• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Xiaoxi Gua

Trong rừng hoa đào.

Cố Cẩn nhìn thấy Tứ muội muội Cố Loan, cũng nhìn thấy Định Quốc công phủ Hàn Vi cô nương.

Lần đầu tiên Cố Loan giúp tỷ tỷ “làm chuyện xấu”, trêи khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ căng thẳng cùng bất an, sợ bị huynh trưởng phát hiện.

Sơ hở của tiểu cô nương quá rõ ràng, ông cụ non Cố Cẩn làm sao không nhìn ra?

Các tiểu cô nương muốn gì làm đó, làm việc sơ xuất, nhưng Cố Cẩn lại không thể lỗ mãng làm ra chuyện tiếp cận khuê tú biệt phủ được.

Nhị tiểu thư Cố Phượng đưa người đến trước mặt Cố Loan và Hàn Vi, Cố Cẩn gật đầu chào hỏi Hàn Vi, sau đó nói với Cố Phượng: “Các muội cùng nhau ngắm hoa đi, đại ca còn có việc, đi trước.”

Cố Phượng vội vàng níu đại ca lại: “Mỗi ngày đại ca đều ở trong phòng đọc sách, khó thấy được xuân quang tốt, ca ca bồi bọn muội chơi một lát đi?”

Cố Cẩn mỉm cười: “Ngày khác có rảnh lại nói.” Nói xong, hắn bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai muội muội, cáo từ rời đi.

Cố Phượng phụng phịu với bóng lưng huynh trưởng.

Ngược lại Cố Loan nhẹ nhàng thở ra, phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn*, nàng vẫn hi vọng để tằng tổ mẫu tác hợp đại ca cùng Hàn Vi, lúc trước nàng khuyến khích cô cô đi Hạ gia chúc mừng hỷ sự, là bởi vì bản thân cô cô là trưởng bối, có thể tự mình làm chủ.

* phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn: cha mẹ đặt đâu con ngồi đó

“Được rồi, đại ca đi khỏi thì chúng ta càng tự tại.” Một tay Cố Loan dắt tỷ tỷ, một tay nắm tay Hàn Vi, cười nói.

Cố Phượng chỉ có thể chấp nhận, Hàn Vi vụng trộm liếc nhìn phương hướng Cố Cẩn rời đi, có chút mất mát.

May mắn hoa đào tháng ba đủ đẹp, các cô nương nhanh chóng chuyên tâm ngắm hoa, phía sau là nha hoàn của mỗi người đi theo.

Ba cô nương dạo bước trong rừng hoa đào chẳng có mục đích, đột nhiên, sau cây hoa đào trước mặt truyền đến một tiếng chim kêu thanh thúy, to rõ uyển chuyển, rõ ràng khác biệt với tiếng kêu của những con chim khác, ba người con gái cùng nhau nhìn lại, đã thấy một bóng người xuất hiện, đúng hơn là một đôi chủ tớ từ phía sau cây vòng ra, người công tử dẫn đầu mặc áo xuân màu trắng, cầm trong tay một chiếc quạt ngọc nhẹ nhàng phe phẩy, vừa nhìn đã biết công tử nhà phú hộ. Hắn cao trung đẳng, dung mạo trung đẳng, đôi mắt có chút nheo lại, ngả ngớn đánh giá ba cô gái.

Coi như ba tiểu cô nương chưa thấy qua việc đời, cũng có thể đủ kết luận người này là một tay ăn chơi.

“Đi.” Cố Phượng làm chủ, chuẩn bị đi về phương hướng khác, ba người nha hoàn tận chức tận trách bồi sau lưng chủ tử, dùng bản thân mình ngăn trở ánh mắt hèn mọn của nam nhân.

“Các muội muội chớ đi, hoa đào bên này rất đẹp.” Nam nhân đong đưa quạt xếp, chầm chậm đuổi theo ở phía sau, cố làm ra vẻ giới thiệu nói: “Tiểu sinh họ Tiền, là Tam gia Bát Bảo của Tiền trang, không biết các muội muội xưng hô như thế nào?”

Tiền tam gia phong lưu háo sắc, hôm nay hắn bồi mẫu thân tới dâng hương, các nữ quyến thích nghe kinh, Tiền tam gia dạo chơi tới rừng hoa đào, không ngờ đi dạo thế mà bất ngờ gặp gỡ ba tiểu cô nương xinh đẹp, mặc dù trong ba nữ hài tử, lớn nhất là Hàn Vi cũng chỉ mới mười ba tuổi, nhưng cô nương gia xinh đẹp không liên quan đến tuổi tác, vừa nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo Cố Loan, Tiền tam gia liền thích.

Nam nhân lại dám gọi cô nương nhà mình là muội muội, Thúy Châu – nha hoàn của Cố Phượng đột nhiên dừng bước, quay người, tức giận quát lớn: “Bát Bảo Tiền trang Tiền tam gia đúng không? Ta cho ngươi biết, lão gia nhà chúng ta là Thừa Ân Hầu, biểu đệ ruột của đương kim hoàng thượng, nếu ngươi thức thời thì tốt nhất lập tức rời đi, nếu không, còn dám nói thêm một chữ, cũng đừng trách lão gia chúng ta tìm tới Tiền trang của các ngươi.”

Thừa Ân hầu?

Thừa Ân hầu Cố gia ai không biết đến, Tiền tam gia thật đúng là bị Thúy Châu hù một chút, nhưng nhìn Thúy Châu trợn tròn mắt, Tiền tam gia nghĩ thầm, làm sao có thể trùng hợp như vậy, ba nha đầu xinh đẹp hắn gặp phải chính là tiểu thư Thừa Ân Hầu Phủ? Tiểu thư phủ đệ như vậy không đi dạo ở vườn hoa Hầu phủ, đến chỗ này làm gì?

Nhất định là lừa gạt hắn!

Nghĩ tới đây, Tiền tam gia vừa đong đưa cây quạt vừa tới gần, vừa cười đùa tí tửng mà nói: “Đúng dịp, ta còn là cửu lão gia Thừa Ân Hầu Phủ đây, làm sao, ngươi không biết ta?”

Cố Loan tức điên lên, mẫu tộc nàng chính là Giang Nam thư hương thế gia, cữu cữu cùng ông ngoại đều là đại nho, họ Tiền này vậy mà giả mạo cữu cữu nàng?

“Ngươi…”

Ngay lúc Cố Loan muốn mở miệng giáo huấn đối phương, bỗng nhiên vang lên một tiếng “sưu”, không đợi Cố Loan ý thức được chuyện gì xảy ra, ngọc quan buộc tóc trêи đỉnh đầu Tiền tam gia đột nhiên bị một vũ tiễn bắn bay mất! Tiền tam gia không chút nào phòng bị ngây ra như phỗng, qua một hồi, tóc của hắn xõa xuống, Tiền tam gia mới khẽ run rẩy, khó tin sờ về phía đỉnh đầu mình.

Ba người Cố Loan cũng thấy choáng, Tiền tam gia cử động, ba cô nương mới kinh ngạc quay đầu nhìn về sau.

Triệu Quỳ đứng giữa hai hàng cây hoa đào, mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm vị Tiền tam gia kia, giống như đang nhìn một con lợn rừng, lợn rừng bất động, Triệu Quỳ đưa tay ra sọt tiễn sau lưng lấy một cây vũ tiễn nữa, gắn vào cung tên, không nhanh không chậm giương lên, mũi tên sắc bén lóe ra ánh sáng chói mắt, nhắm ngay Tiền tam gia.

“Aaaa” một tiếng, Tiền Tam gia trêu đùa cô nương không thành bị xem như con mồi nên hét thảm, cũng không thèm để ý tóc tai, quay người chạy về hướng ngược lại, kiểu tư thế liều mạng chạy, tuyệt đối là lần Tiền tam gia chạy nhanh nhất trong đời hắn.

Nhưng Triệu Quỳ nhìn chằm chằm Tiền tam gia, ngón tay buông lỏng, vũ tiễn lập tức rời dây cung bay ra.

Nhịp tim Cố Loan đột nhiên cứng lại, mũi tên thứ hai Triệu Quỳ, sẽ bắn về phía chỗ nào?

“Aaaaa!” Cách đó không xa lần nữa truyền đến Tiền tam gia kêu thảm.

Mà Triệu Quỳ mặt không biểu tình, lần nữa lấy mũi tên thứ ba ra.

Trong đầu Cố Loan, liền hiện lên thảm cảnh Tiền tam gia bị bắn thủng trăm ngàn lỗ, ngay lúc dạ dày nàng cuộn trào muốn ói, Cố Phượng bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng cười giống tiếng chuông bạc đung đưa trong gió, sung sướиɠ cực kỳ. Cố Loan cứng đờ quay người, sau đó đã nhìn thấy, trêи ʍôиɠ bên trái Tiền tam gia nhiều thêm một mũi tên! Tiền tam gia vừa che lấy nửa bên ʍôиɠ vừa chạy, oa oa gọi thảm, mà cái mũi tên này, còn đung đưa có quy luật theo cước bộ của hắn.

Trêи ʍôиɠ nhiều thêm một mũi tên, rõ ràng cũng giống trêи vai nhiều thêm mũi tên, đều là chuyện rất thảm, nhưng chẳng biết tại sao, vị trí vết thương không giống nhau, lại cho người ta cảm giác cũng khác nhau, Cố Phượng cảm thấy buồn cười, Cố Loan cũng không cảm thấy tàn nhẫn.

Nhưng mà, mũi tên thứ hai ai biết Triệu Quỳ muốn bắn về phía chỗ nào?

Cố Loan cảm thấy Tiền tam gia đã được giáo huấn đáng có, sợ náo ra án mạng, Cố Loan vội vàng chạy đến giữa đường nhỏ, nhìn Ninh Vương dối diện đang muốn bắn tên, lắc đầu nói: “Vương gia, người đã phạt hắn một tiễn, tạm tha cho hắn đi!”

Triệu Quỳ híp mắt, sau đó, hắn chậm rãi, đem mũi tên nhắm ngay Cố Loan.

Cố Phượng nhìn thấy, bị dọa đến chân mềm nhũn, xém chút ngất đi.

Cố Loan cũng thiếu chút hù chết, nhưng đối diện với khóe miệng cười xấu xa Triệu Quỳ, nghĩ đến Triệu Quỳ không có lý do giết nàng, Cố Loan vừa khẩn trương vừa suy nghĩ lý do Triệu Quỳ hù dọa nàng, sau đó, thật sự khiến nàng nghĩ đến một chuyện.

Mắt thấy Triệu Quỳ còn giữ tư thế bắn tên, Cố Loan thử thăm dò kêu: “Nhị biểu ca…”

Giọng nói ngọt ngào, sợ sệt, còn mang theo hương vị lấy lòng, thương lượng.

Triệu Quỳ lập tức thu tiễn.

Nguy hiểm giải trừ, toàn thân Cố Loan đổ mồ hôi lạnh.

Lúc này Cố Phượng mới nhìn ra Ninh Vương là đang trêu chọc muội muội, nhưng cái trò đùa quá mức này, Cố Phượng bước nhanh chạy đến trước người muội muội, trừng mắt phàn nàn Triệu Quỳ nói: “Không cho phép Nhị biểu ca lại hù dọa muội muội!”

Bởi vì Triệu Quỳ từng dẫn ba tỷ đệ các nàng đi xem Thủy Tinh Cung, Cố Phượng cũng không còn quá sợ Ninh Vương lãnh huyết tàn bạo trong truyền thuyết nữa, nhất là, vừa nãy vị Nhị biểu ca này còn giúp các nàng đuổi người xấu.

Triệu Quỳ chậm rãi đi tới, hỏi tiểu cô nương sau lưng Cố Phượng: “Dọa đến A Loan rồi?”

Trong lòng Cố Loan còn sợ hãi, khuôn mặt nhỏ trắng bạch, có bị hù dọa hay không, còn cần nói sao?

Cố Phượng đau lòng ôm lấy muội muội.

Triệu Quỳ nhìn thấy bộ dạng Cố Loan đáng thương, tựa như lúc nào cũng có thể rơi lệ, trầm mặc một lát, hắn xoay người, sờ lên đầu Cố Loan nói: “Là Nhị biểu ca không đúng, về sau Nhị biểu ca sẽ không hù dọa A Loan nữa.”

Cố Loan nhìn đôi mắt tĩnh mịch của nam nhân, nghĩ đến người này sẽ trở thành tân đế tương lai, trêи vạn người, trong lòng Cố Loan như có suy nghĩ, cố ý rụt rụt sau lưng tỷ tỷ, mới không có sức nhỏ giọng hỏi: “Nhị biểu ca nói là thật?”

Triệu Quỳ gật đầu.

Cố Loan nháy mắt mấy cái, nửa tin nửa không nhìn hắn: “Vậy Nhị biểu ca thề đi, nếu như người lại khi dễ ta, người chính là, chính là…”

“Chó con!” Cố Phượng thay muội muội nói ra hai chữ đằng sau.

Triệu Quỳ nhíu mày lại.

Tim Cố Loan nhảy thình thịch, vừa định nói được rồi, Triệu Quỳ lại cười cười, nói: “Được, Nhị biểu ca thề với trời, từ nay về sau, ta khi dễ A Loan biểu muội nữa, liền phạt ta biến thành… ác khuyển.”

*Ác khuyển: chó dữ

Chó con quá ngây thơ, Triệu Quỳ đổi từ.

Cố Loan âm thầm nghĩ, chó thì chó, còn nhất định phải ác khuyển, chẳng lẽ hắn biến thành chó cũng muốn làm bá vương chó?

Bất quá Triệu Quỳ nguyện ý thề, Cố Loan mừng thầm, người này tâm ngoan thủ lạt, đường đường là hoàng tử vương gia, hắn cũng không thể vi phạm lời thề của mình nha?

“Đa tạ Nhị biểu ca.” Tâm tình tốt lên, Cố Loan lấy lòng, ngẩng đầu cười với Triệu Quỳ.

Tiểu cô nương má như hoa đào, mắt như thu lộ*, Triệu Quỳ nhìn thấy, tâm tình cũng không tệ, tốt hơn nhiều so với một mình trong núi đi săn.

*Thu lộ: sương mùa thu

“Đúng rồi, Nhị biểu ca sao lại tới Cửu Hoa Sơn?” Cố Phượng hiếu kì hỏi.

Triệu Quỳ đương nhiên sẽ không nói thật, thấy Cố Loan cũng nghi hoặc nhìn hắn, Triệu Quỳ tạm thời nghĩ cái cớ, nói với Cố Loan: “Lần trước A Loan bảo ta đưa ngươi một con chim, ta đến Cửu Hoa Sơn xem có con nào xinh đẹp bắt một con cho ngươi.”

Cố Loan: …

Cố Phượng giật mình nhìn về phía muội muội, muội muội lại dám đòi chim của Nhị điện hạ?

Cố Loan rất muốn phủ nhận, nhưng, cảm nhận được ánh mắt Triệu Quỳ không cho phép nàng vạch trần, Cố Loan chỉ có thể chấp nhận.

“Đi thôi, chúng ta cùng đi bắt chim.” Triệu Quỳ đột nhiên dắt tay Cố Loan, sau đó dặn dò Cố Phượng: “Các ngươi về trước đi, sau nửa canh giờ ta đưa A Loan về sơn trang, thuận tiện thỉnh an lão thái quân.”

Cố Phượng cũng muốn đi theo Triệu Quỳ bắt chim, nhưng mà, Hàn Vi vẫn còn ở đây, trở ngại cấp bậc lễ nghĩa, Cố Phượng không thể vứt bỏ khách nhân.

“A Loan đần, Nhị biểu ca chú ý nàng chút, đừng để nàng ngã.” Cố Phượng quan tâm nhắc nhở, cũng không phát hiện muội muội đần trong miệng nàng bây giờ cười còn khó coi hơn khóc.

Cứ như vậy, Cố Loan bị Triệu Quỳ dẫn đến rừng hoa đào.

“Nhị biểu ca, tự ta đi.” Cố Loan không muốn bị hắn dắt tay, thông minh bổ sung nói: “Nhị biểu ca phải bắn tên.”

Đường trong rừng không bằng phẳng, Triệu Quỳ sợ nàng ngã, nhìn đỉnh nhánh cây nói: “Lúc ta bắn tên, A Loan tự mình đi.”

Cố Loan liền không phản đối.

“Nhị, Nhị điện hạ, nơi đó giống như có người…” Nha hoàn Xuân Liễu vẫn yên lặng theo ở phía sau, đột nhiên chỉ vào rừng cây phía xa nói.

Triệu Quỳ cũng không quay đầu lại: “Đó là thị vệ của bản vương.”

Xuân Liễu yên tâm, Cố Loan nhìn qua, nhìn thấy thị vệ của Triệu Quỳ, giống như đang cười với nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK