Tại một khu chợ đông đúc người qua lại, vô số âm thanh hỗn tạp chồng chất lên nhau: tiếng bước chân người, tiếng chào mời mua hàng, tiếng bánh xe ngựa nặng nề lăn trên mặt đường, tiếng gà vịt kêu, tiếng trẻ em cười đùa, …
Cánh cửa chính mở tung, Nghĩa Hiệp bước chân ra ngoài, vươn vai đánh ngáp một cái dài. Trải qua một đêm ngon giấc, hắn hiện tại tinh thần rất tốt, cả người tràn trề năng lượng, dự định lát nữa sẽ cùng Mạnh vào rừng săn thú.
Đột nhiên Nghĩa Hiệp giật mình, nheo mắt nhăn mày, vẻ mặt khó tin nhìn vào bóng lưng nam tử đang ngồi trên ghế bập bênh.
“ A Tâm? Sao hôm nay cậu dậy sớm vậy?”
“ À. Hôm nay trời đẹp, nên tôi muốn ngồi phơi nắng một chút.”
“ Ra là thế. Đúng rồi, lát nữa tôi và Mạnh sẽ cùng nhau vào rừng săn thú, cậu có muốn tham gia không?”
“ Thôi, hai người đi đi, tôi đi theo chỉ thêm vướng víu, chẳng giúp ích được gì.”
“ Sao đâu mà! Chúng ta vào rừng kiếm vài con thú nhỏ đổi khẩu vị, có thú thì săn, không có thú thì thôi, chẳng mất mát gì. Vậy cậu có muốn đi không?”
“ Nếu anh Hiệp đã mở lời, tôi nào dám chối từ.”
“ Quyết định vậy đi. Để tôi vào trong chuẩn bị một số dụng cụ cần thiết, ăn sáng xong chúng ta sẽ xuất phát.”
“ Được, mọi chuyện nghe theo anh.”
Phan Đức, Lệ Hoa, Tấn Tài cùng Hữu Ý đã có mặt tại khu chợ, 4 người chia làm ba nhóm, dựa theo danh sách phân công đã vạch ra sẵn, bọn họ sẽ tìm mua vài món đồ vật cần thiết dùng trong mùa Hạ.
Đôi nam nữ rảo bước trên đường lớn, Phan Đức tay cầm mảnh giấy nhỏ, quét mắt tìm kiếm chỗ bán nón lá. Lệ Hoa nắm tay Phan Đức kéo vào trong một sạp hàng nhỏ, nàng cực kỳ hứng thứ với những cuộn vải thô được sắp xếp ngay ngắn trên kệ hàng.
Lệ Hoa hỏi ý kiến Phan Đức: “ Em muốn mua vài sấp vải thô để may ít y phục cho mọi người, vừa che nắng tốt, lại thông thoáng mát mẻ, chắc chắn mọi người sẽ rất thích. Anh cảm thấy thế nào?”
Phan Đức liền gật đầu tán thành: “ Anh thấy em nói đúng, chúng ta cũng nên may cho mọi người vài bộ y phục phù hợp với thời tiết.”
“ Vâng.” Lệ Hoa nở nụ cười tươi, quay đầu nhìn vào kệ hàng, rồi đưa tay chỉ vào một sấp vải trong số đó, “ Cô ơi, cho con xem qua sấp vải này.”
“ Anh Đức, anh thích màu vải nào?” Lệ Hoa lại hỏi.
“ Em thấy anh hợp với màu nào?” Phan Đức đặt trên bả vai hai sấp vải khác màu, tiếp tục hỏi Lệ Hoa, “ Hai màu này thì sao?”
“ Ừm…” Lệ Hoa ngẫm nghĩ một lúc, đón lấy sấp vải trên bả vai trái của Phan Đức, trả lời, “ Anh hợp mặc những màu vải sáng hơn. Vậy em sẽ mua sấp vải này, cùng với một sấp vải ở góc cuối kệ hàng thứ hai.”
Lệ Hoa tập trung lựa chọn màu vải phù hợp với từng người, nàng ước lượng khổ vải, đong đếm số tiền cần phải chi trả. Nếu mỗi người may 2 bộ, thì 7 người sẽ là 14 bộ y phục, ngoài mua vải, nàng phải mua thêm bộ kim chỉ cùng một số vật dụng cần thiết khác.
Phan Đức âu yếm ngắm nhìn Lệ Hoa, tận hưởng vườn hoa đang nở rộ trong lòng. Lệ Hoa của hắn thật đẹp, vừa giỏi giang tháo vác, lại đẹp người đẹp nết. Đời này hắn gặp được nàng đã là quá đủ.
Tấn Tài phụ trách mua dầu lưu ly, lưới giăng, dây câu cùng một số vật dụng đánh bắt cá khác. Thuyền nhỏ chở theo 7 con người, dù rằng không cần lo chỗ ăn ngủ, nhưng lượng lương thực sử dụng mỗi ngày lại khiến Tấn Tài phải đau đầu.
Thiên Tâm lại dường như không hề quan tâm đến chuyện này, hắn ngủ đến trưa mới dậy, tỉnh dậy liền ngồi câu cá ở đầu thuyền, bộ dáng ung dung thư thả đó khiến Tấn Tài nhiều lần phát cáu. Tấn Tài từng đề cập với Thiên Tâm về chuyện lương thực, Thiên Tâm chỉ trả lời hắn một câu:
“ Sống trên sông nước thì ăn cá, sống trên đất bằng thì ăn thịt, sống trong rừng rậm thì săn thú. Miễn là có thể lấp đầy cái bụng, những chuyện khác cần gì phải lo.”
Tần Tài xoa cằm suy nghĩ, cảm thấy lời lẽ của Thiên Tâm cũng có lý. Nếu như hai cái cần câu chẳng thể nuôi nổi 7 miệng ăn, vậy thì hắn sẽ bắt cá bằng lưới giăng, chắc hẳn số lượng cá thu về được sẽ nhiều hơn, biết đâu chừng hắn cũng có thể bắt lấy vài con cá lớn để đổi lấy lương thực.
Tấn Tài xoay đầu về bên trái, nhìn về một sạp hàng cách nơi hắn đứng không xa. Lúc bọn hắn đi ngang qua sạp hàng kia, Hữu Ý liền dừng cước bộ, hai mắt dán chặt vào sấp giấy trắng cùng bộ bút mực, nàng ấy bảo rằng muốn mua tặng Mạnh vài tập vở viết chữ, xem như là khích lệ tinh thần hiếu học của hắn, Tấn Tài cũng không nghĩ gì nhiều, liền tách lẻ tiến đến sạp hàng ngư cụ. Đợi khi mua được đồ, Tấn Tài mới nhớ đến Hữu Ý, liền đưa mắt nhìn sang sạp hàng bán giấy bút, mong tìm được thân ảnh nhỏ nhắn quen thuộc giữa dòng người xa lạ.
Trên con đường lớn, Tấn Tài đứng ngẩn người một lúc lâu, đôi mắt vẫn nhìn về hướng đó.
Hữu Ý… biến mất rồi.
Trong con hẻm nhỏ vắng người.
Hữu Ý mặt đối mặt cùng Bạch Vĩ, nét tinh nghịch vui tươi của nàng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là biểu cảm lạnh lùng xa cách.
“ Bạch Vĩ, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
“ Không có gì, chỉ là tôi thấy tiết trời hôm nay không tệ, nên tính rủ cô cùng đi ăn vài món ngon.”
“ Anh cũng rảnh rỗi quá nhỉ, tự dưng lại muốn đánh chủ ý lên người tôi.”
“ Tôi nào dám đánh chủ ý lên cô chứ.”
“ Đừng vòng vo nữa, vào thẳng vấn về chính!”
“ Hữu Ý à, cô thật là khô khan, chẳng hề ngọt ngào đáng yêu như vẻ bề ngoài.”
“ … ”
“ Không đùa với cô nữa. Đồ chơi thú vị kia thế nào rồi?”
“ Hắn sao, đúng là thảm thương hết chỗ nói. Đám ngốc kia luôn nghĩ rằng hắn bình thường, ngay cả tên thầy lang u mê tình ái kia cũng không khá hơn là bao. Nếu anh muốn mang hắn đi thì cứ việc, dù sao thì tôi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, món đồ chơi đó giờ đã không còn giá trị, để trên thuyền cũng chẳng có ích lợi gì.”
“ Cô đúng thật là nữ nhân tuyệt tình. Còn những người trên thuyền, cô tính xử lý thế nào?”
“ Đừng nhìn tôi bằng cặp mắt rung động đó, tôi không máu điên như anh. Bọn họ chẳng qua chỉ là những con người khao khác có được một cuộc sống bình yên, hà cớ gì tôi phải cướp đoạt điều đó khỏi tay họ.”
“ Ây da, Hữu Ý của chúng ta đã thay đổi rồi, trước nay cô đâu có hiền lành như thế. Tôi còn nhớ rất rõ dáng vẻ ngày xưa của cô, vì có thể đoạt lấy hồng ngọc trăm năm của Lý gia, cô đã giả vờ làm trẻ mồ côi, rồi lợi dụng tình thương của đôi vợ chồng già để xâm nhập vào Lý phủ. Chờ đến khi đạt được mục đích, ngay trong đêm trăng, giữa biển lửa ngút trời, cô huyết tẩy toàn bộ người Lý gia, đến cả đứa trẻ nhỏ đang nằm trong nôi cũi mà cô cũng không tha. Hữu Ý à Hữu Ý, cô thật khiến cho tôi phải rửa mắt ngắm nhìn.”
“ Bạch Vĩ, tôi và anh đều là thuộc hạ dưới trướng của chủ tử, những chuyện không nên làm thì tuyệt đối đừng làm! Anh tốt nhất đừng vì nữ nhân kia mà làm ảnh hưởng đến đại cuộc. Tôi có thể giúp anh che dấu bí mật, không có nghĩa là sẽ bảo vệ anh an toàn dưới mí mắt chủ tử.”
“ Cảm ơn cô, Hữu Ý.”
“ Bớt nói chuyện ân nghĩa, đây xem như là tôi đáp trả lại ơn tình của anh. Tôi đứng đây cũng đã lâu, sợ rằng sẽ khiến cho bọn họ nghi ngờ, đặc biệt là cái tên Tấn Tài đa nghi đa đoan kia. Vậy nhé.”
“ Lần tới về Quản Huyền Môn, cô muốn ăn món gì?”
“ Thịt xông khói, bánh bao thỏ, bắp nướng.”
Hữu Ý xoay người rời khỏi, con hẻm không người giờ chỉ còn một mình Bạch Vĩ. Nhìn bóng lưng Hữu Ý đang dần xa, Bạch Vĩ phe phẩy quạt giấy, đôi mắt híp lại che giấu tầng cảm xúc hiếm hoi. Chính bản thân Hữu Ý cũng không nhận thấy được sự thay đổi của bản thân, Bạch Vĩ tự hỏi liệu rằng một ngày nào đó, khi tia cảm xúc mong manh mờ ảo này thành hình, nó có trở thành nhược điểm chí mạng của nàng, khiến nàng thầm lặng biến mất khỏi thế gian này.
Phan Đức trán đầy mồ hôi, bước chân nặng trĩu, chật vật ôm lấy 5 cái túi lớn chứa vải thô mà Lệ Hoa đã cất công lựa chọn. Lệ Hoa vui vẻ đi bên cạnh, trên tay nàng là 4 cái nón lá cùng một túi dụng cụ dùng để may vá.
Lệ Hoa nhìn gương mặt đỏ bừng của Phan Đức, quan tâm hỏi han: “ Đồ có nặng lắm không anh?”
Phan Đức lắc đầu, nở nụ cười trấn an Lệ Hoa: “ Không nặng.”
“ Thầy Đức, Lệ Hoa, hai người mua cái gì mà nhiều đồ dữ vậy?” Hữu Ý đứng trước một sạp bán trái cây, hí hửng vẫy tay về phía đôi tình nhân.
Lệ Hoa đưa mắt nhìn về nói phát ra tiếng gọi, thấy được Hữu Ý đang đứng từ xa, nàng lớn tiếng trả lời: “ Hữu Ý, tôi và Phan Đức có mua một ít vải thô, dự định sẽ may y phục mới cho mọi người.”
“ À.” Miệng Hữu Ý ngậm chặt trái ổi đang cắn dỡ, một tay cầm túi đựng ổi, một tay cầm túi đựng giấy bút, nhảy chân sáo đến trước mặt Phan Đức, thuận thế đỡ lấy một túi đựng vải, “ Để tôi phụ giúp một tay.”
“ Hữu Ý, Tấn Tài đâu rồi, lúc nãy hai người cùng đi chung mà?” Phan Đức hỏi.
Hữu Ý nhả trái ổi ra, chán nản trả lời: “ Anh Tấn Tài mua đồ ở sạp hàng ngư cụ, em thì ghé tại sạp hàng giấy bút. Mua xong đồ mình cần, lại thấy anh Tài cứ đứng mãi ở bên đó, em đành phải đi vòng quanh chợ để giết thời gian. Đi được một lúc thì nhìn thấy người ta bán mấy trái ổi, trông có vẻ ngon nên em mới mua lấy một ít.”
“ Ra là thế. Không biết Tấn Tài giờ đang ở đâu nhỉ?” Phan Đức đưa mắt nhìn quanh chợ. Nhìn được một lúc thì Tấn Tài xuất hiện ở ngay ngõ rẽ, trên tay cầm theo lưới giăng và hai túi đồ nhỏ.
Tấn Tài tiến đến, cốc vào đầu Hữu Ý, tắc lưỡi phàn nàn: “ Nãy giờ cô đi đâu vậy, có biết là tôi đã đi tìm cô khắp cái chợ này không?”
Hữu Ý rụt cổ, nhỏ giọng phản bác: “ Tại anh Tài mua đồ lâu chứ bộ.”
Tấn Tài cốc thêm một cái vào đầu Hữu Ý: “ Lâu thì đứng đó mà chờ, mắc gì phải chạy nhảy lung tung?!”
Lệ Hoa nhìn Hữu Ý giấu mặt sau túi đựng vải, biết nàng là đang hối lỗi, đành lên tiếng khuyên can: “ Thôi, dù gì Hữu Ý cũng đã có mặt, đừng có đánh em ấy nữa. Chúng ta cùng nhau quay trở về thuyền thôi.”
Tấn Tài nghe theo lời Lệ Hoa, nhưng vẫn lườm cảnh cáo Hữu Ý một cái. Hữu Ý cũng không chịu thua, lè lưỡi trêu chọc Tấn Tài. Cả bốn người nối gót nhau tiến về phía con sông nhỏ, trong lòng mỗi người đều mang nỗi niềm riêng, có yêu thương, có mong chờ, có toan tính, có hiềm nghi.