Khi anh đứng ở đầu phố cách thủy tinh nhìn thấy Harry, anh không nói được trong lòng thất vọng thế nào.
Đây là lần thứ ba.
Lần đầu tiên, anh tận mắt nhìn thấy một cô gái hôn lên hai má Harry, anh nổi giận thô bạo hôn Harry.
Lần thứ hai, anh nghe Scor khóc nức nở nói chuyện qua kính hai mặt, anh cắn răng xao gõ cửa.
Lần thứ ba, Harry nhẹ nhàng đẩy anh đi để gặp mặt một cô gái khác, chẳng lẽ chỉ vì uống một ly cà phê?
Malfoy cười lạnh. Lửa giận thổi quét làm toàn thân anh là bom, tùy tiện chọc là có thể nổ. Harry không chịu nhận anh, anh cho rằng Harry ngây thơ không rõ, nhưng Harry đẩy anh đi để đi hẹn hò? Cảm giác cẩn thận chăm hoa rồi bị người khác hái đi thật không xong!
Đối Harry bao dung, không phải anh không còn cách nào khác mà là anh có thể nhìn thấy hy vọng lóe ra ở trên người Harry, có thể nhìn thấy Harry mềm mại, một chút một chút buông cảnh giác, nhưng hôm nay giống như búa tạ đánh tan sự chờ mong của anh.
Cho dù là Malfoy, kiên nhẫn cũng là có hạn.
Cách thủy tinh, anh có thể nhìn đến Harry nháy mắt cứng ngắc, thậm chí có thể nhìn đến sợ hãi trong đôi mắt xanh mĩ lệ kia. Anh cười khẽ một chút, chủ động nhìn chỗ khác.
Draco nhắm mắt lại hít một hơi, dựa vào lan can nhìn ra biển rộng xanh thẳm. Không khí mằm mặc bên bờ biển tràn ngập xoang mũi, cứu vớt đại não hỗn loạn của anh.
Anh chống tay vào lan can, đầu chôn trong tay.
Anh không muốn buông tay, chỉ là đột nhiên cảm thấy hơi mệt.
Harry cũng rất hỗn loạn.
Anh căn bản không biết vì sao mình kích động như thế, rõ ràng anh chưa làm cái gì sai.
Harry đứng ở ngã tư đường chật chội, nhìn thành phần tri thức ăn diện ngăn nắp xinh đẹp đi lại, nhìn các loại xe nối đuôi nhau. Anh mờ mịt đứng không biết nên đi chỗ nào.
Malfoy thích nơi nào? Không vui sẽ đi chỗ nào? Harry đột nhiên phát hiện 3 tuần chỉ có thể hiểu biết một phần nhỏ của một người.
Anh không nói rõ được tình cảm của mình với Malfoy là gì. Anh ta chỉ là bạn cùng phòng!
Harry ảo não gãi đầu, trong lòng loạn hết cả.
Trong đầu còn lưu lại hình ảnh vừa rồi, chung quanh mơ hồ, chỉ có đôi mắt lạnh như băng tĩnh mịch kia rõ ràng. Đôi mắt màu lam xám như kết băng. Harry không chút nghi ngờ, có lẽ Malfoy sẽ cứ như vậy rời khỏi cuộc sống của mình.
Tìm được Malfoy! Phải tìm được anh ấy!
Thanh niên tóc đen nhìn bốn phía, nhấc chân chạy.
Mạnh mẽ né tránh người đi đường, Harry thở hổn hển, lưu ý xung quanh.
Malfoy với mái tóc bạch kim đã từng bị anh phỉ nhổ, mà hiện giờ anh vô cùng cảm tạ nó.
Luân Đôn chỉ lớn như vậy, Malfoy có thể đi chỗ nào?
Độn thổ!
Harry ngây ngẩn dừng bước, lỗ tai như nghe được mạch máu thình thịch nhảy lên, tiếng hít thở trầm trọng, ***g ngực phập phồng, anh không thể bình tĩnh lại được.
Đúng vậy, độn thổ! Khoảng cách đối với phù thủy là cái gì? Malfoy có thể vượt qua eo biển Anh đến Pháp!
Harry vươn tay lau mồ hôi, ấm áp ướt át trên mu bàn tay truyền vào đầ. Anh chớp chớp đôi mắt, lông mi bị mồ hôi tẩm thấp ngăn cản tầm mắt. Harry cười khổ, vận động dồn dập như thế này, đại khái cũng chỉ trải qua khi chiến đấu.
Cách đó không xa chuông đã rung, đã là 3h.
Harry chỉnh lại kính, đứng thẳng dậy đi theo dòng người phía trước.
Anh giống như cái gì cũng chưa nghĩ, nhưng giống như cái gì cũng muốn. Rất nhiều rất nhiều hình ảnh xẹt qua, nhiều đến mức Harry không phân được rõ ràng.
Đừng đi, đừng đi…
Draco hít một hơi thật sâu, đứng thẳng dậy.
Anh là một cái đảo quốc, địa lý vị trí mang đến cho Anh đường ven biển dài, cũng mang đến biển cả rộng lớn xinh đẹp.
Có lẽ sắp vào thu, trên bờ biển cũng không có nhiều người.
Draco tìm ghế dài ngồi xuống, thời tiết râm mát làm ghế lạnh như băng, Draco đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.
Anh yên lặng nhìn đường cái.
Anh đột nhiên cảm thấy mình phản ứng quá lớn. Có lẽ, có lẽ Harry chỉ là bàn công việc với đồng sự?
Nhưng Granger cũng ở đó! Cô ta luôn giới thiệu phụ nữ cho Harry! Trong lòng có một thanh âm nói như vậy.
Có lẽ là vì mình chưa làm rõ, Harry cũng không hiểu được ý mình?
Malfoy nhếch môi, đối mặt với đường cái trống trải, tầm mắt của anh thủy chung không dời khỏi nó.
Chỉ cần Harry đuổi theo, anh liều lĩnh, không buông tay.
Draco nhếch môi, đôi môi hồng nhạt vì áp lực mà trắng bệch. Anh nhìn không chuyển mắt chờ mong, đôi mắt sâu thẳm.
Anh âm thầm thề trong lòng.
Chỉ cần Harry đuổi theo đến đây…
Harry bắt đầu tuyệt vọng.
Có lẽ là tần lâm tuyệt vọng làm anh từ từ nghĩ ra.
Khi còn ở Hogwarts, anh có thể phát hiện tình cảm đặc biệt của Hermione với Ron, mặc dù là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê cũng không thể thuyết minh EQ của Harry cao bao nhiêu, như vậy chứng minh anh cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả.
Con người mê mang với vị trí của mình, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Harry không phải không biết. Anh có thể tỉnh tỉnh mê mê cảm nhận được ý tứ nhưng tiềm thức lại tận lực xem nhẹ kết luận.
Giống như đà điểu giấu đầu vào trong cát tránh né nguy hiểm.
Nhưng nguy hiểm không phải chỉ đứng ở bên ngoài. Đà điểu chôn ở trong cát luôn cần có thứ đánh thức bọn họ.
Harry nhìn tháp đồng hồ đã rất nhỏ, kim đồng hồ chỉ giữa số 4 và số 5. Thể lực tiêu hao và thần kinh khẩn trương làm suy nghĩ hỗn loạn bắt đầu co trật tự. Những hình ảnh xẹt qua cũng chậm lại.
Đau đớn áp bách trên môi vào đêm đó, trong mũi là mùi hương quen thuộc ngày đó Malfoy tới cửa, mặt tái nhợt, nụ hôn khẽ ngày đó buổi sáng mới ngủ dậy ác liệt, tùy hứng ngu ngốc ôm cả anh ngủ ở trên mặt đất ngày đó ngoại trừ cỏ và lấm bẩn, còn mua trở về một xe kem…
Mỗi một hình ảnh đều rõ ràng, mỗi một ký ức cũng như cuộc đời này.
“Hôn lễ Pansy? Tôi cho rằng cô ấy sẽ kết hôn với anh.”
“Cô ấy biết anh đã thích một người…”
Những lời nói ngày đó đột nhiên xuất hiện, hóa thành thật vẫn luôn bồi hồi bên tai Harry.
Malfoy… Thích…? Harry mở to hai mắt, đáp án phá được gông cùm xiềng xiếc tiềm thức, nước chảy thành sông——
Malfoy thích Potter?
Đầu óc đang rõ ràng lại vì kết luận này mà hỗn loạn, giống như len, càng kéo càng rối.
Harry dùng mu bàn tay lau mồ hôi, không biết nên phản ứng ra sao.
Anh lắc lắc đầu, như muốn lắc cho ý tưởng kỳ kỳ quái quái trong đầu biến mất.
Dù như thế nào, phải tìm được Malfoy trước!
Draco dựa vào cái ghế lạnh lẽo. Anh giật giật tay chân đã có chút cứng ngắc, thu ánh mắt lại.
Mắt rũ xuống, mí mắt che cảm xúc trong đôi mắt kia.
Anh rút đũa phép ra, tùy ý vung lên, trong không khí xuất hiện một dòng số viết tay xinh đẹp——5:23
Harry vẫn không đến. Bàn tay nắm đũa phép càng chặt, khí lực lớn đến mức các đốt ngón tay cũng trắng bệch.
Draco liếm liếm đôi môi hơi khô, không xác định bắt đầu phỏng đoán.
Có lẽ là Harry không đuổi theo?
Hay hoặc là Harry không tìm thấy mình?
Đúng rồi! Mình hiện tại không ở London, làm sao Harry tìm được mình!
Đôi mắt kia trong nháy mắt tìm được phương hướng bắt đầu ngắm nhìn xung quanh.
Chàng quý tộc đẹp trai luôn luôn trầm ổn giờ mới kịp phản ứng, Malfoy cau mày vỗ đầu mình, ảo não sao ngây ngốc ngồi ở đây lâu như vậy!
“Độn thổ!”
“Mẹ! Anh trai kia không thấy!” Một cô bé mặc áo tắm đứng ở trên bờ cát không có bao nhiêu người quan sát anh trai xinh đẹp. Nhưng anh kia lập tức không thấy, cô bé chớp chớp đôi mắt rồi nói với mẹ.
Mẹ cô bé nhìn cái ghế chàng trai trẻ kia ngồi, quả nhiên không ai.
“Anh trai ngồi lâu như vậy, cũng nên đi về. Chúng ta cũng phải về nhà.”
“Không phải đi! Là nháy mắt biến mất!” Cô bé nghiêm túc sửa đúng.
Bà mẹ cười cười, chỉ cho là trẻ con nói đùa.
Harry ngồi ở ghế nghỉ ngơi bên đường. Trời đã dần dần tối, đế quốc mặt trời không bao giờ lặn đã bắt đầu biểu hiện sự bất phàm của nó, ánh sáng xuất hiện từ phố này đến phố kia.
Nơi này đã không nhìn thấy tháp đồng hồ nhưng thanh âm vang dội, thâm trầm xa xưa truyền rất xa.
6h.
Harry đấm nhẹ đôi chân có chút đau nhức, đứng lên. Thời gian này Ginny phải đi về.
Ginny đi rồi, có lẽ Malfoy sẽ trở về? Anh cũng phải đi về nấu bữa tối cho Scor.
Harry gãi gãi tóc, bước chân về nhà.
Hiểu được ý Malfoy, nhưng chính mình lại không hiểu mình.
Bọn họ hai người đàn ông, ở bên nhau như thế nào? Huống hồ anh cũng không thích… đàn ông.
Suy nghĩ hỗn loạn làm anh từ từ đi vào ngõ cụt.
Đôi mắt xanh vô thần nhìn chằm chằm con đường phía trước, tính toán ấn đường cũ đi về.
Đi qua một ngõ nhỏ là quán cà phê buổi chiều Hermione dẫn anh tới.
Mình nhất định làm cô gái kia xấu hổ đi? Hermione nhất định sẽ kéo lỗ tai mình rống to.
Harry mệt mỏi bóp trán, cảm thấy hôm nay bận rộn không ứng phó được hết.
Đột nhiên, màu bạch kim chợt lóe mà qua.
Anh quay đầu ——
Malfoy đứng ở chỗ kia, nghiêng đầu đứng dưới ngọn đèn nhu hòa màu cam ở cửa quán cà phê, cau mày nhìn qua lớp thủy tinh lạnh như băng nhìn vào trong.
Malfoy đang tìm mình?!
Harry không nghĩ nhiều như vậy, anh chen vào dòng người phía trước, chạy đến bên người đứng thẳng tắp kia, tim đột nhiên hân hoan đập mạnh.
Draco đứng ở phía trước quán cà phê bố trí ấm áp, ánh mắt lạnh lùng chống lại người bán hàng tò mò, làm mấy cô gái sợ tới mức trốn vào trong.
Anh đứng đó, nhìn qua thủy tinh cố gắng phân biệt người trong đó.
Không có, không có Harry.
Anh tự giễu mà dùng tay phải che lại tầm mắt —— đúng vậy, sao Harry còn ở đây, đại khái cùng cô gái xinh đẹp kia đi ra ngoài dạo phố mua trà sữa, hiện tại có lẽ đã đi ăn tối!
Đột nhiên, tay trái anh bị kéo.
Anh chuyển tầm mắt, nhìn thấy đôi mắt màu xanh sáng ngời.
Anh ngây ngẩn nhìn Harry.
Harry hiển nhiên kịch liệt vận động, trên trán đầy mồ hôi, tóc cũng ẩm ướt dính vào trán, thật buồn cười. Harry thở hổn hển, nói cũng không nên lời. Tay Harry nắm chặt tay trái của anh, lực mạnh đến mức giống như nắm vào xương, có chút đau đớn.
“Malfoy!”