Tử nhân, kỳ thực rất ngu ngốc.
Làm sao không phải chứ? Họ không hiểu thể nào là buông bỏ, một khắc trước khi chết vẫn còn chấp niệm, không biết suy xét, lại không biết lĩnh ngộ. Theo một loại ý nghĩa nào đó, tử nhân so với ma quỷ còn đáng sợ hơn. Quỷ hồn âm ngoan, tinh quái giảo hoạt, nhưng chúng nó đều biết xem xét thời thế. Chúng nó rất thông minh, biết ẩn tránh và chạy thoát khi gặp phải nguy hiểm, nhưng tử nhân lại không giống như thế. Họ tựa như một cái máy, bấm phím lệnh, sau đó hết sức chấp hành, không hoàn thành nhiệm vụ thì quyết không bỏ qua.
Tử nhân bổn là một từ rất nghiêm trọng. Trong trí nhớ của Dương Diệp, cha nuôi chỉ mắng hắn hai lần như vậy, mà mỗi lần đều là rất tức giận mới nói ra. Nghĩ đến cha nuôi lúc sinh tiền, Dương Diệp vẫn còn rất đau buồn. Nhưng hắn nhanh chóng đè xuống tâm tình, đem đầu đuôi gốc ngọn sự tình của Hoa Tri Viễn nói lại, ngay cả thần tình động tác của Hoa Tri Viễn cũng mô phỏng lại.
Sau khi nghe xong, Từ Nhàn Thuyền đăm chiêu —— “chân tướng” trong miệng Hoa Tri Viễn, chợt nghe thì rất hợp tình hợp lý, nhưng nếu cân nhắc kỹ lại, thật ra vẫn còn sơ hở. Hoa Tri Viễn giết Cổ Nghị, từ nay về sau thay thế thân phận Cổ Nghị, cũng chính vì nguyên nhân này nên Hoa Tri Viễn phải che dấu mình, tránh xa mọi người. Nếu là cố ý giấu diếm thì người ngoài thực sự không có cách nào biết được, nhưng qua thời gian lâu như vậy, lẽ nào người nhà không hoài nghi chút nào hay sao?
Hơn nữa vợ của Cổ Nghị là Vương Liên Hoa, cô ta thấy chồng mình đã quá lâu mà vẫn chưa thành công, chẳng nhẽ thực sự mồi lửa sao? Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới việc mở cửa để nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao? Sau đó phát hiện chồng mình đã chết, cô ta cũng không làm gì cả? Thông thường khi gặp phải sự tình này, phản ứng đầu tiên của người bình thường là sẽ đi tìm Hoa Tri Viễn, Vương Liên Hoa chẳng những không làm vậy, trái lại còn thầm chấp nhận Hoa Tri Viễn thế chỗ Cổ Nghị? Làm sao có thể như vậy!
Trừ phi ở giữa vẫn còn xảy ra những chuyện khác.
Cao Thông vẫn đang bất tỉnh, hắn bị Từ Nhàn Thuyền ném tới bên cạnh Cổ Tiểu Nhị, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Cho dù tỉnh lại cũng vô ích, Từ Nhàn Thuyền đưa tay chọt chọt má Cao Thông, tỉnh dậy cũng không phải Cao Kiệt…Nói đến Cao Kiệt, câu nói “Người chết rất ngu ngốc” trước khi ngất xỉu là có ý gì?
Từ Nhàn Thuyền quanh năm ở tại Quỷ môn quan, đối với khí tức ma quỷ rất quen thuộc, vô luận là quỷ mị hay tinh quái, chúng nó có suy nghĩ, có hành động cho nên có “khí tức”. Vạn vật trên thế gian chỉ cần có “khí tức” là có thể cảm giác được. Thế nhưng tử nhân lại không như vậy, họ như một vật chết, không phải người cũng không phải quỷ, vì vậy họ không có cái gọi là “Khí tức”.
Việc này rất khó, Từ Nhàn Thuyền không cảm nhận được nên không thể nào phán đoán. Bọn họ cứ như vậy mà đi ra ngoài, không ăn không uống, đây không phải tự chuốc lấy phiền khổ sao?
Tuy nói ăn uống không lo, thế nhưng lại là nguy hiểm tiềm ẩn mà con người cần đề phòng. Chết tiệt nhất chính là, con người cũng không biết rốt cuộc là phải đề phòng ai?
Nghĩ tới nghĩ lui không ra manh mối, Từ Nhàn Thuyền quyết định đi tới tìm Hoa Tri Viễn một chuyến. Tay trái kéo Tần Tử Giác, tay phải lôi Dương Diệp, bọn họ đi tới ngôi nhà gỗ nhỏ trước cổng thôn. Trong nhà truyền đến tiếng dầu sôi ùng ục, ba người không gõ cửa mà đi thẳng vào. Hoa Tri Viễn đứng trước bếp lò, hai tay đặt trên tấm ván, trên đó để rổ tôm đã được rửa sạch. Dầu bên trong chảo đã rất nóng, thoáng cái văng tung tóe, Hoa Tri Viễn động tác chậm chạp, ông ta đứng đưa lưng về phía cửa, giống như không hề hay biết sự hiện diện của ba người. Bỗng nhiên cả người ông ta ngã về phía trước, cả gương mặt ập thẳng vào trong chảo dầu!
Đám người Từ Nhàn Thuyền đều bị giật mình, đợi khi bọn họ kéo Hoa Tri Viễn ra thì ông ta đã tắt thở. Dương Diệp hoảng sợ phát hiện, ở phía dưới mái tóc thưa thớt của Hoa Tri Viễn, có một dấu tay màu đen nhạt.
“Nguyệt nhi ảnh, hoa trung ánh, đa nương kiến liễu tiếu ngâm ngâm. Tử yên can, hỏa nhi quang, đường thượng nhất oản vô đầu thang. Đầu tại na lý? Đầu tại na lý? Hắc thủ ấn, yếu nhĩ mệnh…”. Có người ở ngoài cửa cười hì hì hát lên.
“Ầm!”. Lần thứ hai của ngày hôm nay Từ Nhàn Thuyền và Tần Tử Giác bị nhốt lại. Lúc này sẽ không ai đến cứu bọn họ.
Dương Diệp khẩn trương chộp lấy tay của Từ Nhàn Thuyền, lực đạo mạnh đến nỗi làm cho Từ Nhàn Thuyền cảm thấy đau. Cậu vỗ vỗ vai Dương Diệp trấn an hắn, nhẹ giọng hỏi: “Anh có thể nghe được gì sao?”.
“Tiếng bước chân, nó bước vào…Đi tới trước bếp lò…Hoa Tri Viễn bị nó giết chết! Nó vỗ vào ót của Hoa Tri Viễn…Nó đi ra, đóng cửa lại…”. Dương Diệp phản xạ có điều kiện nghe theo lời nói của Từ Nhàn Thuyền, cẩn thận phân biệt.
Dương Diệp có thể nghe thấy… Dương Diệp có thể nghe thấy!
Từ Nhàn Thuyền bỗng nhiên hiện ra linh quang, đúng rồi, Dương Diệp có thể nghe được!
Lỗ tai Dương Diệp bị khôn xà ký sinh, nói cách khác hắn có liên hệ với cõi âm, hắn có thể nghe thấy âm thanh của quỷ hồn. Vào tối ngày thứ nhất ở nhà Cổ gia, hắn nghe được âm thanh hai người tranh nhau một tấm chăn, sau đó xác định chính là Cổ Nghị và Hoa Tri Viễn …Điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ Cổ Nghị và Hoa Tri Viễn đều đã chết! Nếu không chết thì làm sao Dương Diệp lại nghe được.
Vậy thì người trước mặt là ai?
Hoa Tri Viễn? Như vậy ngày đó người đoạt chăn với Cổ Nghị là người nào?
Có người khác? Thế thì từ đâu hắn biết được chuyện của Cổ Nghị và Hoa Tri Viễn? Mà hắn sắm vai gì ở giữa chuyện tình năm đó?
“Trước đây sức khỏe ông nội vẫn còn tốt, thường cùng với Hoa gia gia và Bành gia gia lên núi chơi!”. Câu nói của Cổ Tiểu Nhị bỗng nhiên hiện ra trong đầu cậu.
Cổ gia gia, Hoa gia gia, còn có Bành gia gia.
Người này, là “Bành gia gia” sao?
Từ Nhàn Thuyền mẫn cảm nhận thấy “khí tức” ở trong căn nhà gỗ, “khí tức” này rất yếu ớt. “Khí tức” yếu ớt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, đúng là chỉ có thể xuất hiện trên người tân quỷ. Từ Nhàn Thuyền lấy ra từ trong túi sợi dây hồng tuyến, buộc ở trên tay Dương Diệp rồi nói với hắn: “Tiếp tục nghe, nếu như còn có âm thanh, anh cứ quăng sợi dây này tới hướng đó”.
Vì để Dương Diệp chuyên tâm, Từ Nhàn Thuyền dùng tay che lại hai mắt của hắn. Một lát sau, Dương Diệp nắm lấy dây hồng tuyến, do dự quăng nó vào một góc nhà, hồng tuyến rơi trên mặt đất không có động tĩnh gì, ngay khi Từ Nhàn Thuyền muốn rút lại, hồng tuyến động. Đầu tiên nó di động vặn vẹo như con rắn ở trên mặt đất, sau đó từ từ leo lên. Nó leo lên thứ gì đó, quấn quanh một vòng cuối cùng thắt một cái kết.
Từ Nhàn Thuyền buông tay che mắt Dương Diệp, kéo dây hồng tuyến về phía mình. Tựa như cái lần tháng bảy kéo Tiểu Nam kia, lúc này ở trong góc nhà trống không kéo ra được một người —— Hoa Tri Viễn, có lẽ nên nói là Bành gia gia.
Từ Nhàn Thuyền bắt chéo hai chân ngồi ngay ngắn trên ghế, cảm thấy chưa đủ khí thế nên bèn kéo thêm Tần Tử Giác đến bên người. Đợi khi bày xong tư thế, mới cười híp mắt nói: “Bành lão, nói đi”.
Người ngồi chồm hổm dưới đất mờ mịt nhìn cậu, không nói gì.
Trong tay đã không còn khôn xà để dụ con quỷ này nói chuyện, Từ Nhàn Thuyền cho tay vào túi móc móc rồi lấy ra một vật, cười hì hì cầm trong tay chơi đùa —— dụ dỗ đúng không, vẫn còn thứ dùng để đe dọa đây. Cái vật cậu ngắm nghía trong tay chính là thứ dùng để đối phó nữ quỷ ở nhà Cao Thông trước kia, hòn đá nhỏ ở cửa Quỷ môn quan vẫn còn dư một viên, dùng để dọa con tân quỷ này cũng đủ rồi.
Quả nhiên, Bành lão nao núng lui về phía sau, nhưng lại bị sợi dây đỏ siết chặt.
“Không đi qua Quỷ môn quan, sẽ không mất đi ý thức. Bành lão, chớ giả bộ”. Từ Nhàn Thuyền nói. Sau đó cậu thấy ánh mắt của Bành lão thay đổi.
Bành lão đứng dậy, vẫn vẫy tay muốn thoát khỏi sợi dây đỏ, mắt thấy không được thì đành chấp nhận, thở dài một hơi: “Ngày đó, hai đứa con của Cổ Nghị vừa tròn 1 tuổi, có mời tôi và Tri Viễn. Đứa bé gái được Hoa Tri Viễn nuôi tốt lắm, so với anh trai của nó thì khỏe mạnh hơn nhiều. Sau đó tôi ở ngoài phòng nghe thấy bọn họ nói chuyện thì mới biết được hóa ra đứa bé trai bị bệnh. Nhắc tới cũng thật khéo, con trai của Cổ Nghị và con tôi mắc cùng một chứng bệnh, đều cần phải thay tim mới”.
Vậy nên người phóng hỏa thật ra là Bành lão sao? Dương Diệp choáng váng.
“Tôi trở lại dưới lầu, đánh ngất Vương Liên Hoa, lấy diêm từ trong phòng bếp rồi đi lên lầu. Tôi nghe tiếng bọn họ đánh nhau rất dữ dội, rồi nhân cơ hội đó mà khóa cửa lại. Tôi đốt cỏ khô ở bên ngoài, chỉ dự định hù dọa bọn họ một chút. Tôi nghe thấy tiếng khóc của đứa bé gái truyền đến, tôi nói với Cổ Nghị và Hoa Tri Viễn hãy đem tim của con gái họ cho tôi. Hai người họ tất nhiên không đồng ý, Tri Viễn ở bên trong chửi ầm lên rất khó nghe, lòng tôi lúc đó cũng có lửa…Khi tôi còn bé, ba người chúng tôi làm gì cũng cùng một chỗ, nhưng tôi lại thấy Tri Viễn thân thiết với Cổ Nghị hơn. Sinh nhật của hắn, tôi đi khắp núi để tìm trúc làm tẩu thuốc cho hắn, ai ngờ tặng hắn chưa được hai ngày, hắn đã đem trả lại. Tri Viễn nói Cổ Nghị không cho hắn hút thuốc. Tôi tức giận đến mấy năm không thèm để ý tới bọn họ, nhưng mà bọn họ ở đâu? Hừ! Có hay không có tôi thì cũng giống nhau!”. Bành lão gia vẻ mặt phẫn nộ, “Không, không có tôi lại càng tốt! Không có tôi đi theo, hai người bọn họ có thể chẳng kiêng nể mà hôn nhau!”.
Từ Nhàn Thuyền quơ cục đá nhỏ đến trước mặt Bành lão. Bành lão lập tức bình tĩnh tiếp tục kể rõ: “Trong lúc tức giận tôi đã châm lửa đốt. Không bao lâu chợt nghe tiếng thủy tinh vỡ, nhất định là hai người bọn họ đập cửa sổ chạy trốn. Tôi nghĩ không xong rồi, nếu như bọn họ tố giác với người trong thôn, tôi nhất định sẽ bị xử bắn! Vì vậy tôi vội vàng chạy tới trong sân, nhìn thấy Hoa Tri Viễn khoác chăn ôm đứa bé gái chạy ra bên ngoài, hắn bị thương nên chạy rất chậm. Dưới tình thế cấp bách, tôi dùng cái tẩu thuốc đâm tới tấp vào cổ của hắn. Hắn lập tức gục xuống, cứ như vậy mà gục xuống trước mắt tôi, tôi rất sợ hãi…Chờ lúc tôi tỉnh táo lại, nhà cũng đã cháy toàn bộ, Tri Viễn…Tri Viễn đã chết”.
“Đứa bé khóc rất lớn, tôi sợ tiếng khóc của nó sẽ kinh động tới người trong thôn, nên vội vàng ôm nó về nhà. Về tới nhà nhưng sau đó nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa an tâm, lại đi đến nhà của Cổ Nghị. Lửa đã được dập tắt, tôi thừa dịp đi ra sau sân nhà, tôi biết Tri Viễn vẫn còn nằm ở đó, trên cổ hắn vẫn còn cắm tẩu thuốc của tôi. Tôi rút mãi vẫn không ra được, tôi sợ bị người phát hiện, liền…liền chặt đầu của hắn”.
“Tôi kéo Hoa Tri Viễn giấu trong phòng bếp, dự định chờ người đi hết rồi tìm chỗ chôn. Thế nhưng tính trái tính phải, đã mấy ngày trôi qua nhưng vẫn không có cơ hội. Tôi sợ thi thể lâu ngày hư thối bốc mùi, không thể làm gì khác ngoài đem cắt nhỏ hắn ra, làm thành canh thịt”.
Nói đến đây, mặt Dương Diệp đã không còn chút máu —— thật là độc ác! Tại sao có thể hành động mất trí đến thế!
“Nếu mà tôi biết ngày sau sẽ xảy ra chuyện như vậy…”. Bành lão ra sức nắm lấy tóc của mình, bộ dạng vô cùng thống khổ, “Nếu như tôi biết ngày sau sẽ xảy ra chuyện như vậy…”
Tiếp theo xảy ra chuyện gì? Trong lòng ba người đồng thời nghĩ.
END 31