Chiếc xe nhẹ nhàng rẽ hướng “Mình không tin không có cách!” - Trương Phi Phi nói rồi, cúi đầu suy nghĩ, rất nhanh lại ngẩng đầu lên nói: “Tớ có một người họ hàng ở bên nước ngoài, ngay bây giờ chúng ta đặt vé, lập tức bay sang bên đó.
Người đàn ông đó chắc chắn chỉ có địa bàn ở đây, bên nước ngoài hắn ta không nhúng tay vô được đâu!” Nói rồi, Trương Phi Phi lại muốn cầm điện thoại lên một lần nữa.
Lâm Nhã Tịnh lại một lần nữa cướp đi chiếc điện thoại, có chút thở dài bất đắc dĩ nói: “Phi Phi, cậu bình tĩnh một chút, minh đã nói hôm nay mình đi chung với một người, nếu như mình bỏ đi ngay bây giờ, không phải hắn rất nhanh sẽ biết sao, tin tưởng rất nhanh hắn sẽ đuổi đến kịp chúng ta, đến lúc đó không những không bỏ đi được còn làm liên lụy đến cậu!”
“Như vậy phải làm sao đây, hay là cậu chuốc thuốc mê hắn đi, chúng ta trói hắn lại nhốt ở đâu đó không phải là được sao?” - Trương Phi Phi sốt ruột nói.
Cập nhật sớm nhất tại.
“Không được! Phi Phi, chúng ta đang ở trong bệnh viện, làm sao có thể ra tay đây! Với lại chỉ có cậu với tớ, đi tìm dây thừng ở đâu để trói? Mang đến chỗ nào đây? Ở đây khắp nơi đều là camera”.
Lâm Nhã Tịnh chỉ nói đến đây thôi, nhưng trong lòng lại âm thầm bổ sung thêm một câu.
Triệu Tử Mặc hắn có thể chơi chung với Âu Dương Dạ Trạch vốn dĩ cũng là cùng một loại người, bọn họ dễ dàng cho cô đối phó như vậy sao? “Phải làm sao? Phải làm sao bây giờ? Mình không thể để cậu ở đây được!” - Trương Phi Phi nóng vội đến độ bất chấp mọi thứ, nắm lấy tay Lâm Nhã Tịnh chuẩn bị chạy trốn.
Lâm Nhã Tịnh cố gắng kéo tay Trương Phi Phi lại, bỗng nhiên ở khóe mắt nhận ra một bóng dáng mơ hồ quen thuộc đang tiến lại gần.
Cô liên lập tức xoay người đẩy Trương Phi Phi ra xa mình: “Cậu mau về đi, mình rất ổn, anh ta quay về rồi, nếu như thấy cậu, nhất định sẽ làm liên lụy cậu, cậu mau về đi!”
Trương Phi Phi không cam tâm, nhìn về hướng hành lang quả thật xuất hiện một bóng dáng người đàn ông.
Là hắn ta sao? Nếu như hôm nay bọn họ mất dấu nhau, có thể cả đời này đều sẽ không gặp lại được! Thấy tình thế cấp bách, cô liên liều lĩnh nói ra một biện pháp sau cùng: “Nhã Tịnh, nếu có thể, bảy ngày sau tớ sẽ đặt vé máy bay, đợi cậu ở đây cả ngày!” -Dứt lời, cô cũng không lưu luyến gì, dứt khoát cầm túi rời đi.
Lâm Nhã Tịnh cũng không nhìn Trương Phi Phi nữa, giả vờ bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, ngồi lại về vị trí cũ, nhưng trái tim không ngừng đập mạnh, lên tiếng thình thịch đã bán đứng tâm tình của cô lúc này.
Rất nhanh, Triệu Tử Mặc đã tới gần Lâm Nhã Tịnh.
Hắn bước tới, Lâm Nhã Tịnh cũng đứng dậy.
Trên đường hai người đi đến chỗ đậu xe, Triệu Tử Mặc mang vẻ mặt thản nhiên tán gẫu với cô: “Lúc nãy, cô gặp người quen sao?”
Lâm Nhã Tịnh giật mình, có chút chột dạ nói: “Không có, chỉ là nhàm chán nên bắt chuyện nói vậy thôi” Triệu Tử Mặc cũng không hỏi nhiều về vấn đề này, như thể hắn cũng chỉ thật sự thuận miệng hỏi qua.
Khi hai người ngồi vào xe, Triệu Tử Mặc vừa khởi động xe vừa lên tiếng: “Lâm tiểu thư, bây giờ cô muốn đi đâu? hay là tôi mang cô đi ăn nhé, giờ vẫn còn sớm, về biệt thự thì thật sự tiếc quá”
“Tôi...” - Lâm Nhã Tịnh cũng thật sự không muốn về biệt thự đó.
Cô đã bị nhốt ở đó nhiều ngày rồi, nếu như không ra ngoài, cô thấy bản thân mình càng ngày càng giống như một con thú cưng! Nhưng là cô không có sự cho phép của Âu Dương Dạ Trạch mà đi như vậy có được không? Dường như nhìn ra nỗi bận tâm của cô, Triệu Tử Mặc cười nói: “Không phải lo lắng đâu, hôm nay tên đó đã giao cô cho tôi, tất cả tôi đều chịu trách nhiệm.
Hơn nữa đoán là tên đó, nếu chưa đến nửa đêm sẽ không về đâu.
Cô yên tâm đi”
“Vậy...tôi cũng thấy đói bụng, chúng ta vẫn nên đi ăn trước” - Lâm Nhã Tịnh nói, hướng sang một con đường khác.
Cùng một thời gian, tại một địa điểm khác.
Trong căn phòng bày trí trang nhã làm nổi bật lên một bóng dáng người đàn ông toàn thân một bộ đồ màu đen giống như một con báo lười biếng ngồi trên một chiếc ghế sô pha dài, từ đâu đến chân đều toát lên hơi thở lạnh lẽo.
“Cửu gia, đã mang người đến đây” - Lúc này có một thanh niên trẻ tuổi tiền vào cung kính nói.
Rất nhanh, trong phòng xuất hiện thêm một gia đình ba người.
Một đôi vợ chồng và một đứa con gái.
Người đàn ông ngồi trên ghế vẫn không tỏ ra thái độ gì, nhàn nhạt liếc qua đôi chân của cô con gái, khẽ cười ra tiếng nói: “Chân giả à, rất có tiền đấy chứ, đôi chân bằng vàng này rất khó tìm đấy”
Vừa nói một câu, ông chồng liên run run hai chân, nịnh nọt gọi một tiếng: “Cửu gia, không biết ngài gọi tôi đến đây có gì dặn dò ạ?” Âu Dương Dạ Trạch giơ lên một bên chân thon dài, vẻ mặt có chút mệt mỏi nói: “Không biết tại sao, dạo này chân ta cứ bị nhức mỏi”
Ông chồng lập tức quỳ gối xuống sàn nhà lạnh ngắt, hai tay chuyên nghiệp mà bóp chân cho Âu Dương Dạ Trạch.
Xoa bóp được một vài cải, như chợt nhớ cái gì, ông quay đầu nhìn vợ và con gái, lớn tiếng mắng: “Các người còn không mau qua đây”
Cô con gái nhìn đến người đàn ông cao ngạo ngồi ở đó, đôi mắt tràn ngập vẻ căm hận.
Nếu không phải tại hắn, ả sẽ cùng đi đến bước đường cùng như ngày hôm nay.
Ả từng là một Trịnh Sang Sang kiêu ngạo, đi đến đâu, ai ai cũng đều phải nghe lời dỗ ngọt ả.
Đúng vậy! Ẳ chính là Trịnh Sang Sang, còn hai người kia chính là ba mẹ ả.
Một nhà bọn họ từng sống trên đầu người khác.
Vậy mà bây giờ, kể từ khi bị Âu Dương Dạ Trạch giở thủ đoạn, ả bị phế đi hai chân, còn bị làm nhục phế đi danh dự, khiến ả không có đất dung thân! Hiện tại kêu ả cung phụng cho người đàn ông này? Ta khinh! Còn Trịnh phu nhân từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa sung sướng.
Sau khi lấy chồng, chồng bà cũng là một doanh nhân mở công ty.
Bà cứ nghĩ sẽ sống trong giàu sang phú quý cả đời, không ngờ rằng Âu Dương Dạ Trạch không chịu giúp một tay còn bỏ đá xuống giếng, khiến cho việc buôn lậu bị bại lộ, khiến cho tài sản của bọn họ bị tịch thu, phải đi chạy chọt khắp nơi mới được ra khỏi tù sớm với án treo.
Nhà tan cửa nát chính là do một tay hắn tạo nên! Hiện tại bà thật sự rất hận hẳn, còn kêu bà qua hầu hạ kẻ tiểu nhân này sao?
Bà không giết hắn đã là bình tĩnh lắm rồi! Nhìn vợ và con gái chậm chạp không chịu qua, ông chồng ngày càng sốt ruột, lập tức đứng dậy đi đến chỗ hai mẹ con bọn họ, giận dữ giáng xuống mỗi người một cái tát.
Trịnh phu nhân ôm mặt mình, tức giận muốn chửi rủa ông, thế nhưng ông chồng lại lên tiếng phủ đầu trước: “Còn đứng đó làm cái gì? Bị què hết rồi sao? Có mắt không biết nhìn sao? Đây là Cửu gia! Các người còn sống đến bây giờ chính là nhờ ngài ấy đấy! Còn không mau qua!”
Những lời mắng này bên ngoài là bất mãn dạy dỗ nhưng thật sự ẩn ý bên trong chính là ông ấy nhắc nhở hai mẹ con là người này không dễ chọc vào, tương lai bọn họ còn sống hay không chính là nhờ đến hắn ta! Hai người phụ nữ một lớn một trẻ liên bước nhanh qua, quỳ xuống bên chân Âu Dương Dạ Trạch.
Không ngờ lúc này, Âu Dương Dạ Trạch lại không cho bọn họ đụng vào, mặt lạnh như tiền, nói một tiếng: “Bẩn"
Hai mẹ con bọn họ cắn răng nhìn nhau..
Danh Sách Chương: