• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết thúc sự cảm thán trong lòng đối với Sun, cô cũng ngồi xuống ghế, ánh mắt nổi lên tia mong chờ:

- Ý kiến khá hay... vì nếu cho đàn em xuống dưới trước, quét sạch đường đi sẵn... nên có làm ma thì chắc cũng được vinh quang mà đi đầu thai.

Cách giao tiếp của cô chắc trong thế giới truyện này cùng lắm chỉ có hai người mới có thể nghe thông tai được và tức nhiên đó là Hoàng Lăng và Sun. Còn với những người khác thì nó thật sự rất đểu trá và khó nghe nếu như nhận ra ý nghĩ thâm sâu trong câu nói đó.

- Có ai từng nói cô rất đểu và xảo trá không, Ice?_ Ken đặt lại ghế, ngồi xuống nói.

- Có... một tên nịnh nọt nào đó._ Cậu cảm thấy nhột người vì biết rằng kẻ “ nịnh nọt” mà cô nói là mình.

- Khụ!... chúng ta đã khởi trận rồi vẫn nên chú tâm vào cuộc chiến thì hơn._ Sun nhanh chóng đánh lạc chủ đề sau khi nhận được cái lườm sắc bén của cô. Tiếp đó, cậu bắt đầu thao thao:

- Bang Angel có hai trăm người, còn bang chúng tôi có 25 người, không được cân sức cho lắm._ Sun vờ giọng lo lắng.

- Hừ... tôi chỉ đang sợ có kẻ mưu tính gì đó, biết đâu thứ ấy vốn còn mạnh hơn 200 người đấy._ Koke dùng giọng điệu nghi hoặc để trả lời cậu.

- Bingo... Koke cậu đón trúng rồi đấy, súng mà đội bắn tỉa chúng tôi sử dụng không phải đơn giản a._ Sun trung thực.

- Ý cậu là sao?_ Kun khi nghe đến vũ khí thì máu trong người bắt đầu nổi lên, anh là người duy nhất trong nhóm là sống an nhàn nhất bởi vì không có bang hắc đạo trong bóng tối, tuy nhiên ưu điểm khiến anh vẫn có thế lực mạnh như hiện giờ là bởi vì bán vũ khí. Chính vì thế, một người yêu vũ khí như anh bị đánh bại bởi một loại vũ khí mạnh hơn thì đó chính là một loại sỉ nhục đang trách.

- Còn ý gì nữa chứ... đương nhiên đội phải dọn đường đi xuống âm phủ là người của bang Angel rồi, phải không “ người mà tôi nịnh nọt”?_ Sun.

- Thêm nữa... người sẽ được đi trên con đường đó cũng chính là các người._ Cô cũng mỉm cười phụ họa với cậu.

Nhóm Ran nhìn cô và cậu mỉm cười khinh địch tâm trạng vốn đang tức giận lại càng nóng hơn, hai cá thể này sinh ra là để cùng nhau phối hợp chỉnh người a.

- Giết chết những người ở khu công nghiệp cho tôi._ Ran hét lên, tay vo thành đấm, gương mặt hiện lên những tần sương lạnh lẽo vô cùng cho thấy cơn tức giận ấy vốn không thể kiềm chế lại được nữa.

Như một tiếng còi báo thanh, những người bên trong xe nhanh chóng nhắm vào khu công nghiệp nhưng thỉnh thoảng chỉ nổi lên một vài tiếng súng, vì họ vốn không thể nào ngắm được tầm nhìn một cách chính xác, khoảng cách khá xa, đối phương cũng không ngu ngốc lộ mình cho bọn chúng thấy, nên có thể người của Angel đang bị dồn vào thế thụ động.

- Haha... sợ tốn đạn sao? Thế chẳng có ai nổ súng hết vậy?_ Sun cười mỉa mai.

- Người ta là vì nghĩ tiết kiệm tài nguyên đấy mà... không hổ danh là các bang chủ mạnh nhất hắc đạo, làm việc cũng suy nghĩ sâu xa... nhưng hình như “ tiết kiệm” trong tình trạng này thì không được đúng cho lắm._ Cô một câu cậu một câu thành công chọc tức đám người kia.

Gân xanh trên mặt Kan đã hiện rõ lên, anh quát:

- Một lũ vô dụng.

- Kan... mày đừng nóng vội._ Câu nói này đích chính là của Kon, vì đối với suy nghĩ của anh bang Angel không bắn được thì Angel Lycoris cũng như vậy, vốn theo như kế hoạch vị trí ở khu công nghiệp vốn là của bọn họ nhưng không ngờ lại bị Ice xử lí trước nên tầm bắn bị sai lệch như hiện giờ... các anh hoàn toàn không nghĩ đến.

- Đúng... đối phương cũng không bắn được, mày manh động làm gì?_ Kun giễu cợt nói, lá chắn của anh được làm từ kim loại X nhằm bảo vệ người bên trong một cách tốt nhất, cho dù tầm ngắm có chính xác đến đâu thì chưa chắc đạn đã xuyên thủng lớp trướng đó.

- Kun cậu dường như rất tự tin?_ Cô hỏi.

- Tôi tự tin... vì tôi có thực lực._ Anh kiêu ngạo nói, chế tạo vũ khí hay những thứ gì liên quan đến nó anh đứng nhì thì không ai đứng nhất nhưng đáng tiếc điều đó chỉ đúng nếu như thời gian quay ngược lại hai năm trước.

- Vậy để xem..._ Nói rồi, Sun ngồi an nhàn trên ghế, mắt mang theo ý cười vì cho dù đội bắn tỉa không làm được gì số quân của Angel thì cậu vẫn có thể dám đảm bảo rằng kết quả cũng chỉ có một... chính là Angel Lycoris sẽ thắng, tuy nhiên suy nghĩ kiêu ngạo sẽ mang đến cho cậu một bài học quý giá trong mai sau.

Vài giây sau đó, đội bắn tỉa của Angel Lycoris chính thức bóp còi, những âm thanh rợn người đồng loạt vang lên, nhanh như sấm đạn bay ra khỏi nồng súng hướng đến những chiếc xe hàng đậu bên đường cách xa vị trí của mọi người đang ngồi. Mặc dù với khoảng cách như thế, nhưng bọn họ vẫn có thể thấy được, nhiều hạt kim loại to bằng đầu ngón tay bị lúng sâu vào lớp trưởng bảo vệ của các chiếc xe, nhưng chẳng thể nào xuyên qua được. Điều đó khiến tâm trạng của nhóm Ran hiện lên một chút vui vẻ và mỉa mai vì khi thấy thái độ nghênh ngang của cậu, họ khá lo lắng, lo lắng rằng Ice thật sự có vũ khí gì đó có thể đánh bật lại tình hình của cuộc chiến nhưng có lẽ họ đã đánh giá cô quá cao ư? Nhìn tình hình trước mắt xem ra đội bắn tỉa ở khu công nghiệp kia cũng bị lâm vào thế bị động a.

- Hừ... đàn em hai bên cũng chẳng có thể làm gì được nhau, xem ra tới lượt chúng ta quyết phân thắng bại rồi đấy._ Koke.

- Khoan đã... cái gì cũng phải từ từ, các người vẫn nên ngồi tại chỗ đếm ngược năm giây đi._ Sun phấn khích nói.

Đồng thời những đôi mâu quan xinh đẹp khép nhỏ lại, ngẫm nghĩ câu nói của Sun cuối cùng là có ẩn ý nhưng chưa kịp có câu trả lời thì đã... “ Bùm! Bùm!...” những tiếng nổ thét tai vang lên hay nói cách khác là các chiếc xe kia đều bị nổ tung thành những vụn nhỏ, không gian thoáng chốc nhiễm lẫn lấy một màu đỏ rực của lửa... nhìn thật kinh người! Do quá bất ngờ nhóm Ran đều đứng bật dậy, những tia lửa nhỏ bắn ra tung tóe kèm bụi bay mịt mù vướng vào mắt khiến họ không nhìn rõ được đống tro tàn phía trước... tất cả đều thành một đống đen nhẻm!

Trong khi đợi cuốn phim 3D kết thúc, Sun hoạt bát giải thích:

- Trong đạn có thuốc nổ đặc biệt... chỉ cần một nút bấm điều khiển từ xa... tất cả đều “ bùm!”._ Cậu vừa nói vừa minh họa bằng bàn tay, ánh mắt của một con sói xảo huyệt hoàn toàn thay lấy đôi ngươi ấm áp như ánh mặt trời kia. Và điều này cậu cùng cô đã thảo luận trước đó để chọn ra vũ khí cho các thành viên nhằm kết thúc một điểm yếu mang tên “ số lượng” vì cô biết rõ với 25 người mà chọi lấy 200 thì cơ hội chiến thắng chỉ khoảng 5 phần trăm chính vì thế một chiêu công kích nào có thể hạ nhiều người nhất có thể kèm theo phạm vi lớn thì có thuốc nổ. 

- Bang chủ đã xảy ra việc gì?_ Rony từ xa chạy đến liền thấy một màn kinh hãi trước mắt, phải chăng trong lúc rời đi đã xảy ra việc gì?

Nghĩ đến đây Rony nâng tầm mắt nhìn cô, con người này quá nguy hiểm, chính vì thế không nên giữ cô ta lại, cô ta chính là mối đe dọa lớn nhất đối với bang chủ Ran và các thiếu gia. Không chần chừ, ả ( Rony) liền nhanh tay lấy súng bên người ra hướng về phía cô và nổ súng.

Viên đạn cứ thế theo hướng đã nhắm mà lao đến, đáng tiếc lại bị chiếc áo khoác bạc của cô làm giảm tác động cơ học nên dần lệch sang một bên rồi rơi xuống... nếu không chỉ e rằng viên đạn ấy vốn đang nằm sâu trong lòng ngực cô. Sun thoáng chốc mở to mắt, con ngươi tức nhìn chăm chăm vào Rony, cô ta hết nhắm vào cậu rồi lại chuyển sang cô à? Thật là muốn chết rồi phải không?

Thế là cậu nhanh chóng di chuyển sát ả, nắm chặt bàn tay đang cầm súng kia của Rony, cố bẻ tay ả vặn ngược lại, ngón trỏ chuẩn bị bóp còi liền nghe thấy tiếng của Ran:

- Sun... dừng lại._ Rony là đàn em thân tính của Ran, thấy ả sắp chết Ran vốn không thể bỏ mặc được.

- Cô không quản được đàn em thì tôi quản giúp... tôi chính là đang làm người tốt đó._ Trong mắt cậu hiện giờ hoàn toàn không để Ran vào mắt, cậu đã hứa với Hoàng Lăng là sẽ bảo vệ tốt cho cô... nếu như với tình cảnh khi nãy mà không có áo chống đạn thì...

Rony bị Sun bóp chặt tay đến nổi cảm nhận được trận đau đớn đang ập tới, khuôn mặt thoáng chốc trắng bệch đi như bị mất máu.

- Lycoris Ice cũng chẳng sao? Cậu chi phải làm điều vô ích?_ Ken cau mày trong khi gương mặt kinh ngạc lúc chứng kiến vụ nổ vừa rồi vẫn chưa biến mất.

- Huống chi, các người có hàng chống đạn tốt như thế, chúng tôi cũng chẳng ai mặc áo chống đạn... như vậy thật không bằng._ Kun nói, ánh mắt cũng chẳng mấy khá hơn, lần đầu tiên anh cảm thấy mình thất bại như vậy!

Sun trầm xuống, buông tay Rony ra lập tức con người thất hồn kia liền ngồi ngụy xuống đất... trong ả ta thật thảm hại.

Cậu lùi lại phía gần cô:

- Ý cậu là chúng tôi không được dùng súng?

- Đúng vậy. Chẳng lẽ hai người không muốn quang minh chính đại giành chiến thắng?_ Kun nghĩ rằng đàn em của Angel đã chết hết, tình hình hoàn toàn bất lợi với bọn họ... nên điều cần nhất bây giờ chính là giảm tối thiểu lượng nguy hiểm có thể ngây trở ngại, đặc biệt là hai cây súng bạc của cô và cậu.

- Hừ... nực cười. Trong một cuộc đấu tranh sống còn, kẻ sống người chết và đối với tôi kẻ sống vốn là người hèn hạ, đoan tính, âm hiểm, biết tận dụng cơ hội, hoàn toàn không tồn tại bốn chữ “ quang minh chính đại” còn kẻ chết là kẻ thông minh, thích kiểu đánh vinh quang, thích đường đường chính chính hạ gụt đối phương trước chân mình... vì tôi sẽ là kẻ sống nên vụ thương lượng này chấm dứt tại đây.

Ice bắt đầu thể hiện tư tưởng của mình, với cô tình tiết như các phim, truyện siêu nhân, anh hùng... người tốt bụng luôn luôn chiến thắng cái ác hay đại loại là bất cứ thứ gì đều nghiêng về tích cực hơn là tiêu cực nhưng hãy nhớ... đó là một thế giới viễn vong không có logic, những loại người tốt bụng như thế trên trái đất này còn lại mấy người? Nhân loại luôn đeo những chiếc mặt nạ hoàn hảo cho bản thân mình để che đi góc khuất tối tâm trong tâm hồn kia, tính tình họ thật sự như mắt ta thấy không?... chính vì thế cô thà lựa chọn kẻ sống “ vô sỉ” hơn là kẻ chết “ quang minh”.

Kun cứng họng trước lời nói của cô, tại sao cô cứ luôn khẳng định mình là kẻ sống chứ? Mặc dù anh đã khá kinh ngạc trước màn thuốc nổ vừa rồi... nhưng không lẽ cô lại định dùng nó với bọn anh. Nếu như vậy thì Ice cũng đã quá mạo hiểm chăng? Vì khoảng cách của cô với bọn họ chỉ cách nhau vài bước chân, họ bị nổ tan xác thì cô cũng không tránh khỏi. Kun thầm nghĩ có lẽ anh đã nghi hoặc quá nhiều, Ice chỉ là đang hù dọa tâm lí của anh thôi. Vậy giá như khi Kun biết rằng cô vẫn đang nắm giữ trong tay một vũ khí tối tân khác thì suy nghĩ của anh sẽ như thế nào a?

Nhưng một sự việc bất ngờ diễn ra khiến cô không thể nào ngờ đến chính là Sun bỗng nhiên cướp lấy súng trên tay cô. Đôi ngươi xanh thẩm thu nhỏ lại nhìn bóng hình người con trai trước mắt, một tia sét lạnh chạy nhanh qua tâm trí cô... “Sun cậu làm gì vậy?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK