• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Phong vừa đi trên đường vừa ăn bữa tối Lương Bạch Ngọc mua cho hắn, cứ như thế băng qua mấy con phố, đi bộ về tới nhà nghỉ.

Họ hàng đang cắn hạt dưa thấy hắn quy trở lại thì càm ràm mấy câu rồi đi ngủ.

Trần Phong quét dọn vỏ hạt dưới đất sạch sẽ.

Trần Phú Quý nằm trên giường mở mắt ra, chất vấn: "Đi đâu?"

"Đi dạo chút." Trần Phong nói.

"Mày đi gặp cái thằng Lương Bạch Ngọc phải không?" Trần Phú Quý sợ người họ hàng nghe được sẽ cười nhạo nên đè thấp giọng xuống.

Trần Phong nói không có.

"Tốt nhất là vậy." Trần Phú Quý hừ lạnh, "Nó mà dám nuốt lời thì coi chừng bị thiên lôi đánh cho, không được..."

"Cha!" Trần Phong gầm nhẹ.

"Mày vì nó mà cãi với tao." Trần Phú Quý trợn to đôi mắt sâu hoắm nhìn con trai, giọng nói nóng nảy, nước bọt văng ra, "Tối nay mày đi gặp nó phải không? Tao mới thử thăm dò một chút thôi là mày lộ đuôi ra rồi, dạo này mày vẫn còn lén lút tới gặp nó chứ gì, tụi mày không hề cắt đứt liên lạc đúng không? Rốt cuộc thằng đó làm cái gì mà mày, khụ... Khụ! Khụ! Khụ!"

"Sao sao?" Họ hàng vội vàng ngồi dậy.

"Không sao hết! Ngủ đi!" Trần Phú Quý tức giận, ho sống dở chết dở, ông hất luôn tách trà do con trai mình đưa tới, miệng đầy mùi tanh, "Cút... Cút ra ngoài..."

"Cút ra ngoài ——" Ngón tay Trần Phú Quý run rẩy, vàng mắt như sắp nứt ra.

"Mày làm cái gì vậy hả thằng Phong, mày đi ra ngoài liền đi, đợi lát nữa cha mày bớt giận rồi hẳn vào." Họ hàng không biết tình huống ra sao, vỗ lên lưng Trần Phong mấy cái, nháy mắt liên tục.

Nước trà tạt lên cả người Trần Phong, hắn cũng không thay ra, chỉ xoay người ra khỏi phòng, đứng ở ngoài cửa, lưng cúi xuống, bàn tay ẩm ướt ôm lấy đầu, lẳng lặng gào thét không ra tiếng phát tiết, gân xanh trên trán và cổ cũng gồ lên.

Trần Phong nặng nề thở hôn hển một hồi, hắn lấy gói Hoàng Mai trong túi ra, xé lớp bạc bên ngoài rồi lấy ra một điếu thuốc lá.

Nhà nghỉ khá cũ, vách tường hai bên hành lang tối tăm đã trở thành màu đen, bên trên có tranh vẽ lộn xộn, ngoài ra còn có mấy tờ quảng cáo tiệm mát-xa, làm tóc các thứ.

Trần Phong đi tới cửa sổ bên hành lang, trong phòng gần đó còn vang lên mấy âm thanh không đứng đắn, hai ngón tay hắn kẹp lấy que diêm, để lên mặt sần sùi trên chiếc hộp, quẹt từ đầu này tới đầu kia.

Đầu diêm phát ra một cái "xoẹt" rồi sáng lên.

Trần Phong châm điếu thuốc, tự mình hút một nửa, nửa còn lại bay theo gió đông.

.

Chín mươi chính phần trăm thôn dân tới huyện đều không ngủ được, không phải là vì chuyện khác, mà là hưng phấn.

Dương Minh cũng là một trong số đó, cậu nằm trên giường lăn tới lăn lui, lăn tới nỗi ngã chổng mông còn đầu thì đang nhìn qua háng, hai con mắt to tròn chuyển động.

Đầu giường bên kia là Lương Bạch Ngọc đang ngồi đọc báo.

Trong phòng tắm có tiếng tiếng chảy ào ạt, là Triệu Văn Kiêu đang tắm, y vừa trở về là vào tắm ngay, tắm rất lâu, đúng thật là chú trọng vẻ bề ngoài.

Phòng dành cho sáu người, mấy chiếc giường đơn kê gần nhau để sát vào vách tường, Triệu Văn Kiêu đã bao hết nên chỉ có ba người bọn họ, không có khách trọ nào khác.

Mùi thơm sữa tắm từ kẽ hở bay ra, Dương Minh quỳ xuống mép giường kêu Lương Bạch Ngọc, tay chỉ về phía phòng tắm: "Anh có cảm giác là cái người trong kia rất ra vẻ không?"

"Ngoại trừ âu phục ra thì chẳng mặc đồ gì khác, giày da cũng lau bóng loáng, ở đất ruộng trong thôn dù chẳng có miếng gió nào thổi bụi bặm nhưng mà lỡ dính dơ một chút thôi là anh ta cũng ráng lau cho bằng được, còn nữa nha, một tên Alpha mà đi xịt nước hoa nồng nặc luôn, trên tay còn đeo nguyên một cái đồng hồ vàng nữa chứ, màu mè thấy sợ luôn á trời. Rồi hả tối ngày cứ đạp xe đi hết chỗ này tới chỗ khác, anh ta về đây làm cái quái gì vậy trời, lãnh đạo nhà nước đi thăm dân ha gì?"

Lương Bạch Ngọc vui vẻ nghe xong chậm rãi nói: "Cứ mỗi khi cậu có hứng thú với người nào đó thì cậu..."

Dương Minh giương đôi mắt như cún con nhìn anh: "Thì gì?"

Cửa phòng tắm mở ra, Lương Bạch Ngọc đặt báo xuống gối, hướng về Triệu Văn Kiêu nhướng mày một cái, cười nói: "Tiểu Triệu tổng, em trai tôi đang rất tò mò về anh, hay là anh giải đáp cho thằng bé chút được chứ?"

Triệu Văn Kiêu xỏ dép vào, gật đầu.

Quả bóng Lương Bạch Ngọc vừa tung ra đã bị Triệu Văn Kiêu đá cho Dương Minh, cậu dứt khoát nuốt câu "Ông đây không hề tò mò" xuống luôn, cà lơ phất phơ đá về: "Anh ở huyện thành làm ăn gì vậy?"

"Bán này nọ thôi." Triệu Văn Kiêu bình thường toàn là vuốt tóc lên, sáp trên tóc bóng o, còn lúc này tóc rũ xuống trán, đuôi tóc còn ướt chạm hàng lông mi, đường nét khuôn mặt giản dị, có chút gì đó hơi gợi cảm, ra dáng một người đàn ông trưởng thành.

Dương Minh mắng một câu: "Mẹ nó, miễn cưỡng vừa thôi chứ.", cậu nắm lấy cái tay bên mép giường, nói thầm với Lương Bạch Ngọc: "Làm chuyện gì đó không muốn để người ta biết chắc luôn!"

Lương Bạch Ngọc không nói gì, tựa như anh chẳng quan tâm tới công việc làm ăn của Triệu Văn Kiêu.

Dương Minh thì có.

Trái tim của cậu luôn hướng ra bên ngoài, chuyện nào cũng có thể hấp dẫn được cậu hết. Những người bận rộn từ bên ngoài trở về thôn, trong mắt của cậu đều trở thành bậc thang ước mơ cho cậu chạm tới.

"Vậy ở huyện chú có chỗ ở không? Chẳng phải phát tài rồi sao? Không lẽ không có nhà?" Dương Minh nhìn Triệu Văn Kiêu chằm chằm, miệng lưỡi bén nhọn ném ra ba mũi dao.

Triệu Văn Kiêu sửa sang lại hành lý trên bàn nhỏ, không nhanh không chậm đáp lại: "Có nhà, cách đây rất xa, người nhà tôi ở đó, bọn họ nói tôi mà không cưới vợ thì đừng hòng được bước vào."

Dương Minh: "..."

Đề tài này liên quan tới nhà của cậu, mất hết cả hứng.

.

Triệu Văn Kiêu xếp xong quần tây áo sơ mi, y quay người bước về giường nằm sấp xuống, mặt hướng về chàng trai bên vách tường: "Bạch Ngọc, ngày mai chúng ta tới tiệm chụp hình đi."

"Chụp hình?" Giọng nói của Lương Bạch Ngọc mang theo chút ngáy ngủ.

"Ừ." Triệu Văn Kiêu thở dài, "Hồi còn bé anh hay qua nhà em chơi, em ngồi trên vai anh nói rằng sau này lớn lên em muốn chụp hình chung với anh, đã nhiều năm trôi qua rồi mà tụi mình vẫn chưa thực hiện được, đúng lúc này đang có cơ hội."

"Sao lại nói tới chuyện khi bé nữa rồi, tôi chẳng nhớ rõ nữa..." Âm thanh của Lương Bạch Ngọc mềm nhũn kéo dài.

"A——" Đột nhiên Dương Minh phát ra một tiếng hét chói tai.

Triệu Văn Kiêu đen mặt hỏi cậu.

Dương Minh không phải đang đùa dai, cậu đứng trên giường, mò tay vào trong túi áo khoác của mình, vô cùng hoảng hốt: "Không có, tại sao lại không có? Không có không có..."

Lương Bạch Ngọc ngồi dậy: "Em trai à, bình tĩnh đã, rốt cuộc là sao?"

Cậu nhóc Omega không trả lời, từng giọt nước mắt rơi xuống. Tính tình cậu bướng bỉnh, còn hơi du côn, miệng thì tía lia thiếu đòn, nhưng chưa từng làm chuyện gì ác nhân ác đức, chỉ có dựa vào khuôn mặt trẻ con núng nính đáng yêu làm trùm trong thôn, một mình đánh nhau với Alpha cũng chẳng hề hấn gì, còn tự xưng là đàn ông đích thực.

Đây là lần đầu tiên khóc như một đứa con nít, nước mắt nước mũi đầy cả mặt.

Lương Bạch Ngọc hỏi thật lâu mới biết nguyên nhân cậu nhóc khóc lóc, anh thở dài: "Cậu cởϊ áσ khoác ra rồi mặc vô liền hay là cởi ra luôn?"

"Không nhớ, hình như là vậy, lúc đó tôi thấy hơi nóng nên..."

Dương Minh lại gào khóc thảm thiết, trời sập rồi, đời này tàn rồi, chết tới nơi luôn.

Lương Bạch Ngọc hơi thiếu kiên nhẫn, mỗi khi cảm xúc mất căng bằng thì nhiệt độ cơ thể của anh cũng tăng theo.

"Bao nhiêu?" Lương Bạch Ngọc đè tay lên miếng thuốc dán, đầu ngón tay ấn xuống.

"Tám... Hu... Tám mươi ba đồng... Hu hu... sáu hào." Miệng Dương Minh như tiếng còi xe lửa, hu hu hu.

Lương Bạch Ngọc dứt khoác đưa cho cậu một trăm đồng.

Xe lửa ngừng.

"Cho cho cho, cho tôi?" Dương Minh lắp ba lắp bắp, nước mắt rơi vào trong miệng.

"Cầm đi." Lương Bạch Ngọc khoát tay.

Dương Minh ngu hết cả người, trong đầu nhớ lại cái gì đó, tim nhảy loạn đập thình thịch.

Một trăm đồng...

Một trăm đồng á!!!

Lương Bạch Ngọc thích cậu rồi đúng không?

Đúng không đúng không! Tuyệt đối là vậy rồi! Đi tới huyện với mình, sau khi mình bị móc túi còn cho tiền mình nữa, đây không phải là thích thì là cái gì nữa???

Dương Minh ợ một cái, vội vàng che miệng lại, thẹn thùng kéo chăn lên.

Mấy giây sau một cái tay từ trong chăn chui ra, lục lọi bắt lấy tờ một trăm đồng rồi "vèo" một cái rút lại vào trong.

.

Trong phòng dần yên tĩnh lại.

Lương Bạch Ngọc phát hiện một ánh mắt, anh thong thả nhét tiền lại vào trong, rồi giương mắt đón lấy.

Triệu Văn Kiêu ngồi trước giường, hơi ngạc nhiên: "Bạch Ngọc, tiền đâu ra mà em có nhiều vậy?"

"Đương nhiên là..." Lương Bạch Ngọc dựa vào tường, đôi mắt đen láy nhắm hờ, hàng lông mi dài cong vút lay chuyển tựa như sóng biển, vô cùng quyến rũ, "Bán thân á."

Triệu Văn Kiêu nghiêm túc nói: "Người khác nói bậy nói bạ lời ra tiếng vào thì thôi đi, sao em lại tự gánh nước bẩn lên người mình chứ?"

"Thấy chưa, nói dối thì tin ngay, tới chừng nói thật thì chẳng mấy ai tin." Lương Bạch Ngọc buồn cười cong môi, vịn tường đứng dậy, "Tôi vào nhà vệ sinh đây."

.

Lương Bạch Ngọc ngồi trong nhà vệ sinh hơn mười phút, lúc đi ra thì Dương Minh khóc mệt nên ngủ rồi, mặt lấm lem, khóe mắt còn đọng lại một giọt nước, không biết trong mơ có đang chửi tên ăn cắp tiền mừng tuổi của cậu hay không nữa.

"Sao anh còn chưa ngủ?" Lương Bạch Ngọc nhìn lướt qua Triệu Văn Kiêu đang ngồi trước bàn, thuận miệng hỏi một câu rồi chuẩn bị lên giường.

Phía sau bỗng có hơi thở nam tính chồm tới, mang theo mùi thuốc lá.

Tay trái của Lương Bạch Ngọc bị nắm lấy.

"xoẹt"

Thuốc dán trên cổ tay anh bị lột ra.

Triệu Văn Kiêu cầm thuốc dán, nhìn tuyến thể của Beta đang lộ ra.

——Hoàn hảo, trơn nhẫn, trắng tinh, không có một vết thương nào.

"Em..." Triệu Văn Kiêu trố mắt nghẹn lời, "Không bị sao hết?"

"Nếu không thì sao?" Lương Bạch Ngọc giống như gặp chuyện vui vẻ, anh cười ra tiếng, "Tiểu Triệu tổng à, chẳng lẽ anh cho rằng tôi dán thuốc dán là để che giấu tuyến thể gồ ghề hả?"

Triệu Văn Kiêu không mở miệng, biểu tình của y đã trả lời rõ ràng, y chính xác là nghĩ như vậy.

"Trí tưởng tượng của anh thật là phong phú, tôi chỉ bị trật khớp thôi, thể chất không tốt nên lâu lành." Lương Bạch Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, giữa răng môi phát ra tiếng xì nhẹ như có như không, một giây sau, anh híp mắt đưa tay, "Trả đây."

Triệu Văn Kiêu dán lại cho anh.

Lương Bạch Ngọc xoay cổ tay vừa trắng vừa gầy mấy cái, dán thuốc sát lại chút: "Được rồi."

Anh ngẩng đầu lên, trên mặt không còn cười: "Bây giờ nói chuyện chút đi, tại sao tự dưng anh lại tới đây?"

-------------

Editor: Mấy chương trước mình có edit nhầm gói thuốc là Hoàng Mai thành gói mơ vàng á :( mình đã chỉnh lại rồi, sr mọi người nhiềuuu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK