"Đạo diễn Trần, Giai Tuệ chỉ là người mới, còn trẻ người non dạ, anh cũng đừng có giận cô ấy."
"Cô còn bảo tôi đừng giận, bộ ỷ mình là người mới rồi muốn làm gì thì làm à?"
Nghe những lời đầy giận dữ đó của đạo diễn, Kiều Hạnh Dung liền đắc ý, khoé môi cong lên một nụ cười thâm độc.
"Nếu bây giờ không có Giai Tuệ ở đây hay là chúng ta, tìm người khác thế vào chỗ trống đó đi." Kiều Hạnh Dung bất ngờ đưa ra ý kiến.
Bởi vì Kiều Hạnh Dung là nữ chính của đoàn phim, lại cộng thêm ở phía sau còn có chủ tịch LT chống lưng, nên tiếng nói của cô ta trong đoàn phim rất có giá trị.
"Cô có thôi đi hay không?" Hà Quốc Anh không nhịn nổi trước thái độ của Kiều Hạnh Dung được nữa mà lên tiếng: "Từ nãy đến giờ, chỉ có một mình cô là nói Giai Tuệ tự ý bỏ về, trong khi, cả đoàn phim đâu ai biết chuyện này, mà dù cô ấy có bỏ về thì tại sao cô ấy lại nói với cô, đáng lẽ người cô ấy nên nói là đạo diễn Trần chứ?"
"Ý của anh là tôi đang cố tình bôi nhọ cô ta đó sao? Anh có bằng chứng không, nếu không thì im lặng đừng có mà nói bậy."
"Tôi nói bậy hay không thì tự cô hiểu." Hà Quốc Anh liếc nhìn Kiều Hạnh Dung một cái, rồi quay sang nhìn đạo diễn Trần: "Đạo diễn Trần, dù tôi và Giai Tuệ quen biết không được bao lâu, nhưng tôi biết cô ấy là không phải là một người thiếu trách nhiệm như vậy, tôi nghĩ, Giai Tuệ đã người nào đó hãm hại rồi." Hà Quốc Anh vừa nói vừa hướng đôi mắt về phía Kiều Hạnh Dung.
Trước đây, anh thường không để ý đến mấy chuyện ở trong đoàn phim, không phải chỉ ở đoàn phim này mà còn cả những đoàn phim khác nữa, vì anh không muốn tạo rắc rối cho bản thân mình nên mọi người có đấu đá nhau thì mặc kệ, miễn sao không đụng đến anh là được.
Nhưng hôm nay đây là lần đầu tiên anh lên tiếng bênh vực một người, theo như anh biết, Giai Tuệ không phải là người thiếu trách nhiệm, chắc chắn cô ấy đã bị người nào đó hãm hại.
Ở trong giới giải trí này, bạn thì ít mà kẻ thù thì nhiều, Giai Tuệ chỉ là một người mới vào nghề thì làm sao phân biệt được ai là bạn ai địch để tránh né chứ.
"Quốc Anh à, sao tự nhiên hôm nay cậu lại quan tâm đến Giai Tuệ như vậy chứ? Còn bênh vực cho cô ta nữa, cậu làm tôi hơn nghi ngờ quan hệ của cậu và cô ta liệu có phải chỉ là đồng nghiệp bình thường hay không?"
"Tôi và cô không thân thiết, nên đừng gọi tên tôi như vậy." Hà Quốc Anh cáu gắt nói.
"Thôi! Tôi còn ở đây mà hai người lại dám cãi nhau trước mặt tôi à?" Đạo diễn Trần lớn tiếng quát.
"Xin lỗi đạo diễn, tại vì anh ta cứ liên tục vu khống cho tôi nên tôi mới cãi lại." Kiều Hạnh Dung làm ra bộ mặt vô tội, xin lỗi đạo diễn Trần: "Vậy tối hôm nay không có Giai Tuệ thì chúng ta làm sao quay đây!"
"Chỉ quay hai người thôi, còn khi nào có Giai Tuệ tôi sẽ kêu cô ấy bù sau."
Nghe được đạo diễn Trần không đổi người thay Giai Tuệ, mà còn chấp nhận cho cô ấy bù lại cảnh quay, bàn tay Kiều Hạnh Dung liền nắm chặt, gân xanh nổi lên trông vô cùng đáng sợ, gương mặt gượng cười cực kỳ khó coi.
* * *
Ở phòng làm việc của chủ tịch công ty giải trí LT.
Triết Dương đứng trước bàn làm việc của Âu Lãnh Thiên, đôi mắt gấu trúc vì hai ngày nay liên tục tăng ca thật sự làm anh rất buồn ngủ.
"Triết Dương!"
"Dạ, sếp gọi em." Triết Dương vì giật mình bởi tiếng gọi của Âu Lãnh Thiên mà gấp gáp trả lời.
"Cậu đi điều tra về Giai Tuệ giúp tôi."
"Lúc trước rõ ràng sếp nói là cô Giai Tuệ này chỉ là tình nhân cho sếp vài tháng rồi bỏ, vốn dĩ điều tra chỉ thêm phiền phức, vậy mà bây giờ.. thiệt giống như tự vả vào mặt mình vậy." Triết Dương lầm bầm trong miệng
"Cậu đang nói cái gì đó?"
"Em đâu có nói cái gì đâu sếp."
"Không có gì nữa thì cậu đi làm việc tiếp đi!"
Triết Dương vừa chạm đến tay nắm cửa thì bỗng điện thoại trong túi quần thông báo có một tin nhắn, anh không nhanh không chậm lấy điện thoại ra xem, liền gấp rút quay lại trước bàn làm việc của Âu Lãnh Thiên.
"Sếp, người của chúng ta ở trong đoàn phim của cô Giai Tuệ vừa nhắn cho em một tin rất quan trọng."
Sau vụ việc Kiều Hạnh Dung ngã, Âu Lãnh Thiên đã bí mật cho người của mình vào đoàn phim để có thể thông báo tất cả tin tức của đoàn phim với anh.
"Việc gì mà cậu gấp gáp dữ vậy?" Âu Lãnh Thiên cau mày hỏi.
"Tối hôm nay cô Giai Tuệ có cảnh quay, nhưng tới giờ quay thì không ai thấy cô ấy đâu cả."
"Cậu nói, không thấy người đâu là sao chứ." Âu Lãnh Thiên đang ngồi trên ghế bất ngờ đứng thẳng lên, gương mặt đầy sát khí nhìn Triết Dương.
Trời ạ, cái này là người ta thông báo chứ đâu phải anh tự ý nói đâu, ông sếp này làm anh sợ đó nha!