“Tên gian tế trong quân này đúng là ẩn rất sâu, ta không thể tìm ra hắn.”
“Đại tướng quân yên tâm, bất kì chuyện gì chỉ cần làm thì sẽ có dấu vết để lại, ta sẽ cố gắng hết sức điều tra, không tìm ra hắn, ta không trở về Lư Long!”
Tả Khâu có lệnh bài, thoải mái điều tra.
Người trong quân đều thành thật, rất cung kính với Tả Khâu, hỏi gì đáp nấy, bởi vì Tả Khâu là ân nhân của Đại tướng quân.
Tả Khâu dẫn theo bốn người tra xét mười ngày trong quân, không có manh mối gì. Chỉ biết là, mỗi lần Đại tướng quân ra quyết sách, gần như đều bị kẻ gian lộ ra ngoài. Rõ ràng nhất là, có lần Đại tướng quân và phó tướng Hách Trường Sinh tạm thời quyết định dẫn 500 người đến hẻm núi Bạch tuần biên, kết quả gặp phải mai phục của người Thát, nếu không có người tiết lộ, người Thát tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện mai phục ở đó, mà Hách Trường Sinh chắc chắn không thể là gian tế, việc này trở nên kì lạ.
Tả Khâu quyết định lấy chuyện này để đột phá, hắn hỏi Đại tướng quân Hoắc Phi: “Lần đó ngài và phó tướng trao đổi việc tuần biên ở chỗ nào?”
“Trong lều lớn trong quân, chuyện quan trọng ta đều sẽ trao đổi, ra lệnh với người ở trong lều lớn.”
“Dẫn chúng ta đi xem.”
Quân doanh của Đại tướng quân nằm ở vùng hoang dã phía đông thành Vân Dương, nơi này có quân đội ba mươi nghìn người đóng quân, lều lớn của tướng quân ở ngay trung tâm quân doanh.
Ngoài lều lớn có binh lính canh gác, trong vòng mười trượng sẽ không có ai đến gần.
Trong lều lớn chỉ có bốn cây trụ to, một cái bàn cực kỳ lớn, hai cái kệ sách, mấy cái ghế dựa, một cái giường xếp, cùng một cái tủ quần áo, trải thảm đỏ ở dưới, cả căn lều vừa nhìn đã thấy hết, đơn giản đến nỗi không thể đơn giản hơn, muốn núp cũng không thể được.
Hai người Đại tướng quân và phó tướng trao đổi trong đêm, sáng sớm dẫn binh xuất phát, khoảng giữa chỉ cách ba canh giờ, từ thành Vân Dương đến hẻm núi Bạch chỉ cần hai ngày, chính trong khoảng thời gian ấy, người Thát nhận được tin tức, cũng mai phục ở hẻm núi Bạch xong, nếu không có Hoắc Phi và Hách Trường Sinh nhạy bén và chỉ huy sáng suốt, rất có thể lần đó toàn quân của họ đã bị diệt.
Nếu tin tức không lấy được trong lều lớn, vậy chỉ có thể là trên đường hành quân, nhưng mà, khi hành quân trừ Hoắc Phi và Hách Trường Sinh, không ai biết địa điểm đích đến nằm ở đâu, cho nên tin tức này chỉ có thể lấy được trong lều lớn.
Nhưng tin này trộm thế nào? Chẳng lẽ có sự tồn tại của linh vật như Đan Tầm?
Tả Khâu hỏi Đan Tầm đang không ngừng cắn hạt dưa: “Đại tiên, ngài còn đồng loại ở đây không? Hoặc là một đại tiên khác?”
Đan Tầm ném vỏ dưa đang nắm trong vuốt mình, lên tinh thần, đứng trên vai Mạc Tuyết Dao, nhìn bốn phía xung quanh, hồi lâu mới dụi mắt nói: “Chỗ này chỉ có mấy anh linh(*), không có oan hồn, oán hồn, cô hồn dã quỷ, càng không mấy thứ còn sống như đại tiên. Khí thế oai hùng của Đại tướng quân khá khiếp người, những thứ âm vật như thế sẽ không tới đây.”
(*)Chỉ linh hồn theo cách nói trang trọng
Tả Khâu gật đầu, bắt đầu lấy gậy ra gõ trên đất.
Hoắc Phi hỏi: “Tả đại nhân nghi ngờ có tầng hầm? Ta từng kéo thảm lên điều tra mấy lần, còn dùng chân dẫm, không có lỗ trống nào.”
Tả Khâu dừng động tác, bắt đầu trầm tư: “Không có linh vật giúp đỡ, không có tầng hầm, tin tức này được tiết lộ ra thế nào?” Tả Khâu vòng qua vòng lại ba lần trong lều lớn, không có lời giải, nhưng có thể khẳng định tin tức chắc chắn được lộ ra từ lều lớn.
Buổi tối, Tả Khẩu bảo Ấn Phi, Nam Cung Tuấn chia nhau nhìn chằm chằm Đại tướng quân và phó tướng, xem bọn họ có nói mớ, thậm chí là mộng du hay không.
Quan sát ba buổi tối, Đại tướng quân và phó tướng đều không có bất kì lần nào nói mơ, trừ tiếng ngáy to, ngoài ra không còn hành động gì khác.
Tả Khâu lại đặt ánh mắt trên nóc lều lớn.
Mạc Tuyết Dao âm thầm hỏi Đan Tầm: “Chuyện này thật là lạ, tin tức chẳng lẽ mọc cánh? Ngươi biết nhiều, ngươi nói thử xem.”
“Nào có chuyện huyền diệu đến như vậy? Tin tức tuyệt đối sẽ không mọc cánh, còn vì sao tin tức lại bị lộ, ta cũng không biết, nếu không Hoàng thượng cũng không cần sai Tả đại nhân tới.” Đan Tầm rất vô lại.
Mạc Tuyết Dao sầu lo giùm Tả đại nhân.
Tả Khâu dẫn theo bốn người vào lều lớn một lần nữa, hắn vẫn nghi ngờ nếu lộ bí mật, chỉ có thể do dưới đất có mật thất tồn tại.
Sau khi Hoắc Phi biết, bèn đích thân cuộn tấm thảm trên đất lên: “Tả đại nhân ngài cứ việc điều tra, phá luôn tấm thảm này của ta cũng được.”
Tả Khâu cười: “Không nghiêm trọng như vậy, nếu Đại tướng quân từng dậm đất, như vậy chắc hẳn không có tầng hầm dưới đất, nhưng có lẽ sẽ có mấy thông đạo nhỏ hẹp chăng.”
“Đan Tầm!”
Tả Khâu mời Đan Tầm xuống ngựa, đào xuống đất xem có ám đạo không. Đan Tầm ghét bỏ mà ngoắc ngón tay, quy định cũ, cho tiền công.
Tả Khâu lấy một cục bạc từ trong tay áo ra, Đan Tầm lắc đầu, không đủ, vậy lấy thêm một cục, Đan Tầm cắn, miễn cưỡng gật đầu. Mạc Tuyết Dao đỏ mặt, nhưng vẫn cất kĩ bạc giúp Đan Tầm, ôi cái đồ tham tiền này.
Nhìn Mạc Tuyết Dao cất kĩ cục bạc, Đan Tầm mới chạy từ vai Mạc Tuyết Dao xuống đất, vẫy tay, ý bảo mọi người ra ngoài hết. Người xung quanh cho rằng Đan Tầm có bí pháp gì đó không muốn để người ta biết, chỉ có Mạc Tuyết Dao biết, Đan Tầm là sợ bộ dạng đào động dơ dáy của mình bị người ta nhìn thấy.
Đại tướng quân Hoắc Phi nhìn mà hơi cứng họng, đi theo đám người Tả Khâu ra khỏi lều lớn rồi mới hỏi Tả Khâu: “Đại tiên có thể làm việc này sao?”
“Năng lực của nàng ta rất lớn.” Ngón trỏ của Tả Khâu giơ trước miệng, ý bảo Đại tướng quân Hoắc Phi nói nhỏ một chút.
Hoắc Phi nhỏ giọng: “Vì sao ngươi đưa bạc cho nàng ta?”
Tả Khâu cười: “Nhờ người làm việc, tất nhiên phải đưa thù lao.”
Hoắc Phi sờ cằm mình, mình có nên cũng cho chuột đại tiên này một ít thù lao không? Dù sao, nàng từng dẫn Tả Khâu tìm ra con gái, rửa sạch oan khuất cho ông, đưa, nên đưa nhiều một chút.
Đan Tầm không phụ sự kỳ vọng, hai canh giờ sau nàng đi ra từ trong quân trướng, trên người ướt dầm dề, nàng trèo lên vai Mạc Tuyết Dao, cọ cọ, ngẩng đầu nói với Tả Khâu: “Ta phát hiện một cái mật đạo rất hẹp ở dưới cây cột phía sau, bên trái cái bàn, cả cây cột đều trống rỗng, còn nữa.” Đan Tầm lau vuốt vào vai Mạc Tuyết Dao: “Ta tắm rửa một lần trong chén trà của Đại tướng quân.”
Tả Khâu đã vui mừng bất ngờ, giờ lại hơi xấu hổ, nói nguyên văn lại lời của Đan Tầm cho Hoắc Phi, đầu tiên Hoắc Phi sửng sốt, dưới lều lớn của mình lại có mật đạo, sau đó cười ha ha, bàn tay vung lên nói với Đan Tầm: “Làm tốt lắm! Chén trà này sau này cho ngươi! Còn nữa, nhà ta có thứ gì ngươi thích, ngươi cứ việc lấy.”
Đan Tầm đắc ý hếch đầu về phía Tả Khâu, ra hiệu giống như, nhìn người ta đi!
Tả Khâu lờ đi sự ám chỉ của Đan Tầm, hắn hỏi: “Mật đạo kia thông đến đâu?”
“Một cái giếng hoang ngoài cửa thành Đông.” Đan Tầm thành thật trả lời, đây là chuyện chính.
Mấy người cưỡi ngựa đến chỗ giếng hoang kia, chỗ này chắc cách cửa thành không xa, xung quanh đều là cỏ lau cao nửa người, có một vài loại cây lẫn lộn và mấy cây dương vàng. Người bình thường sẽ không chú ý tới chỗ này có giếng hoang.
Vóc người Mạc Tuyết Dao nhỏ nhất, nàng nhảy xuống đáy giếng, xem xét cửa động trên vách giếng, không lâu sau lại bò ra, đỏ mặt nói: “Có lẽ ta nên giảm cân, cái cửa động này nhỏ quá, ta không đi lọt.”
Đan Tầm gật đầu, nói: “Cũng chỉ có đứa nhóc năm sáu tuổi gầy gò là có thể bò vào, bên trong hẹp như vậy, người lớn hoàn toàn không chui lọt.” Đương nhiên còn có con chuột nhỏ là nàng có thể ung dung đi lại.
Tả Khâu nhảy xuống giếng, xem xét một lượt, nhảy lên, khẽ nhíu mày: “Cái động nhỏ như vậy, chẳng lẽ kẻ nghe trộm là đứa nhóc nhỏ gầy?”
Nam Cung Tuấn và Ấn Phi cũng chia nhau nhảy xuống giếng xem, sau khi nhảy lên hơi không thể tin nổi, cái động hẹp như thế, chỉ đủ cho một con mèo bò vào.
Hoắc Phi dùng kiếm bổ vách tường ra, ló đầu nhìn, nhíu mày nói: “Có lẽ người nọ tập công phu rút xương, riêng có Mạc Kim giáo úy(*) có thể bò trong cái động như thế.”
(*)Cách gọi kẻ trộm mộ
“Đại tướng quân từng gặp rồi?” Tả Khâu hỏi.
“Từng gặp!” Hoắc Phi khẳng định.
Hiện giờ, trọng điểm phá án lại ở trên người biết võ công rút xương.
“Nếu Đại tướng quân từng gặp Mạc Kim giáo úy, có thể tìm được người ngài từng gặp đó, mời hắn đến xem, có lẽ, người bò trong động này chỉ là trẻ con?”
“Doanh ta có một người, trước kia từng gặp qua chuyện này, Tả đại nhân chờ một lát.”
Một tiểu giáo úy từng làm Mạc Kim giáo úy rất nhanh đã được tìm tới, một người gầy gò, tên là Hi Can, nghe nói bởi vì trộm mộ làm tổn hại âm đức, nhà hắn gặp tai họa liên tục, lúc phụ thân hắn qua đời đã bắt hắn thề không được trộm mộ, trùng hợp quân Trấn Biên đang nhận người, hắn bèn tòng quân, hiện giờ đã là một giáo úy thật sự.
Hi Can xuống giếng, nhìn vào cửa động một chút, thử chui vào, cơ thể chui vào không bao lâu đã lùi ra, sau khi bò lên hắn ta lau mồ hôi nói với mọi người: “Cái động này không phải do Mạc Kim giáo úy đào, kẻ trộm mộ đều đào động dựng thẳng, cùng lắm là đào động hơi nghiêng, động bằng như vậy gần như không có ai. Hơn nữa từ chỗ này đến lều lớn xấp xỉ mười dặm đường, mặc dù ở giữa có mấy cái lỗ thông gió, nhưng người bình thường cũng chẳng thể chui lâu như vậy, không thể nào không thiếu không khí mà chết. Trẻ con lại càng không thể, chúng không có sức chịu đựng lớn thế.”
Đây đúng là kì quặc.
Hoắc Phi không ngờ tất cả lời nói trước kia của mình trong lều lớn đều bị nghe trộm, lòng hơi ảo não, mình và phó tướng tự nhận võ công cao cường, lại không phát hiện ra có người ở dưới cây cột nghe trộm.
“Chờ ta bắt được người này, chắc chắn ta sẽ bằm thây hắn thành ngàn mảnh, bao nhiêu huynh đệ chết vì lộ bí mật rồi.” Hoắc Phi oán hận nói: “Tả đại nhân có cách nào tìm ra người này không?”
Tả Khâu xoa trán, nói với Hoắc Phi: “Đại tướng quân, chúng ta tra được tới nơi này có lẽ đã rút dây động rừng, vì đề phòng kẻ cắp trốn thoát, vẫn mong Đại tướng quân nghiêm mật giám sát từng người trong quân, xem xem có gì khác thường không. Cửa thành cũng phải tăng thêm số người gác, dò hỏi người đi qua xem có ai chú ý đến sự khác thường của giếng cạn hay không.”
Tả Khâu mời Hoắc Phi điều một đội binh lính tới, bắt đầu từ bên cạnh giếng, cẩn thận đào địa đạo ra, kéo dài đến lều lớn, Tả Khâu muốn xem tình hình bên trong địa đạo này.
Tả Khâu nói gì Hoắc Phi nghe nấy, mệnh lệnh lập tức được truyền xuống, triệu tập hỏa tốc một trăm binh lính tới, bắt đầu đào.
Mạc Tuyết Dao hỏi Đan Tầm: “Địa đạo này ngươi từng đi qua, bên trong thật sự chỉ to ngang với cửa động sao?”
Đan Tầm gật đầu: “Chỗ khác còn hẹp hơn, chắc không phải chỗ người đi qua được.”
“Không phải người, vậy còn có thể là ai?” Chẳng lẽ thật sự có nhiều động vật có linh tính tồn tại như vậy? Mạc Tuyết Dao nhìn về phía Đan Tầm.
“Đừng nhìn ta, không phải ta, cũng không thể có linh vật nào khác.” Đan Tầm gãi đầu: “Sư phụ của ta từng nói, ta và Vân Nhược là linh vật ngàn năm khó gặp, những động vật có linh tính khác đều không bằng chúng ta, đương nhiên, có một số động vật hơi có linh tính bị con người khống chế, có lẽ có thể xử lý chút chuyện cho con người.”
“Nếu có linh vật chịu sự khống chế của con người, liệu có làm được chuyện nghe trộm không?” Tả Khâu chen lời hỏi.
“Cái này…” Đan Tầm suy nghĩ, không khẳng định nói: “Có thể. Sư phụ ta hình như từng nói bên Nam Quốc có một loại bí thuật có thể khống chế linh sủng, đạt tới độ tâm linh tương thông với linh sủng, mượn linh sủng hoàn thành nhiệm vụ hoàn toàn không thể làm được, nhưng vu sư biết bí thuật này rất ít, gần như đã tuyệt tích.”