Lúc bọn họ còn đang thắc mắc thì Mặc Khiêm đã tung chưởng gần trúng cô, lúc này cô mới phản ứng lấy đà né qua bên trái hắn lại đưa tay tung một chưởng khác, trong một giây đó Mặc Khiêm cảm nhận được một nguy hiểm chưa từng có, hắn có cảm giác nó dính một chưởng này lục phủ ngũ tạng của hắn sẽ nát như tương, theo bản năng dồn nội kình vào cánh tay trái đỡ lấy đòn của cô.
Uy lực phóng ra làm người ở bên ngoài lôi đài cũng cảm nhận được huống chi là Mặc Khiêm dính thẳng một đòn bay ra xa, hắn cắn răng rên lên vì đau, cánh tay trái bị dính đòn còn ghê hơn đỏ tím nguyên một mảng còn bị rỉ máu, nhìn bề ngoài có khỏe không sao nhưng xương cánh tay của hắn đã bị rạn nứt một phần nhỏ, nếu không phải hắn dồn nội kình vào cánh tay đó, nó có thể đã gãy rồi, cũng một phần nhiều vào việc luyện tập như đày đọa một tháng kia đã giúp cơ bắp ở tay và ở chân săn chắc hơn, hắn mới dùng cơ bảo vệ xương tránh bị thương, nhưng bây giờ cũng không khác hơn là mấy.
Hắn xé một mảnh vải ống tay áo cột lại chỗ bị thương của mình, bên ngoài lôi đài cũng không ít người trầm trồ.
- Các ngươi có thấy vừa rồi nàng ta đã làm gì không? - trưởng lão Trường Minh Tông cũng đứng dậy đi về phía trước để nhìn rõ hơn.
- Không phải chỉ tung ra một chưởng thôi sao? - Cố Thiên không hề hiểu lời ông ấy nói mà thắc mắc.
- Cố Huyền, ngươi có thấy không?
- Thật ra ta cũng không nhìn rõ lắm nhưng một chưởng vừa rồi của nữ tử kia rõ ràng không bình thường.
Ông ta nhíu mày vuốt chòm râu của mình suy tư, có thể là ông ta đã nhìn lầm, công pháp thần kỳ kia sao nữ tử này có thể biết tới nó?
- Đó là… Sao có thể được? - nam tử ngồi ở một góc khán đài khác, khuôn mặt tuấn tú, nghiêm chỉnh lại có vài phần giống Cung Kỳ nhíu mày nói.
- Đại sư huynh, có chuyện gì vậy? - tên Mạnh Kiên kia đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
- Không có gì, không biết có phải là ta nhìn lầm hay không, cần phải quan sát kỹ hơn mới được.
Mặc Thâm trên khán đài cũng nhíu mày nhìn dáng vẻ chật vật của Mặc Khiêm rồi nhìn về phía cô suy tư.
Kỷ Lâm Lễ nhìn cô chỉ dùng một chưởng đã có thể làm Mặc Khiêm bị thương thì cũng không khỏi bất ngờ, rốt cuộc trong một tháng qua cô đã luyện tập với ai mà có thể tiến bộ nhanh như vậy, hắn suy nghĩ một hồi rồi nhìn về phía Cung Kỳ.
Trận đấu bên dưới vẫn được tiếp tục, Mặc Khiêm dù bị thương cũng không làm giảm ý chí muốn chiến thắng của hắn, lần này hắn cẩn thận hơn cũng là tấn công nhưng cũng quan sát cô thật kỹ, khi hắn ra đòn bằng tay trái, lúc cô phản ứng hắn lại chuyển thành đá, cô phản ứng lại đưa tay ra cản nhưng vẫn bị đá ra một khoảng xa, nhưng cô lập tức lấy lại tinh thần lao về phía hắn đánh, hai người người đánh kẻ cản, không phân thắng bại.
Cô bật nhảy lên cao lộn một vòng, cánh tay lấp ló dưới ống tay áo ngưng tụ nội kình, gió xung quanh bắt đầu nhiễu loạn giống như bao bọc bàn tay đang ngưng tụ của cô, một chưởng đánh thẳng xuống hướng của Mặc Khiêm, hắn cảm nhận được nguy hiểm nên né sang một bên nhưng vẫn bị dính đòn bay ra sát vạch lôi đài, sàn lôi đài hưởng trọn một chưởng của cô nổ ra một mảng nứt lớn, người trên khắp khán đài cũng bị cơn gió mạnh tạt cho không thấy gì phải lấy tay che mắt, lúc mở mắt ra đã thấy cảnh này.
Cung Liễn trợn mắt không tin được đứng bật dậy, cả quá trình nãy giờ hắn không hề chớp mắt.
- Ta không nhìn lầm, hắn thật sự dạy cho nữ tử đó!
- Huynh đang nói Cung Kỳ sao? Chiêu này có gì lợi hại sao? - Mạnh Kiên đứng một bên ngốc nghếch không hiểu gì.
- Ngươi thì biết cái gì, đó là chiêu thức tổ phụ truyền lại cho hắn, rõ ràng ta cũng là cháu ông ấy dựa vào cái gì ông ấy chỉ truyền dạy cho một mình Cung Kỳ? - hắn cắn răng, đáy mắt lộ ra sự tàn nhẫn.
Mạnh Kiên thấy hắn tức giận chỉ biết ngậm miệng.
- Đó là Phong Quyền của Hạc lão sao? Nghe nói lão đó chỉ truyền lại quyền pháp đó cho đứa cháu của lão thôi mà?
- Hạc lão chính là Hạc Vân lão tổ sao? Người đã cầm đầu thế lực chính phái dẹp loạn Vô Diện Môn 15 năm trước? - Cố Thiên cũng khó tin hỏi.
- Ta cũng có nghe qua danh tiếng của ông ấy, ông ấy chính là cường giả được người đời kính trọng, sau khi ông ấy mất có rất nhiều người nghiên cứu về quyền pháp kỳ diệu của ông ấy nhưng không có ai bắt chước được, nghe nói chỉ có Cung Kỳ sử dụng được quyền pháp này, không lẽ là hắn chỉ dạy cho nữ tử này quyền pháp đó sao? - Cố Huyền nhìn cô cảm thán.
- Bọn họ không có quan hệ máu mủ, sao hắn có thể tin tưởng mà dạy nó cho người ngoài? - Cố Thiên nhìn về phí Cung Kỳ thắc mắc.
- Bởi vì chỉ có mỗi Cung Kỳ hắn sử dụng được quyền pháp này, nếu hắn không chỉ dạy cho ai thì quyền pháp đó sẽ thất truyền, nhưng hắn lại chọn chỉ dạy cho một nữ tử nhỏ bé đúng là ngoài sức tưởng tượng. - Trưởng lão vuốt râu suy tư.
- Tử Dương ca ca, quyền pháp đó là… - Thuỷ Linh Lung dứng bật dậy há hốc nhìn về phía lôi đài.
- Ừ, chắc chắn không sai được, đó là Phong Quyền một trong ba quyền pháp mạnh nhất đại lục, uy lực của nó rất khủng khiếp, nếu nàng ta có thể phát huy được hết khả năng thì uy lực của nó còn kinh khủng hơn.
- Nhưng sao một nữ tử lại biết về quyền pháp này? Không lẽ…
- Chỉ có thể là Cung Kỳ dạy cho nàng ta, có thể hắn nhìn ra nữ tử này có thiên phú trời sinh, hắn sẽ không tuỳ tiện dạy cho một người xa lạ mà không có lý do. - hắn nhìn về phía Cung Kỳ suy tư.
Hắn, huynh đệ Trường Minh Tông và bộ ba thiên tài Thiên Huyền Tông đều vang danh và được ca tụng khắp Đại Lục, nên với tư cách là người được sánh ngang hàng với bọn họ, hắn luôn thăm dò thực lực của từng người, hai huynh đệ Cố gia thì tính cách trái ngược, một người nóng nảy, một người điềm tĩnh, với tính cách này có thể nhìn ra được hành động của họ, Kỷ Lâm Lễ điềm đạm, ôn nhu, Mặc Thâm lạnh lùng, xa cách rất có chấp niệm với thực lực nhưng chỉ có Cung Kỳ là hắn không nhìn ra.
Một người không bao giờ thân thiết với bất kỳ ai, luôn làm theo ý thích của mình như kiểu bất cần đời, nhưng thực lực thì có thể trên cả hai người kia, dù bộ dáng hắn bất cần đời nhưng tuyệt đối không có ai dám dây vào hắn, một người như vậy rất khó đoán, có thể đó chỉ là lớp ngụy trang của hắn để che giấu điều gì đó.