• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Tư Kiệt đi rồi, Lê Diệu Phàm cũng không xuất hiện nữa, cuộc sống của tôi đột nhiên như trở nên vắng vẻ. Để xua đi cảm giác trống rỗng không nên có này, sau khi xuất viện tôi liền chạy thẳng tới trường quay, hi vọng có thể dùng công việc để tê buốt thần kinh của mình.

Nhưng tôi tuyệt đối không ngờ, khi tôi mang hình tượng người bệnh quấn băng xuất hiện ở trường quay, lại gây ra náo động không tưởng được. Đa số mọi người đều không hỏi một tiếng về thương thế của tôi, đã tự động tự tưởng tượng vết thương trên đầu tôi là do tôi tự mình hại mình sau khi thất tình. Thậm chí ngay cả chị Nhạc cũng nghi ngờ tôi.

"Thiên Tinh, em sẽ không thực sự nghĩ quẩn như vậy chứ?" Chị Nhạc rất khó tin nhìn tôi.

Tôi chỉ có thể giải thích thêm lần nữa: "Chị nghĩ đi đâu vậy? Vết thương này thực sự là em không cẩn thận bị ngã!"

"Không phải em không yên lòng vì chuyện đó, cho nên liền..." Thợ trang điểm tiểu Châu ở một bên muốn nói lại thôi.

Tôi đang muốn giải thích, San San – diễn viên có quan hệ khá tốt với tôi trong đoàn phim liền ngạc nhiên kêu lên: "Thiên Tinh tỷ! Vì loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ đó, có cái gì tốt mà đau lòng? Trên đời này đàn ông tốt có rất nhiều, tự tử vì một thân cây để làm cái gì?"

Lời của San San lập tức khiến cho tiểu Châu đồng tình, gật đầu phụ họa nói: "Nói quá đúng, có tiền thì giỏi? Đẹp trai có thể làm cơm ăn? Loại đàn ông này chính là từ nhỏ đã quen ưu việt, phải khiến con gái cả thế giới vây quanh anh ta mới cao hứng! Chị nói này, em nên lập tức tìm lấy người đàn ông tốt hơn, cho anh ta tức chết!"

Tiểu Châu vừa mới nói xong, chị Nhạc cũng hăng hái: "Đúng đúng đúng, tìm người tốt hơn, cho anh ta tức chết, tức chết anh ta!"

...

Về sau đề tài càng mở rộng, lại biến thành cuộc thảo luận lớn của ba người họ, mà ngược lại tôi đây – đương sự lại không có quyền phát ngôn, chỉ có thể ở bên cạnh dở khóc dở cười.

Thẳng thắn mà nói, nhiều năm vào nghề như vậy, tôi chưa bao giờ được hưởng thụ công việc của mình như lúc này.

Tuy nói trong đoàn phim luôn có vài kẻ không đáng tin, nhưng đối với tôi mà nói, cảm giác trở lại làm việc quả thực tốt hơn nhiều so với một mình lẻ loi trên mặt đất. Bởi vì nơi này có một đám chị em quan tâm tôi. Có thể họ rất thích bát quái, có thể lại quá mức trực tiếp, thế nhưng so với tiểu nhân nói chuyện thị phi âm hiểm sau lưng người khác, thì chị em tốt tương trợ lẫn nhau giữa những thứ rác rưởi bẩn thỉu ấy thật sự khiến cho người ta có cảm giác hạnh phúc.

Nếu như có thể, tôi thật sự hy vọng bộ phim《 Thiên sứ 》 này có thể quay mãi. Thế nhưng tiến độ quay phim lại không vì sự lưu luyến của tôi mà thay đổi.

Trái lại, sau khi tôi trở lại đoàn phim không lâu, đao diễn Vương liền tuyên bố quyết định đẩy nhanh tiến độ quay phim hơn.

Thực ra tôi có thể hiểu được tâm trạng của mấy chủ thầu và nhân viên đoàn phim lúc này. Quan hệ của tôi và Lê Diệu Phàm trên tuần san bát quái đã bị thổi phồng lên, thành án chưa giải quyết khó phân biệt nhất. Mọi người đều lo lắng điều này sẽ ảnh hưởng đến việc đầu tư của tập đoàn Á Phàm vào bộ phim, cho nên dứt khoát quay phim nhanh hơn để ngừa đêm dài lắm mộng.

Tiến độ quay phim nhanh hơn, cũng có nghĩa là cường độ quay cũng gia tăng. Mấy ngày sau đó, đoàn làm phim bắt đầu đêm làm không nghỉ, thời gian nghỉ ngơi của mọi người đều trở nên ít lại càng ít. Mà tôi rốt cuộc cũng đạt được mục đích, dùng công việc để tê buốt chính mình, dần dần quăng chuyện của Lê Diệu Phàm và Hạ Tư Kiệt ra sau đầu.

Nhưng đám chị Nhạc trước sau đều nhớ mãi không quên chuyện lần này. Đặc biệt sau khi tôi làm việc quá mệt mỏi mà không cẩn thận bị cảm, chị Nhạc, tiểu Châu và San San nhất trí cho rằng, tôi lại không vượt qua được chính mình.

Thế là, một cuộc thảo luận về "Buông bỏ người đàn ông cặn bã, nắm lấy người mới", lại lần nữa được phát động giữa ba người họ, hơn nữa lại càng ngày càng nghiêm trọng. Cuối cùng, San San lại đề nghị muốn đưa tôi đi gặp mặt*! (*: gốc dịch ra là quan hệ hữu nghị, nhưng tớ để là gặp mặt đọc cho xuôi . Xin cao kiến của các bạn khác

Vì thế, tôi quyết định phủ quyết tất cả những quan điểm "Chị em tốt có thể tương trợ trước bát quái, tương trợ trước những lời châm chọc" mà trước đây đã nói. Tôi nói: "Các vị nữ tráng sĩ, em cũng đã buông tay. Các chị cũng không thể bỏ qua cho em sao?"

"Nhìn vào mắt em đi, chị thực sự đã buông xuống rồi sao?" Vẻ mặt San San nghiêm túc nhìn tôi.

Tiểu Châu gật đầu, kiên quyết nói: "Đây là em đang lừa gạt chính mình!"

"Đúng đúng, lừa gạt chính mình!" Chị Nhạc tiếp tục sắm vai máy nhại.

Tôi cảm giác mình có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch: "Em nói buông tay, mấy người lại không tin. Rốt cuộc mấy người nghĩ em thế nào hả?"

"Đi gặp mặt, liền chứng tỏ em đã buông tay!"

"Đúng đúng, đi gặp mặt, đi gặp mặt!"

Tôi: "..."

Dưới uy quyền của chị Nhạc, San San và tiểu Châu, cuối cùng tôi vẫn đành đồng ý đề nghị hoang đường của các cô ấy, mà vi phạm quy định, tự ý trốn khỏi đoàn làm phim, chạy đến cái gọi là gặp mặt.

Tôi nghĩ đây có lẽ là sự kiện vi phạm quy định lớn nhất từ khi quay《 Thiên sứ 》tới nay, không biết sau khi đạo diễn Vương biết có thể tức giận đến thổ huyết hay không. Nhưng đám chị Nhạc lại tràn đầy tự tin, còn nói có chị bao che, nhất định đạo diễn không dám nói gì.

F*ck! Tình bạn cái bip! Chẳng qua là mấy cô gái này ngại ở đoàn phim làm việc quá cực khổ mấy ngày nay, nên lấy tôi làm vật che chắn để ra ngoài chơi ấy!

"Thôi được rồi em nói trước, trước 12 giờ phải trở lại!" Tôi cảnh cáo bọn họ.

"Ai ui, đã trốn ra rồi, đừng nói mấy lời mất hứng như vậy chứ!" Chị Nhạc nói xong, đột nhiên hưng phấn chỉ vào cái bàn phía trước nói, "Mau nhìn xem, là mấy người kia à?"

"Đúng, chính là bọn họ! Được quá à!" San San nói xong, liễn vẫy tay với mấy người đàn ông ngồi bàn phía trước. Hiển nhiên, mấy người này chính là đối tượng gặp mặt lần này của chúng tôi.

Tôi vốn đã rất bài xích cuộc gặp mặt lần này, nhưng khi tôi đến gần, thấy rõ mấy người đàn ông kia, tôi thực sự có cả suy nghĩ muốn tức khắc đâm chết tim mình.

Kẻ mắt, bông tai, áo da... Không ngờ khẩu vị của San San đã vậy còn quá nặng, thực sự khiến cho bà bác bôn ba tôi đây xem thế là đủ rồi.

Tôi cố nén xúc động muốn quay đầu bỏ chạy. Nhìn lướt qua mấy người đàn ông này, phát hiện người ngồi trong cùng kia nhìn qua có vẻ bình thường, nhưng anh ta lại luôn cúi đầu hút thuốc, trên cánh tay còn có hình xăm. Nhìn thế nào cũng thấy giống xã hội đen hỗn tạp mà...

Chờ một chút!

Bỗng nhiên một loại dự cảm chẳng lành tự nhiên nảy sinh. Tôi nương theo ánh đèn lóe ra của quán bar, lại một lần nữa nhìn về phía người đàn ông ngồi ở tận trong cùng kia, lập tức trán toát ra mồ hôi lạnh.

Người này lại là Quỷ Đao!

Lúc này, tôi đã không còn thì giờ để suy nghĩ tại sao ngay cả xã hội đen cũng đến vì vấn đề thân mật này, tôi chỉ muốn bỏ chạy. Nhưng đám chị Nhạc lại giống như biết tôi sẽ do dự khi lâm trận, ba người hợp lực đẩy mạnh tôi vào vị trí trong cùng.

Tôi ngồi vào chỗ của mình, cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Quỷ Đao ngồi ở đối diện tôi. Anh ta ngẩng đầu liếc mắt quét nhìn tôi một cái, lại đưa ánh mắt chuyển hướng về nơi khác.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, may mắn hôm nay khi mình đi tới đây, vì cảm mạo mà mang theo cái khẩu trang. Cùng lúc đó tôi hạ quyết tâm, hôm nay ngay cả có người cầm súng uy hiếp tôi, tôi cũng tuyệt đối không tháo cái khẩu trang này xuống!

"Trước tiên tôi xin giới thiệu một chút, tôi là Chân Tu – bạn trên mạng của San San." Cậu trai tự xưng là Chân Tu kia bắt đầu tự giới thiệu mình, thế tôi mới biết hóa ra cậu ta làm trong ban nhạc. Cậu ta và hai cậu trai khác: A lỗ, Trác Nghĩa, chia nhau chơi đàn ghi-ta, tay trống và bass trong cùng một ban nhạc.

"Ban nhạc chúng tôi vốn còn một thành viên nữa, thế nhưng cậu ta không chịu đến, cho nên tôi đành kéo đại ca của tôi – Quỷ Đao tới. Các cô đừng nghe tên mà tưởng anh ấy rất hung dữ, kỳ thực đối với người khác rất tốt. Sân bãi và tiền vốn của ban nhạc chúng tôi đều do anh ấy cung cấp."

Nghe Chân Tu giới thiệu, tôi cũng sắp khóc lên. Nếu nói Quỷ Đao cũng có người có thể trầm trồ khen ngợi, vậy người tốt trên thế giới này thực sự còn nhiều hơn số tác giả trên weibo!

Có lẽ bởi ánh mắt tôi rất kỳ quái, nên cuối cùng Chân Tu cũng đem lực chú ý đặt trên người tôi.

"San San, sao bạn cậu vẫn đeo khẩu trang thế?"

"Khụ khụ..." Tôi vội vàng mở miệng, đổi giọng nói, "Thật ngại quá, tôi bị cảm, dễ lây bệnh... Khụ khụ khụ!"

"Cảm mạo có thể lây nhiễm cái gì chứ, mau bỏ xuống đi, không lịch sự gì cả!" Chị Nhạc đầu rỗng này vậy mà vào lúc này lại chen vào nói. Tôi thật muốn bóp chết chị luôn.

"Không sao, cô bỏ khẩu trang xuống đi." Chân Tu cũng nói.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đặt sự chú ý trên người tôi, ngay cả Quỷ Đao cũng dập tắt điều thuốc, kỳ quái quan sát tôi, dường như đã nhìn ra cái gì.

Trong lòng tôi cả kinh, bắt đầu lập kế hoạch ra tuyến đường chạy trốn. Vừa lúc đó, trong quán rượu ồn ào đột nhiên vang lên tiếng của một cô gái hung dữ.

"Chân Tu, tên khốn nạn này, đi ra cho tôi! Dám đưa Quỷ Đao ca đi gặp mặt, có phải cậu chán sống rồi không?"

Rất nhanh, một cô bé trang điểm rất punk liền từ trong đám người vọt ra, đằng đằng sát khí đi tới chỗ chúng tôi. Ở phía sau cô bé, có một cậu trai mặc áo sơmi trắng sít sao theo sát. Nhìn qua hai người có chút quen mắt.

"A Kha, đã bảo cậu giữ bí mật, sao còn đưa cậu ta đến?" Chân Tu hướng về phía cậu trai mặc áo sơmi trắng oán giận.

Vẻ mặt cậu trai rất ủy khuất "Xin lỗi, là Tây Bối cậu ấy..."

Tây Bối?!

Nghe thấy cái tên này, cả người tôi chấn động.

"Là tôi bảo A Kha nói cho tôi biết, làm sao?" Cô bé hướng về phía Chân Tu tức giận, "Cậu mang Quỷ Đao ca tới gặp loại con gái không đứng đắn này làm gì? Cậu còn không để tôi vào mắt à?"

"Tây Bối, cậu đừng nói nữa!" Chân Tu vội vàng ngăn cản cô.

Tây Bối, tôi lại một lần nữa xác định tên cô bé này.

Cùng lúc đó, tôi cũng rốt cuộc khẳng định, cái cô bé 17 tuổi bị đội paparazzi chụp được cùng Lê Diệu Phàm vào một chiếc xe, chính là người đang đứng trước mắt tôi lúc này đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK