• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thật đẹp." Kiều Thanh Viễn lên tiếng.

Lưu ca một lời khó nói hết nhìn hắn: "Tình yêu làm người ta mù quáng sao?"

Kiều Thanh Viễn nghiêm túc lặp lại: "Nhiên Nhiên mặc cái gì cũng đều rất đẹp."

Lưu ca từ bỏ khuyên bảo.

Anh ấy không biết nhiều về tình hình Lâm gia, Lâm Việt Nhiên vốn không phải kiểu người hay than vãn, còn những chuyện lặt vặt rối ren trong nhà thì Lưu ca cũng chỉ nghe từ lời đồn đại từ thế giới bên ngoài mà hiểu được đôi chút.

Mà trong trí nhớ của anh ấy, con trai út của Lâm gia dường như không phải là người trong vòng, lần này sao lại đột nhiên chen vào tham gia chương trình hẹn hò? Thực sự có chút kỳ lạ.

"Dù sao thì, trong chương trình vẫn nên hạn chế tiếp xúc, quay ghi hình sẵn có điểm không hay là khâu hậu kỳ có quá nhiều chỗ để chỉnh sửa." Lưu ca khẽ nói: "Hôm nay chụp ảnh quảng bá, các nhóm khách mời đều được sắp xếp thời gian khác nhau, không ai gặp ai, nói là để giữ sự bí ẩn. Thế cũng tốt, tránh được xung đột."

Lâm Việt Nhiên hiểu ý của Lưu ca, gật đầu, không nói gì thêm.

Chỉ thấy Kiều Thanh Viễn khẽ cau mày, trầm giọng nói: "Có em ở đây, những việc còn lại cứ để em lo, anh chỉ cần vui vẻ là được."

Lâm Việt Nhiên ngoắc ngoắc ngón tay Kiều Thanh Viễn, "Cảm ơn Tiểu Viễn, em như thế thật khí phách nha."

Kiều Thanh Viễn chỉ hỏi anh: "Anh có thích không?"

Lâm Việt Nhiên gãi gãi lòng bàn tay Kiều Thanh Viễn, "Thích."

Trợ lý mớ tới vô tội che mắt, ra vẻ cái gì cũng không nhìn thấy.

Lâm Việt Nhiên chụp xong ảnh quảng cáo trong bộ trang phục như chú vẹt này, sau đó đến Kiều Thanh Viễn chụp riêng.

Kiều Thanh Viễn mặc áo sơ mi trắng và quần jean, so với Lâm Việt Nhiên thì hơi đơn giản. Nhưng ngay khi hắn đứng trước ống kính, khí thế của Alpha độc khiến hắn không cần nói gì cũng ào ạt tràn ngập, không thể cưỡng lại.

Ánh mắt hắn có vẻ lạnh lùng, nhưng trong chớp mắt băng tuyết đã tan, máy quay di chuyển theo ánh nhìn của hắn, cuối cùng dừng lại ở Lâm Việt Nhiên bên ngoài sân.

Đạo diễn quay chụp đương nhiên không nỡ rời mắt khỏi cảnh tượng này, liền quay sang nhắc nhở nhân viên quảng bá, "Trước khi phát sóng, hãy cho ra mắt những cảnh quay hậu trường này."

"Hai vị lão sư, chúng ta chụp một bức ảnh tập thể nữa nhé, hôm nay vậy là có thể kết thúc rồi."

Lâm Việt Nhiên đứng trước mặt Kiều Thanh Viễn, tay trái giơ ra sau, cằm Kiều Thanh Viễn đặt trên lòng bàn tay Lâm Việt Nhiên.

Còn tay phải Kiều Thanh Viễn quấn quanh eo Lâm Việt Nhiên, nhìn thẳng vào máy ảnh với ánh mắt sắc bén, giống như một con sói canh giữ một viên ngọc.

-

Trong thời đại mà livestream trở nên phổ biến, Tổng đạo diễn của "Người Là Pheromone Của Tôi" vẫn quyết định chọn hình thức ghi hình trước, bất chấp những ý kiến trái chiều.

Phó đạo diễn không sao hiểu nổi, ông và tổng đạo diễn là đôi bạn lâu năm rồi, mà ngay cả trong những bữa nhậu riêng cũng phải cãi cọ về chuyện này, " Theo tôi, ông quá cứng đầu. Giờ đây chương trình nào không phát sóng trực tiếp? Ít nhất cũng phải có cả phát sóng trực tiếp và phát lại chứ, Khi đó, có độ hot và lượng người xem rồi, không phải lo lắng về việc hết hạn hoặc các yếu tố bất khả kháng làm cho công sức sau này trở nên vô ích. Đây là việc lợi cả đôi đường, sao ông lại không đồng ý?"

Tổng đạo diễn thong thả lắc lắc ly rượu, chạm nhẹ vào ly của ông, nói: "Anh nghĩ tôi không từng suy nghĩ về điều đó sao?"

Phó đạo diễn không hiểu, "Vậy sao ông vẫn cố chấp như vậy?"

Tổng đạo diễn không trả lời, mà lại chuyển sang một chủ đề khác, "Cậu có biết tiểu thiếu gia của Dương gia không?"

"Dương gia mà tôi biết?"

"Nếu không còn Dương gia nào ở đây?"

Phó đạo diễn nheo mắt lại, hồi tưởng một chút rồi hỏi: "Có phải cậu ta đã tham gia chương trình âm nhạc gì đó không, chương trình có tên là "Thanh âm vẫn còn bên tai" đúng không?"

Tổng đạo diễn gật đầu: "Anh có đoán được tại sao lần này cậu ta đột nhiên đến chương trình của chúng ta không?"

Phó đạo diễn không biết tình hình cụ thể, "Không phải nói là cùng với người ngoài vòng sao? Để tôi nghĩ xem, người đó, gọi là Lâm......".

"Lâm Hân Nhiên." Tổng đạo diễn thay ông bổ sung phần còn lại, cho ông một ánh mắt thật sâu, "Anh đoán xem người thường đó có liên quan gì đến Lâm gia? Dù gia Dương gia có yêu chiều đứa con trai út đến đâu, cũng chẳng thể để cậu ta yêu đương với một người thật sự bình thường được. Tôi thì không tin."

-

Vào ngày ghi hình, đội ngũ chương trình đã phân chia thành bốn nhóm, mỗi nhóm đến nhà của một cặp đôi khách mời để đón người.

Họ sẽ bắt đầu ghi hình từ cổng nhà, sau đó đưa bốn cặp khách mời đến biệt thự giữa hồ, nơi sẽ tập trung ghi hình trong vòng hai mươi ngày.

"Chờ một chút, Nhiên Nhiên vẫn chưa tỉnh lại."

Kiều Thanh Viễn mở cửa cho đoàn phim, nói như vô ý: "Hình như sớm hơn thời gian đã nói một chút?"

Đoàn làm phim khẽ cười gượng hai cái, họ đến sớm hơn dự kiến hơn nửa tiếng, chỉ để chờ chụp một số cảnh bất ngờ. Không ngờ Alpha Kiều gia lại không chút kiêng nể gì trước ống kính như thế.

Ống kính theo sau dáng người cao ráo, vai rộng và eo thon. Rèm voan mỏng ở phòng khách làm dịu ánh sáng buổi sáng.

Kiều Thanh Viễn cầm một cốc sữa nóng bước vào nhà, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ.

Dưới ánh sáng mờ ảo trong căn phòng tối om, Kiều Thanh Viễn bật đèn tường lên để không làm chói mắt Lâm Việt Nhiên.

"Nhiên Nhiên, dậy thôi." Kiều Thanh Viễn thấp giọng dỗ dành: "Đoàn làm phim đã đến rồi, nếu thấy buồn ngủ thì ngủ thêm trên đường nhé."

Lâm Việt Nhiên đã quá mệt mỏi vì một đêm quá trớn, giờ mắt anh vẫn không mở ra nổi. Anh nửa tỉnh nửa mê nghe thấy giọng của Kiều Thanh Viễn, vô thức đưa tay ôm lấy cổ Kiều Thanh Viễn, kéo anh xuống và đè lên người mình, lẩm bẩm: "Buồn ngủ quá."

Kiều Thanh Viễn cười bất lực, ngồi dậy và nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay của người trong lòng.

"Dậy nào Nhiên Nhiên, nếu không em sẽ hôn anh đấy." Kiều Thanh Viễn nghiêng người, hơi thở của hai người giao nhau, "Thật sự hôn rồi."

Lâm Việt Nhiên nghiêng đầu, "Bọn họ đã đến chưa? Vào nhà rồi sao?"

Kiều Thanh Viễn trêu chọc anh: "Chưa vào trong nhà, em chưa mở cửa cho họ."

Lâm Việt Nhiên phát ra một tiếng "ồ", "Chỉ được hôn sau khi rửa mặt xong, nhưng anh không muốn cử động."

Kiều Thanh Viễn nói: "Em bế anh đi."

Hắn bế người lên, Lâm Việt Nhiên tựa vào vai hắn, hai mắt nhắm nghiền, lẩm bẩm một tiếng: " Chỉ có thể hôn trong năm phút thôi."

Kiều Thanh Viễn cười thật sâu: "Anh nói phải giữ lời."

Sau khi rửa mặt xong, Lâm Việt Nhiên cuối cùng đã tỉnh táo hơn, anh lại được bế lên, ngay lập tức nhìn thấy camera ở cửa phòng ngủ.

Lâm Việt Nhiên: "......"

Lâm Việt Nhiên: "Tiểu Viễn."

Kiều Thanh Viễn thành thật nhận sai, "Anh ơi, em ở đây."

Hắn vội vã thay đổi cách xưng hô, không ngừng tỏ ra yếu đuối trước điểm yếu của Lâm Việt Nhiên, "Em sai rồi, anh ơi."

Lâm Việt Nhiên quả nhiên trúng manh điểm mà Kiều đại cẩu làm nũng, anh sờ sờ tóc Kiều Thanh Viễn, "Lần sau không được để anh phải xấu hổ như vậy nữa."

Kiều Thanh Viễn hôn anh một cái, "Không có gì xấu hổ, rất dễ thương."

Hắn chặn camera lại, bảo Lâm Việt Nhiên thay quần áo, "Nhiên Nhiên rất dễ thương."

Lâm Việt Nhiên phát ra một tiếng "hừm", "Nhiên Nhiên dễ thương đói bụng."

Kiều Thanh Viễn dẫn anh ra ngoài, "Bữa sáng đã chuẩn bị xong, anh uống sữa trước đi, vẫn còn ấm."

Đoàn làm phim bị lờ đi suốt quá trình: "......".

Đây đúng là hiệu quả mà họ mong muốn, nhưng sao mình lại cảm thấy mình "sáng" đến vậy?

Lâm Việt Nhiên nâng cốc sữa uống, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, anh tưởng rằng máy quay không nhìn thấy nên lén đá văng dép lê của Kiều Thanh Viễn dưới gầm bàn.

Kiều Thanh Viễn véo nhẹ cổ tay Lâm Việt Nhiên, sau đó đặt bánh bao sữa trứng yêu thích của Lâm Việt Nhiên đến trước mặt anh.

Lâm Việt Nhiên ăn một lúc rồi nói: "Một lát anh tự đi cũng được, em cũng không ở lại được lâu lại phải rời đi luôn, thời gian đều lãng phí trên đường cả."

Anh không nỡ để Kiều Thanh Viễn phải đi đi về về vất vả như vậy.

Kiều Thanh Viễn lắc đầu, "Để lại cho em chút ngọt ngào đi anh, lớp học thí nghiệm sẽ kéo dài hơn một giờ, em sẽ nhớ anh lắm."

Kiều Thanh Viễn vẫn còn đi học, hắn có thể tự học kiến thức của các lớp lý thuyết, nhưng lớp thí nghiệm vẫn phải đi theo mọi người, dù đã có dự án riêng bên ngoài và nội dung học hiện tại hắn cũng đã nắm vững, nhưng việc điểm danh trên lớp vẫn ảnh hưởng đến tín chỉ, nên ngay cả Kiều Thanh Viễn cũng không dám lơ là.

Hắn cũng rõ ràng về trình độ của mình sau khi tính toán theo tỷ lệ, hắn đã tìm ra giải pháp tối ưu cho tỷ lệ điểm danh trong các giờ thí nghiệm, vì vậy sẽ vắng mặt vào buổi chiều trong ba ngày đầu của buổi ghi hình.

Tổ tiết mục không muốn làm phiền trường học, nhưng sau khi nhận được sự đồng ý của nhà trường và Kiều Thanh Viễn, họ vẫn quyết định ghi hình một số cảnh trong khuôn viên trường.

Lâm Việt Nhiên chợt nảy ra một ý tưởng: "Chiều nay anh sẽ đưa em đến trường."

Mí mắt của đạo diễn quay phim nhảy lên, vội vàng gửi tin nhắn cho tổng đạo diễn, nói rằng nhiệm vụ buổi chiều sẽ có sự điều chỉnh, có thể sẽ thu được thành quả đáng kể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang