Chị kéo tôi nhìn trước nhìn sau một chập rồi không biết nghĩ đến gì mà mắt bắt đầu đỏ hoe: “Con bé ngu ngốc.”
Thẩm Hi Nhiên cũng giận dữ nói: “Trước tiên cứ ở nhà tụi anh, sáng mai kêu thợ khóa đến mở cửa nhà, rồi lấy giấy báo mất làm lại giấy tờ và thẻ các loại”
Hôm sau tôi mất nguyên buổi sáng để lo liệu mọi việc, đến chiều mới đến công ty.
Vào lúc tan tầm, thư ký “Bé Ù” của Tạ Bất Đình đỏ mặt chạy đến đám chúng tôi đưa thiệp mời nói tuần sau kết hôn, mời chúng tôi đến tham gia tiệc cưới, mọi người đều đồng thanh chúc phúc cho cô ấy.
Nhìn tấm thiệp đỏ tươi đặt trên mặt bàn trắng tinh tôi lại nhớ đã từng có một người đàn ông khoanh tay, vẻ mặt kiêu ngạo đứng trước mặt tôi, mang theo vài phần vui đùa, vài phần nghiêm túc giáo huấn tôi: ” Bạn học Hà, Mao Chủ Tịch từng nói qua, yêu đương mà không lấy hôn nhân làm mục đích đều là đùa giỡn, lưu manh, anh là quý ông, anh không đùa giỡn lưu manh.”
Mà ngay lúc này, tôi thật sự rất muốn ném tấm thiệp mời này vào mặt anh, mắng to: “Tần Mạch! Anh là thằng lưu manh chết bầm!”
Cả ngày bận rộn rồi cũng về nhà, ăn xong một tô mì tôi nằm ườn trên sô pha xem tivi, hài kịch rất vui nhưng sao khóe miệng tôi cũng không nhếch được một chút, các cơ trên mặt đều cứng ngắc như người chết rồi.
Di động vang lên, tôi nghe, là Tần Mạch ân cần hỏi thăm thương tích của tôi.
Tôi trả lời qua quít vài câu, nhìn các gương mặt trong TV, tiếng TV rất rầm rĩ ầm ỹ, quay đầu nhìn lại đã thấy lòng lạnh đi một phần, bỗng nhiên tôi bật hỏi: “Tần Mạch, anh có cảm thấy chúng ta yêu nhau như vầy có mệt hay không?”
Anh trầm ngâm: “Em thấy mệt sao?”
Tôi không trả lời được, tôi rất muốn nói, tôi cảm thấy mệt, nhưng bốn chữ này tôi khổng thể nói nên lời.
Anh không đợi tôi trả lời đã nói có việc rồi vội vàng cúp máy.
Đoạn đường tình cảm này có chút ghập ghềnh khó đi, tôi cũng không biết nếu mình cứ kiên trì đi tới thì có gì đang chờ đợi mình ở cuối con đường nữa. Tần Mạch không trao cho tôi bất kỳ lời hứa hẹn nào, anh chỉ ích kỷ để lại cho tôi vẻn vẹn một chữ “yêu”, thậm chí ngày về cũng chưa từng nói với tôi. Chỉ có tôi cố chấp chờ mong trong vô vọng. Giống như leo trên một cái cầu thang không có điểm dừng, cuối cùng tôi cũng quỵ ngã.
Một ngày tháng năm, mẹ gọi điện hỏi thăm tôi, chỉ trong vòng năm phút ngắn ngủn mà mẹ đã kịp nhắc tám lần đến chuyện chị họ lớn sắp kết hôn, rồi nói gần nói xa về chuyện của tôi. Chịu hết nổi, tôi thẹn quá hóa giận bỏ lại một câu: “Con với ảnh chia tay rồi.”
Ngay sau đó tôi gọi điện cho Tần Mạch: “Anh có thể nói cho em biết ngày nào anh sẽ về không?”
Anh trầm tư: “Bây giờ thì không thể.”
Tôi hít sâu một hơi: “Vậy chúng ta thôi đi..”
Bởi vì anh không dám hứa hẹn nên em không thể tiếp tục chịu đựng sự chờ đợi mòn mỏi này nữa rồi!