- Ôi! Cậu Sơn, cậu đã đi đâu giờ này mới về? Tôi mong cậu từ chiều giờ. Mà cậu đi bộ về hả? Xe cậu đâu?
- Con đến nhà bạn chơi! Xe con mất rồi, bạn đưa con về chứ không đi bộ.- Quang Sơn lần lượt trả lời những câu hỏi của bà.
- Ừm!- Bà gật đầu nhìn cậu lần nữa rồi hoảng hốt thốt lên.- Mặt cậu bị sao vậy?
- À! Con sơ ý bị té thôi, không sao.- Quang Sơn cười gượng lãng tránh sang chuyện khác.- Ba mẹ con đâu rồi cô?
- Ông bà chủ đang ăn cơm trong nhà, cũng mới ăn thôi, cậu vào ăn cùng luôn đi!
- Dạ!- Quang Sơn gật đầu đi vào, người giúp việc quay lại nhìn theo dáng cậu, muốn gọi lại hỏi cậu lý do mất xe nhưng thấy ngại nên thôi.
Quang Sơn vào nhà rồi đi thẳng vào bếp, vừa đến bàn ăn mẹ cậu đã tươi cười hỏi:
- Sơn về rồi à con? Ngồi xuống ăn cơm luôn đi!
Quang Sơn gật nhẹ đầu ngồi xuống bàn, người giúp việc đúng lúc đi vào lấy giúp cậu chén đũa.
Không gian bữa ăn chìm vào im lặng, Quang Sơn cảm thấy rất lạ, hôm nay không ai dò hỏi cậu đã đi đâu, làm gì cả, ngay cả những vết bằm trên mặt cậu cũng không ai hỏi đến. Một lúc lâu sau Quang Sơn mới nhìn ba mẹ mình e ngại nói:
- Ba mẹ! Con mất xe rồi!
- Ừm! Trưa mai đi học về mua xe đạp điện mới đi học hai tuần còn lại đi! Còn sáng mai thì chạy môtô đi học tạm, ra đến trường đậu bên ngoài, đừng đem vào trường.- Ông Quang Duẩn thảng nhiên nói, hầu như không có chút bất ngờ nào. Bà Như Nguyệt vẫn im lặng ăn cơm.
Quang Sơn nhíu mày khó hiểu, quả thật rất lạ.
Sáng hôm sau, lại bắt đầu một tuần đầy mệt mỏi và vất vả, nhất là khi đã bắt đầu bước vào tuần thi học kì 1. Hoàng Yến bước vào lớp với gương mặt thiếu ngủ, đờ đẩn đến đáng thương. Hôm nay sẽ thi học kì 1 môn Giáo dục công dân, bài nhiều đến nỗi phải thức đến tận khuya học. Đi đến bàn của mình, thấy gương mặt Thế Thịnh cũng ủ rủ như mình, nhỏ thở dài hỏi:
- Ông cũng thức khuya học bài hả?
- Không! Đêm qua tui ngủ sớm, bài thì chỉ thuộc sơ sơ thôi.- Thế Thịnh giấu tiếng thở dài, cúi mặt lắc đầu.
- Gì? Ông đùa hả? Hôm nay là bài thi đó!- Hoàng Yến to mắt kinh ngạc, Thế Thịnh bình thường chăm học bài hơn nhỏ, nếu như là bài kiểm tra 1 tiết thường là cậu chỉ bài nhỏ, nhưng hôm nay là bài thi mà không chịu học.
- Tui biết chứ! Nhưng tui chả có tâm trí nào học cả, suy nghĩ bâng quơ một lát ngủ quên luôn.- Thế Thịnh xụ mặt nói tiếp, lần này cậu không còn nén được tiếng thở dài.
- Sao lại không có tâm trí? Ông có chuyện gì à?- Hoàng Yến nhíu mày hỏi, lòng có chút lo lắng.
- Vì đến lúc tui phải công nhận một điều mà trước giờ tui luôn cố gắng phủ nhận.
- Là điều gì?
- Tui...Mà thôi bỏ đi...Không có gì đâu!- Thế Thịnh lắc đầu lia lịa.
- Nè! Ông như vậy đó hả? Tui là bạn thân của ông mà! Có chuyện gì ông phải nói tui biết chứ!- Hoàng Yến đánh nhẹ vào vai Thế Thịnh nói.
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì hết! Nếu ông không nói cho tui biết thì sau này đừng có bạn bè gì nữa.- Hoàng Yến nói rồi xoay mặt hờn dỗi.
Thế Thịnh chỉ còn biết thở dài, nhẹ giọng nói:
- Được rồi! Nếu bà muốn biết thì về ra vườn rau với tui, tui sẽ nói cho bà biết.
- Ừm!- Hoàng Yến mím môi gật đầu.
Vào giờ giáo dục, nó nằm vào tiết thứ 5, sau 4 tiết mòn mỏi cuối cùng cũng đến, Hoàng Yến thở ra lấy bình tĩnh để chuẩn bị tinh thần thật tốt làm bài, đầu nhẩm lại những phần quan trọng. Cô Loan bước vào làm lớp la ồ ngạc nhiên, vì cô ấy không phải giáo viên bộ môn của lớp, tuy cũng dạy môn giáo dục nhưng chỉ dạy lớp 12 thôi. Ai cũng nghĩ thầm: " Chẳng thầy Kha lẽ nhờ người gác thi thay, nhưng cô Loan nổi tiếng gác thi dễ mà".
Thấy sự ngạc nhiên của lớp, cô Loan mỉm cười giải thích:
- Hôm nay thầy Kha bận việc nên cô đi trông lớp, đề thi thầy không có giao lại nên các em sẽ được thi vào tiết sau.
Cả lớp "hơizz" lên một cái nuối tiếc, Hoàng Yến xụ mặt ngay lập tức, uổng công thức đến 1h sáng học điên cuồng, cuối cùng lại không kiểm tra, biết vậy không thèm học, lúc không thuộc thì lại kiểm tra hoặc bị gọi trả bài rồi ăn 0 điểm, sao số nhỏ lại hẻo đến thế? ( đây là suy nghĩ và số phận gần như chung của những học sinh lười học bài ^^).
Nhìn sự thất vọng của lớp, cô Loan ngồi xuống ghế nhìn quanh rồi nói:
- Thôi thì dù sao cũng trống tiết, cô trò mình tâm sự tí chứ nhở? Biết đâu hai năm sau cô trò ta lại gặp nhau.
- Dạ.- Vài tiếng dạ vang lên.
- Chuyện của bạn Diễm My, lớp trưởng cũ lớp này thì cả ban giám hiệu, thầy cô và gần như học sinh toàn trường biết rồi. Qua chuyện của bạn các em có suy nghĩ gì không?
Lớp sôn sao bàn tán, chưa ai dám đưa ra ý kiến thì bỗng Như Ý- một cô bạn lanh chanh, tài lanh nhất lớp, chuyện trên trời dưới đất bất kể chuyện gì cũng có mẻ, nói chung nhiều chuyện, cái tôi rất lớn, luôn cho là mình đúng, giơ tay phát biểu.
- Mời em!- Cô Loan cười gọi.
- Thưa cô! Theo em thì chuyện của hai bạn ở xã hội bây giờ cũng dần trở nên bình thường ạ! Hai bạn đến với nhau vì tình yêu nên cũng đáng trân trọng. Chỉ vì không vượt qua được cám dỗ nên mới như vậy thôi.
- Em nói hai bạn đến với nhau vì tình yêu? Vậy em biết tình yêu là gì không?
- Tình yêu là...là...hình như em chưa được học khái niệm về tình yêu.- Như Ý gãi gãi đầu nói.
- Em sẽ được học vào kì 2, nó thuộc bài 12 trong sách giáo khoa Giáo Dục của các em.- Cô Loan vừa dứt lời thì vài bạn nhốn nhào lấy sách ra vạch tìm nhưng cô đã ngăn lại:- Đừng tìm nữa! Chính vì các em chưa được học nên cô mới hỏi, cô muốn các em trả lời bằng chính suy nghĩ của các em kìa.- Rồi cô nhìn Ý bảo:- Được rồi! Em ngồi xuống đi!
- Có ai muốn phát biểu về khái niệm của tình yêu không?- Cô Loan vừa nói vừa đảo mắt xung quanh, bỗng cô nhíu mày nhìn cậu bạn đang ngồi thẩn thờ nhìn ra cửa kính, Hoàng Yến là người ngồi trong phía cửa sổ nhưng cậu lại là người nhìn ra.
- Mời em nam này!- Cô chỉ tay vào Thế Thịnh gọi nhưng cậu vẫn không hay biết cô đang gọi mình, cả lớp đều đưa mắt nhìn cậu, Hoàng Yến hoảng hốt đánh Thế Thịnh một cái:
- Cô gọi ông kìa!
- Hả?- Thế Thịnh giật mình nhìn Hoàng Yến rồi xoay qua nhìn cô, thấy cô và cả lớp đang nhìn mình, cậu cúi mặt đứng dậy.
- Em tên gì?
- Dạ Thế Thịnh!
- Họ tên đầy đủ?
- Trương Thế Thịnh!
- Ừm! Giờ em phát biểu đi!
- Cô có thể nhắc lại câu hỏi không?Lúc nảy em không nghe thấy.- Thế Thịnh áy náy nói.
- Em nghĩ tình yêu là gì?- Cô Loan vẫn nhẹ nhàng hỏi lại.
Thế Thịnh cụp mắt buồn, lí nhí trả lời:
- Thưa cô! Em chưa yêu nên chưa biết tình yêu là gì hết.
Cả lớp ồ lên thích thú rồi bật cười, lớp này ai mà không biết Thế Thịnh quen với Đỗ Quyên lớp 10a10 mà còn mắc cỡ nói dối, ngay cả Hoàng Yến cũng bật cười thành tiếng to.
- Cả lớp im lặng! Dù bạn có nói dối đi nữa thì đó cũng là câu trả lời của bạn, không được cười!- Cô Loan nói xong thì đưa mắt sang Hoàng Yến vẫn đang ngồi cười nói:
- Em nữ cùng bạn với Thịnh! Em đứng lên phát biểu thay bạn đi!
Hoàng Yến giật mình đến đơ cả nụ cười, gãi đầu đứng lên, cô Loan vẫn câu hỏi cũ:
- Em tên gì?
- Dạ Hoàng Yến!
- Họ tên đầy đủ?
- Dạ Hoàng Yến!
- Cô bảo em nói họ tên đầy đủ mà.- Cô Loan hơi nhíu mày.
- Dạ em họ Hoàng tên Yến thưa cô!- Hoàng Yến thở ra trả lời.
- Ồ! Cô xin lỗi! Vậy em phát biểu đi!
- Dạ theo em nghĩ tình yêu nó đơn giản là loạt cảm xúc, rung động của con tim, sự cảm thán của suy nghĩ đối với người mình tiếp xúc thường xuyên.- Hoàng Yến thảng nhiên nói.
- Theo em là tiếp xúc thường xuyên? Còn có cái tình yêu sét đánh, em suy nghĩ thế nào?- Cô Loan gật gù hỏi.
- Em không tin vào tình yêu sét đánh, nó thực chất không tồn tại. Khi mình gặp một người nào đó lần đầu nhưng mình lại có cảm tình tốt vì người ấy quá đẹp hay quá ga lăng chẳng hạn, nhiều người lầm tưởng đó là tình yêu sét đánh nhưng theo em, nó chỉ là rung động nhất thời mà giới trẻ hay gọi là cảm nắng.
- Cảm ơn em!- Cô Loan cười tươi vỗ tay, cả lớp cũng hưởng ứng vỗ theo. Hoàng Yến thở phàu ngồi xuống.
- Cô cũng công nhận là hai bạn đến với nhau vì tình yêu, nhưng cô không đồng tình với bạn Diễm My. Dù bây giờ chồng bạn ấy có tốt, có yêu bạn ấy thế nào đi nữa nhưng ai biết được mai sau sẽ thế nào? Ai cũng có thể thay đổi mà, bạn ấy đánh cược tương lai của mình bằng một cái đám cười là quá mạo hiểm. Tình yêu chưa chín mùi thì đừng nên đưa mình vào một cái khuôn nhất định nào cả. Bạn ấy là một tấm gương của tụi em, bạn ấy học giỏi, xinh đẹp nhưng suy nghĩ chưa thấu đáo, tuổi học trò không phải các em không được yêu, nhưng phải biết chừng mực, tình yêu ở tuổi tụi em chỉ nên dừng lại ở những cái nắm tay, những cái ôm, những nụ hôn e ấp, vụng vỡ...Thật ra không phải phụ huynh cấm cản các em chuyện yêu đương đâu, họ chỉ sợ tụi em đi quá giới hạn và sao nhãn học hành thôi.- Giọng cô Loan trầm bỗng giữa căn phòng, nghe thấm thía biết bao. Bỗng nhỏ Như Ý giơ tay ý kiến:
- Mời em! Em có ý kiến gì à?
- Thưa cô! Em thiết nghĩ như cô nói thì phụ huynh họ không tự tin vào bản thân à? Nếu họ răn dạy tụi em thật kĩ lưỡng thì không sợ tụi em hư đốn hay đi quá giới hạn khi yêu, rõ ràng là họ tự ti cách dạy nên mới nghiêm cấm.
- Không đâu em! Sự răn dạy trong tình yêu nó chỉ chiếm một phần thôi. Dù răn dạy kĩ đến đâu cũng khó có ai vượt qua được cám dỗ trong tình yêu. Ai dám chắc rằng mình cưỡng lại được cám dỗ sau nụ hôn của người yêu? Nên sự ngăn cấm từ đầu cũng là biện pháp rất tốt.
Cả lớp gật gù nghe cô nói, đúng là người dạy giáo dục, giọng hay, nói chuyện triết lí, dễ hiểu, dễ nhớ. Kết thúc buổi học, Hoàng Yến không chờ lớp Quang Sơn và Hoài Thi tan mà đi thẳng theo Thế Thịnh ra vườn rau. Giờ này chắc lớp người ta thi hết rồi, chỉ có lớp nhỏ là ra sớm nhất. Vì những môn thuộc ban xã hội sẽ do giáo viên bộ môn tự ra đề nên thầy cô có thể tự do chọn lựa ngày kiểm tra, miễn sao hoàn thành tiến trình điểm.
Hai đứa chọn ngồi gần chỗ trồng rau xà lách vì ở đó có một cây xanh lớn che bóng ngồi rất mát, bắt đầu trò chuyện...