• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoa mai kiêu hãnh đứng trong tuyết, vô cùng nổi bật.



Năm nay vì trận tuyết mấy ngày trước mà Ôn Hương đã vẽ không ít tranh về mùa đông, hôm nay lại có một trận tuyết lớn.



Hoa mai vẫn nở rất tốt, đều nở vô cùng diễm lệ, trong mấy ngày cuối đông, không có gì sánh bằng.



“Tiểu thư, đây là hoa mai mới nở ở sau núi trong năm nay, nô tì bảo nha đầu đi hái không ít về, người đừng ra ngoài!”



Giọng nói của Phúc Nhi có chút bất lực, dù sao trước đó Ôn Hương cũng muốn ra ngoài ngắm hoa mai, nhưng trận tuyết này lớn như vậy, sao có thể đi ra ngoài ngắm hoa mai chứ.



“Ừ!”



Ôn Hương chỉ có thể gật đầu với sự nghiêm khắc, quản giáo của Phúc Nhi, bày tỏ bản thân đã biết.



“Phúc Nhi, Phúc Nhi tốt, ta không đi là được, ngươi đừng lo lắng như vậy được không?”



“Tiểu thư, không phải Phúc Nhi không cho người ra ngoài, thực sự trận tuyết này quá lớn, ngoài trời quá lạnh, mặc dù bây giờ đã ngừng, nhưng ngoài trời rất nhanh, vừa đi ra ngoài đã lạnh đến mức sắp biến thành một tảng băng rồi!”



Ôn Hương cũng không có cách nào với việc Phúc Nhi rất cương quyết trêи phương diện này, chỉ có thể để mặc nàng ta quyết định, nếu như không thuận theo ý của nàng ta, rất có khả năng nàng ta chạy đến chỗ phụ vương cáo trạng, đây cũng là lý do bây giờ nàng ta lợi hại như vậy.



Ôn Hương bất lực bày tỏ sự tán thành.



“Đúng rồi, Phúc Nhi, sao khi cắm hoa mai xong, thì đưa qua cho phụ vương và lão vương phi!”



Ôn Hương dường như nhớ ra chuyện gì đó, căn dặn một câu. “Tiểu thư, lão vương phi đối xử với người như vậy, đưa hoa mai qua làm gì?”



Phúc Nhi vô cùng không hiểu, tại sao lại phải tặng hoa mai cho bà ta, vì vậy lông mày nàng ta nhíu lại.



“Lão vương phi đối xử với ta như thế nào không quan trọng, Phúc Nhi à, điều quan trọng là, ta là vãn bối, đối xử với lão vương phi, chúng ta nên có đủ sự tôn trọng, cái này nếu như bị người ngoài nói đến, chúng ta cũng không có gì bị chỉ trích!”



Giọng điệu của Ôn Hương hờ hững, không có bất kỳ cảm xúc nào trong đó, chẳng qua cũng chỉ là mấy cành hoa mai, mấy lời nói, loại mặt mũi này, Ôn Hương không cần thiết phải làm.



“Vâng!”



Phúc Nhi không hiểu đạo lý này, từ lúc nàng ta biết lão vương phi, tam tiểu thư có ý đồ như vậy với tiểu thư, nàng ta không nói giao lưu với bọn họ, chứ đừng nói đến chuyện phải đi tặng hoa mai cho bọn họ!



“Nhưng, lão vương phi đã nói hết cho vương gia biết, trận tuyết hôm nay quá lớn, có lẽ ngày mai sẽ đón tam tiểu thư từ Tướng Quốc Tự về, nàng ta mới bị đưa đi có bao lâu, bọn họ đã nôn nóng muốn đón nàng ta về thực sự không để tiểu thư vào mắt mà!”



Giọng nói của Phúc Nhi có chút kϊƈɦ động, nghe thực sự là không cam lòng.



Nếu như là Ôn Hương trước đây, chỉ sợ điều có thể nghĩ đến cũng chỉ là không cam tâm, nhưng Ôn Hương của bây giờ là một người từ địa ngục bò trở lại, không cam tâm có thể nắm giữ cô được cái gì chứ?



“Được rồi, không phải lão vương phi vẫn luôn thích nàng ta sao, có thể để cho nàng ta đi đến Tướng Quốc Tự hai tháng cũng là không tồi rồi, còn về những chuyện khác chúng ta cũng không cần phải yêu cầu quá cao, dần dần, ai biết được sau này như thế nào?”



Phúc Nhi thấy tiểu thư của bọn họ không muốn nhắc đến chuyện này, chỉ cho là trong lòng cô cảm thấy khó chịu, nên cũng không nhắc đến chuyện này nữa.



Ôn Hương chỉ đang nghĩ, lần quay lại này không phải chính là một chuyện tốt sao? Không quay lại cô sao có thể báo thù?



Nhưng, lão vương phi cũng biết Ôn Lạc đang ở trong phủ, đối với chuyện Ôn Nhan trở về, cũng chỉ là âm thầm vào phủ, không có làm rầm rộ, Ôn Hương là nghe Phúc Nhi qua đó trở về nói lại mới biết.



Nhưng Phúc Nhi nhắc đến Ôn Nhan, chỉ nói sự tàn ác trêи người cô ta tăng thêm mấy phần, hơn nữa ánh mắt lúc nhìn người khác khiến người khác vô cùng sợ hãi, lúc vào cửa còn cố ý liếc nhìn Phúc Nhi, đôi mắt mang theo mấy phần hàn ý.



Phúc Nhi bị dọa sợ đến mức cả người run rẩy, vội vàng quay về nói với Ôn Hương.



Ôn Hương lại không có cảm giác gì, mặc dù Ôn Nhan là do vợ lẽ sinh, nhưng từ nhỏ đã có mẹ, còn được tổ mẫu của mình cưng chiều, từ trước đến giờ chưa từng phải chịu khổ, bây giờ đột nhiên đưa nàng ta đến Tướng Quốc Tự, mà Ôn Hương lại là kẻ cầm đầu, nàng ta có thể không hận sao?



Nếu như nàng ta không hận, Ôn Hương còn nghi ngờ thủ đoạn của nàng ta có phải lại cao hơn mấy phần.



“Được rồi, sinh nhật của ta sắp đến rồi, ngươi vẫn nên giúp ta chuẩn bị y phục nên mặc kiểu dáng nào, còn về những chuyện khác, ngươi không cần phải để tâm, ta sẽ giải quyết, nghe thấy chưa?”



Ôn Hương an ủi Phúc Nhi.



Lúc này, không biết có phải lão vương phi thấy Ôn Lạc ở trong phủ, đối với chuyện của cô cũng xem như cố gắng, tận tâm để làm.



Ngày này, sáng sớm, Ôn Hương vẫn đang còn lang thang trong cơn ác mộng, lão vương phi đã phái người đến, nói có chuyện muốn thương lượng với Ôn Hương.



Sau khi Ôn Hương quay lại, cũng chưa đi thỉnh an lão vương phi, một là Ôn Nhan không có ở đây, lão vương phi không có tâm trạng làm chuyện gì, hai người bọn họ nhìn nhau là thấy ghét bỏ, thà không gặp còn hơn, hai là vì Ôn Hương thực sự không muốn nhìn thấy vương phủ ở kiếp trước vẫn còn rất tốt, xem ra, cô sợ nghĩ đến những năm tháng khổ sở trong quá khứ.



Vì vậy hai tháng trước, cô chưa từng một lần đi thỉnh an lão vương phi, lão vương phi cũng không nói gì, bây giờ, đột nhiên gọi cô đến, Ôn Hương vẫn giật mình.



Cô sờ lên người, phát hiện toàn thân ướt đẫm, gần đây ở trong những cơn ác mộng trước đây, không thể thoát thân, có lúc Ôn Hương cảm thấy cả người đều kiệt sức.



“Tiểu thư?”



Phúc Nhi thấy cô vẫn còn đang ngây người, biết cô lại gặp ác mộng, có chút lo lắng, nhưng người của lão vương phi vẫn đang đứng đợi ở bên ngoài, cũng không thể cứ như vậy.



“Hả?”



Ôn Hương sững sờ một lúc.



“Người của lão vương phi đang đợi ở bên ngoài, nói mời người đến Thanh Vũ Uyển một chuyến!”



Phúc Nhi mặc cho Ôn Hương một bộ quần áo, sợ cô lạnh, cuối cùng Ôn Hương cũng tách khỏi quá khứ và hiện tại, khuôn mặt bỏ bừng, hơi thở gấp gáp, lặng lẽ thở ra một hơi mới có thể ổn định lại trái tim của mình.



“Bảo vị ma ma kia đợi một chút, ta sẽ ổn ngay thôi!”



Dáng vẻ mất hồn mất vía của Ôn Hương khiến Phúc Nhi vô cùng đau lòng chỉ có thể gật đầu.



“Ma ma đợi lâu rồi, tiểu thư nhà chúng tôi hôm nay tức giận, cứ nghĩ là chỉ ở trong viện, nên vẫn mặc y phục lúc trước, bây giờ nếu phải đi đến viện tử của lão vương phi, thì phải thay y phục, làm phiền ma ma đợi lâu rồi!”



Nói xong, từ trong lòng lấy ra một hầu bao đưa cho vị ma ma kia, vị ma ma kia nhận đồ đương nhiên cười haha, không nói gì nhiều.



“Nếu như ma ma có việc, cũng có thể đi trước, đến lúc đó tiểu thư nhà chúng tôi tự mình đi qua cũng được!”



Đối với dáng vẻ cung kính như này của Phúc Nhi, vị ma ma kia cảm thấy vô cùng vui vẻ, đương nhiên không nói gì nhiều, chỉ là giữa lông mày thêm vài phần đắc ý.



“Không cần đâu, lão nô ở đây đợi nhị tiểu thư!” Giọng nói của bà ta không trong sáng, mặc dù Phúc Nhi không vui nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, bây giờ tiểu thư là bọn họ còn phải nhẫn nhịn nữa là!



“Vậy làm phiền ma ma đợi lâu rồi!” Phúc Nhi quay người đi vào trong phòng, một ma ma không biết từ đâu chui ra, lên mặt với nàng ta, thật sự coi mình ghê gớm sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK