"Đi đâu?"
Lục Cẩn Phong cứ như ma vậy, anh vừa mở cửa đã thấy cậu đứng dựa vào tường nhìn chằm chằm mình, mặt mày đen như đít nồi. Vương Tiểu Khôi lén ra bên ngoài nên chột dạ, ấp úng nói.
"Tôi, tôi đi pha cà phê, công ty có quy định không cho nhân viên đi lấy nước uống sao?"
Lục Cẩn Phong nghiêng đầu không nói, vừa rồi sau khi anh đi ra khỏi phòng cậu có bật camera nội bộ lên xem thử, xui xẻo thế nào lại xem đúng lúc Vương Tiểu Khôi đang ghé sát lại người Tạ Nam Cung, ở góc nhìn của camera thì giống như hai người họ đang hôn nhau vậy. Năm đó sau khi Tiêu Hạ Nguyệt và cậu bị cưỡng chế đưa sang Mĩ, Tiêu Hạ Nguyệt có nói cho cậu biết Tạ Nam Cung yêu thích Vương Tiểu Khôi, chuyện này cô cũng chỉ mới biết trước khi bị đưa đi mà thôi. Ban đầu cậu không có ý định để Tạ Nam Cung vào làm việc trong công ty của mình, nhưng thực lực của cậu ta thật sự quá tốt, không giữ cậu ta lại coi như tiền đến tay mà không thèm nhận. Cứ tưởng lâu như vậy rồi cậu ta sẽ quên đi Vương Tiểu Khôi, nào ngờ cậu ta còn nhanh tay hơn cậu, mới đó mà đã thân thiết như vậy rồi. Một cơn tức giận không tên chợt bùng lên trong tâm trí cậu, Lục Cẩn Phong khó chịu nói.
"Anh không biết tự mình mang nước theo sao? Đang giờ làm việc không được phép đi linh tinh như vậy."
"Nè, cho cậu."
Vương Tiểu Khôi đưa cho cậu một ly cà phê nóng, anh mỉm cười toe toét như người đang bị mắng không phải là anh.
"Cầm lấy, cho cậu đó. Tôi thấy trời hơi nóng, định xuống pha cho cậu một ly cà phê thôi à. Tôi không biết cậu có uống đá hay không nên tôi mang theo đá riêng nè, có muốn để vào một chút không?"
Nhìn thấy nụ cười xinh đẹp kia, tim của vị chủ tịch nào đó đã nhũng ra thành một vũng nước xuân, lại nghe anh bảo vì mình nên mới đi lấy cà phê, mọi cảm giác khó chịu ngay lập tức kéo nhau chạy biến chỉ còn lại cảm xúc ngọt ngào khó tả. Lục Cẩn Phong ho nhẹ, đón lấy ly cà phê từ tay Vương Tiểu Khôi, khẽ khàng gật đầu nói muốn thêm đá.
Không gian bỗng chốc trở nên ngượng nghịu, Lục Cẩn Phong lấy xong ly cà phê đã thêm đá thì chạy về bàn cắm mặt vào máy tính tiếp tục làm việc, Vương Tiểu Khôi nhìn ly đá trên tay mình, lại nhìn Lục Cẩn Phong mà cười một nụ cười khó hiểu. Anh thì thầm.
"Trẻ con vẫn mãi là trẻ con a, dễ dụ như vậy."
Nói xong anh cũng quay trở lại bàn làm việc của mình, nhưng khác với Lục Cẩn Phong đang điên cuồng gõ phím, Vương Tiểu Khôi nhàn nhã chống cằm ngắm người kia làm việc. Người ta nói đàn ông đẹp trai nhất là lúc vừa tắm xong và lúc nghiêm túc làm việc quả không sai, rất đẹp trai.
Qua mấy năm, một nam sinh tóc trắng với chiếc má phúng phính, làn da trắng sữa nay đã đổi sang mái tóc đen tuyền, một góc cằm sắc nhọn với một nước da vẫn trắng như lúc ban đầu. Tuy nước da có vẻ trắng và láng mịn hơn cả phụ nữ nhưng điều đó cũng không làm mất đi vẻ nam tính của cậu mà còn toát lên vẻ quyến rũ tuyệt vời, một nét đẹp phi giới tính.
Chợt anh nhớ ra một chuyện, trước đây Lục Cẩn Phong thích một mình đi đến những nơi vắng vẻ, không biết bây giờ sở thích đó còn hay không. Nơi công viên ngày xưa, nơi góc khuất của các tòa nhà cao chót vót, nơi mà những chú mèo hoang được cậu chăm sóc mỗi ngày, hay nơi mặt hồ tĩnh lặng mà anh nghe cậu cất lên giọng hát não nề, nơi chứng kiến lần đầu anh khóc đến ngất đi vì biết cậu đã có đối tượng trong lòng.
Tất cả những kỷ niệm xưa cũ như một thước phim quay chậm hiện ra trước mắt anh, một hình ảnh mơ hồ nào đó hiện ra, tuy không rõ lắm nhưng hình như là một người con trai, cậu ta đang nói gì ấy nhỉ? Chiếc bóng mờ ảo kia như đang nói với anh điều gì đó, nhưng anh không nghe được, ngay cả mặt của người con trai kia anh cũng không thể nhìn thấy.
Bất chợt một bàn tay vỗ lên vai anh làm anh giật mình hét toáng lên, chưa kịp định hình đã nghe thấy tiếng cười khúc khích quen thuộc.
"Khôi ca, anh đang làm cái gì vậy? Ngồi ngắm cậu ta đến nỗi em đi đến kế bên cũng không phát hiện ra sao? Ha ha ha, thôi tiêu Khôi ca của tôi rồi, bị nhan sắc kia câu mất hồn phách đi rồi."
"Suỵt, em nhỏ tiếng một chút."
Vương Tiểu Khôi kéo đứa em mình ngồi xuống, ra hiệu cho cô im lặng. Có lẽ Lục Cẩn Phong đang chăm chú làm việc nên không phát hiện ra sự có mặt của vị khách không mời và câu chuyện của hai người bọn họ.
Xác nhận Lục Cẩn Phong không để ý đến hai người, Vương Tiểu Khôi thở phào nhẹ nhõm. Chậc, ai cho anh biết cách dán miệng đứa em này lại với, cứ đà này có ngày anh phải tìm cái hố mà chui xuống mất.
"Sao vậy? Dám nhìn người ta mà không dám nhận. Anh chơi vậy ai chơi lại anh? Hửm?"
"Suỵt, bé thôi mà. Để Lục Cẩn Phong làm việc đi, cậu ta mà không làm việc được thì hai cái mạng nhỏ của chúng ta khó mà giữ được, em làm ơn nhỏ tiếng thôi mà."
___________