Bọn họ tin tưởng gương mặt hiền lành của Bàn Tử mà đánh giá thấp uy lực cái miệng thúi của hắn.
Thời gian chưa đầy một nén nhang, Ngụy Vương đã bị Cao Bàn Tử dọa ngất ba lượt, sau khi tỉnh lại thì run như cầy sấy cầu khẩn nói: "Mấy vị đại hiệp... Không, mấy vị anh hùng, ngoại trừ việc dâng ta cho con ác quỷ kia, thì chỉ cần là đồ vật ta có thì các ngài cứ cầm lấy đi."
Ngụy Vương bị dọa sợ đến mức hoang mang mất tự chủ, ngay cả tâm tư tự xưng là vương cũng bị mất, trực tiếp dùng xưng hô ngươi và ta, hiện tại cho dù Tạ Bán Quỷ nói muốn Vương phi của lão, chắc lão cũng không chút do dự mà đáp ứng.
Tạ Bán Quỷ mặt lộ vẻ khó xử: "Vương gia nói quá lời, trảm yêu trừ ma vốn là chức trách của tại hạ. Chỉ là... chỉ là..., ác quỷ hình đài kia quá mức hung hãn, muốn diệt trừ nó trong thời gian ngắn thì chỉ dựa vào chúng ta hiển nhiên là không làm được."
"Ngươi là muốn ta báo cáo với bí nha? Không, quyết không thể làm như vậy..." So với tánh mạng Ngụy Vương càng quan tâm địa vị của mình, ném đi vương vị giữ được tánh mạng thì còn có ích lợi gì?
Ngụy Vương thấy Tạ Bán Quỷ sắc mặt sững sờ thì vội vàng sửa lời nói: "Về phương diện nhân thủ, Tạ anh hùng không cần phải lo lắng, ta sẽ điều động một Vệ nhân mã cho ngươi sai bảo có được không? Tạ anh hùng yên tâm, ta tuyệt sẽ không tìm những thứ già yếu kia cho đủ số lượng, cam đoan đều là chiến binh no sung sức."
Một Vệ nhân mã chân chính là ba nghìn người, ba nghìn tinh binh đưa tới các quốc gia nhỏ thì đã đủ công thành đoạt đất rồi. Vậy mà Ngụy Vương con mắt cũng không thèm nháy đã lập tức trực tiếp điều cho Tạ Bán Quỷ. Ngụy Vương phủ ở Liêm châu mấy đời kinh doanh đúng là đã đạt được thành tựu không nhỏ.
Tạ Bán Quỷ đang suy nghĩ đến việc "lấy máu" của Ngụy Vương, nên giả vờ ra vẻ khó xử nói: "Nhân số thực ra là đầy đủ, sự sắc bén của Binh Phong tinh nhuệ bảo hộ bên cạnh ngài tại hạ sớm có nghe qua. Chỉ có điều, bọn họ cho tới bây giờ đều là chém gϊếŧ với người sống, giờ lại để cho bọn họ đi trảm quỷ chỉ e là lực không đủ?"
"Cái này... Cái này..." Ngụy Vương không phải là không muốn điều thêm binh mã cho Tạ Bán Quỷ, chỉ là nếu làm như vậy, tất nhiên sẽ khiến triều đình chú ý. Phiên vương điều binh vốn chính là điều tối kỵ của triều đình, điều một Vệ nhân mã thì vẫn còn giải thích được, nhưng càng điều thêm người thì ngược lại sẽ khiến lão rước lấy phiền toái càng lớn hơn nữa.
Lưu Hàng Nhái híp mắt nói: "Cái này không thành vấn đề, tu vị chưa đủ thì có thể dùng pháp khí bù đắp!"
"Đúng đúng... Vị lão anh hùng này nói có lý." Ngụy Vương như là bắt được cây cỏ cứu mạng vội vàng lên tiếng phụ họa.
"Ông nói đùa gì vậy?" Tạ Bán Quỷ cũng không để ý Ngụy Vương còn đang ở đây, trực tiếp cãi lại Lưu Hàng Nhái: "Trang bị cho ba nghìn người ông đi đâu mà tìm hả? Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng Linh mục phù Khai Thiên Nhãn mà đưa cho họ cũng phải dùng đến ba nghìn lá. Chúng ta vẽ phù, người có thể vẽ một lá phù đâu ra đấy tính toán cũng chỉ có ba người, cho dù là không ngủ không nghỉ, không tính vẽ hỏng, thì cũng phải vẽ mất nửa năm một năm đấy? Vậy còn những thứ khác thì sao? Trảm Quỷ Đao, Phá Tà Tiến (mũi tên phá tà), Hộ Thân Phù (bùa hộ mệnh)... Cứ thêm một thứ là phải thêm bao nhiêu hả? Ông có phải điên rồi hay không?"
"Ta vô cùng bình thường!" Lưu Hàng Nhái trừng mắt nói: "Những vật kia chúng ta không có, nhưng Vương gia thì có mà!"
Ngụy Vương khoát tay nói: "Lão anh hùng cứ nói đùa, bổn vương làm sao có thể có nhiều pháp khí như vậy được?"
"Ha ha..." Lưu Hàng Nhái nhàn nhạt cười nói: "Hai mươi năm trước lúc chư hầu khu trục bí nha, Vương gia có lẽ cũng có tham dự chứ?"
Ngụy Vương xấu hổ gật đầu nói: "Ta... Ta lúc đó xác thực có tham dự."
Chuyện cũ "Chư hầu khu trục bí nha" nên bắt đầu từ hai mươi năm trước. Lúc ấy đại học sĩ Dương Học Thành, người đứng đầu phái thanh lưu của triều đình lấy lý do là "Anh Vương thất đức, khiến đất phong xuất hiện yêu nghiệt", dẫn đầu phái thanh lưu trắng trợn công kích Anh Vương. Cuối cùng triều đình không thể không lột bỏ tước vị của Anh Vương cách chức thành thứ dân, giam giữ suốt đời, mới bình ổn được cơn giận dữ của đất trời.
Kết cục của Anh Vương vô cùng bi thảm, chúng phiên vương khó tránh khỏi cảm thấy một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Một mặt áp chế tối đa các báo cáo về sự kiện linh dị ở đất phong, để tránh nối gót Anh Vương. Một mặt cũng là vì kháng nghị với triều đình đã biến chất, phát tiết bất mãn trong lòng. Chúng phiên vương bắt đầu liên thủ khu trục cơ quan sai phái bên ngoài của Tứ đại bí nha ở đất phong, những sự việc quá khích liên tiếp phát sinh, phiên vương, bí nha đều có thương vong.
Triều đình cảm thấy đuối lý trong chuyện tước phiên lần này, nên tuy biết rõ phía dưới huyên náo túi bụi nhưng lại chỉ nghe cho có.
Cho đến khi "chu hầu khu trục bí nha" kéo dài năm năm kết thúc, thì đại bản doanh của cơ quan sai phái bên ngoài Tứ đại bí nha gần như bị huỷ bỏ hầu như không còn, năm đó bí nha vô cùng cường thịnh, lại do chuyện này hãm hại mà thương gân động cốt, từ thịnh chuyển suy.
Lưu Hàng Nhái thấy đối phương thừa nhận thì cũng không đuổi tận gϊếŧ tuyệt nói: "Ta không định thảo luận đúng sai chuyện năm đó, chỉ là muốn nói với Vương gia, năm đó phân bộ Quỷ nha tại Liêm châu mặc dù bị hủy, nhưng mấy năm qua pháp phí tích trữ tất cả đều được bảo tồn, thừa đủ trang bị cho một Vệ nhân mã."
"Thật không?" Ngụy Vương nhoắng cái đứng lên: "Làm phiền lão anh hùng chỉ dạy làm sao tìm ra tích trữ năm đó?"
"Đi thôi! Đi biệt viện vương phủ." Lưu Hàng Nhái chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Ngụy Vương nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy đi chung một chỗ với bọn họ sẽ tương đối an toàn, cũng không để ý thân phận Vương gia, trực tiếp đi theo Lưu Hàng Nhái đến biệt viện vương phủ.
Lưu Hàng Nhái chỉ vào tòa nhà chính của biệt viện rồi nói: "Năm đó phân bộ Liêm châu bị phóng hỏa đốt cháy không còn, nhưng nền nhà vẫn còn, kho vũ khí của Quỷ nha nằm ngay dưới nền nhà."
Ngụy Vương vội vàng nói: "Chuyện phóng hỏa đốt cháy phân bộ không phải do ta làm!"
"Ta biết!" Lưu Hàng Nhái trầm giọng nói, nét mặt mang theo rất nhiều bất đắc dĩ.
Ngụy Vương cũng không muốn dây dưa nhiều đến chuyện này, trực tiếp phái người cậy nền nhà biệt viện lên, dựa theo chỉ dẫn của Lưu Hàng Nhái mà tìm ra được kho vũ khí của Quỷ nha.
Đến khi ông ta nhìn thấy đội tinh binh không ngừng vận chuyển pháp khí chế tạo theo tiêu chuẩn ra bên ngoài, thì không nhịn được liên tục thấp giọng hô, khiếp sợ vô cùng.
Tạ Bán Quỷ trong lòng thất kinh, hắn cùng đã từng nghe các bậc cha chú nói về quá khứ phong quang của Quỷ nha, nhưng lại chỉ cho rằng đó là lời nói lúc say rượu của lão nhân khi hoài niệm về quá khứ mà thôi, chứ chưa từng nghĩ tới thực lực của Quỷ nha sẽ mạnh như thế. Một kho vũ khí của phân bộ Liêm châu lại có thể cung cấp pháp khí đủ cho ba nghìn người, vậy thì tổng bộ Quỷ nha năm đó còn cường thế đến mức độ nào?
Lưu Hàng Nhái không thèm hỏi han đã chui vào kho vũ khí, chừng nửa canh giờ sau mới ôm một hộp đựng đao đầy bụi đất đi ra, vừa đi vừa dùng tay áo không ngừng lau sạch tro bụi bên trên hộp đao: "Tiểu tửu quỷ, đây là "Khấp Huyết Trảm", di vật của Vương bá bá ngươi lưu lại! Ta biết ngươi không biết dùng đao... Được rồi, không nói nữa, hãy đối xử tử tế với nó nhé!"
Tạ Bán Quỷ cung kính tiếp nhận hộp đao, dùng cả hai tay nâng Miễn Đao [1] bên trong ra, cẩn thận quan sát. Lưỡi miễn đao dài ba thước (99cm), rộng bốn thốn (13.2cm), thân đao mỏng như cánh kiến, thẳng đuột, không hề có độ cong, trong sự mềm dẻo mang theo sát khí lạnh lẽo.
[1] Miễn Đao: (Đao Miến Điện) Loại đao này được làm bằng loại sắt nổi tiếng thế giới của Miến Điện, đặc điểm của nó là mềm, mỏng và nhẹ. Thường không có bao kiếm mà được giấu dưới lớp quần áo hoặc thậm chí được quấn quanh thắt lưng.
Điều kỳ lạ là, chuôi đao của hung khí tuyệt thế này lại dùng bạch ngọc tạo thành hình mỹ nhân. Mỹ nữ bạch ngọc đầu gối lên cánh tay nằm nghiêng trên lưỡi đao, hình thái trông rất sống động, hai dòng máu đỏ như máu tràn ra từ khóe mắt của mỹ nhân theo thân đao uốn lượn chảy xuống cho đến mũi đao, thoạt nhìn giống như mỹ nhân đang chảy xuống hai hàng huyết lệ.
Lưu Hàng Nhái cố ý quay đầu đi chỗ khác không nhìn trường đao, cũng không để cho người khác trông thấy nét mặt của ông, thế nhưng lệ quang dịu dàng trong đôi mắt ông không qua được mắt của Tạ Bán Quỷ. Tạ Bán Quỷ trịnh trọng uốn cong Miễn Đao thành một vòng thắt ở bên hông.
Mai Tâm Nhi nhỏ giọng nói: "Thật là một thanh đao kỳ quái! Người trước kia dùng cây đao này rất lợi hại sao?"
Lão Tiền nhỏ giọng nói: "Trước đây, Quỷ nha ngoại trừ "Tiên quan thần bộ Thẩm Phất Y" và "Huyết Thủ Linh quan Quân Mạc Tiếu" ra, còn có "Trương Vương Lý Triệu Biến Địa Lưu, Hùng Kê Hắc Cẩu Nhất Hồ Tửu" bát đại cao thủ, hợp lại xưng là Quỷ nha Bát tướng. Chủ nhân trước kia của cây đao kia là Khoái Đao Vương. Trong tám người này, chỉ có sư phụ Tạ Bán Quỷ "Tuyệt hồn trảo Trần Tửu" thành danh trễ nhất. Còn bảy người khác có bối phận cao đến thần kỳ, nếu cẩn thận tính toán, thì thống lĩnh của Linh nha các ngươi hiện tại đều là hậu bối của "Trương Vương Lý Triệu Biến Địa Lưu"."
Mai Tâm Nhi kinh hãi nói: "Lợi hại vậy sao!"
"Nhưng! Tiên quan mất tích, linh quan chết trận, Quỷ nha Bát tướng cũng lần lượt tàn lụi, Quỷ nha không còn phong quang như năm đó nữa rồi." Lão Tiền mặc dù không phải người trong Quỷ nha nhưng cũng cảm thấy thổn thức không thôi.