Mục lục
Vô Tận Vũ Trang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sắc trời dần dần tối.
Sau khi trải qua một ngày giết chóc, mặt đất lần nữa khôi phục tĩnh lặng.
Bên vách núi dâng lên đống lửa.
Bận rộn suốt một ngày, tất cả mọi người vẫn chưa ăn cơm.
Tuy rằng với thể chất hiện giờ của đám người mạo hiểm, mười ngày không ăn cơm cũng không vấn đề gì, bất quá ăn cơm có khi không chỉ là cung ứng năng lượng cần thiết, mà nó đồng thời cũng là một sự hưởng thụ, buông lỏng tâm linh và tinh thần.
Màn đêm rủ xuống, ngọn lửa máy động, Trương Kiến Quân cùng cô nhóc y tá mỗi người đang hăng hái nướng một con gà rừng. Đồi con kiến tuy nguy hiểm, nhưng có một chỗ tốt, chính là phụ cận nơi đây ít có thú dữ khác lân la, không cần lo lắng từng giây từng phút nguy hiểm tồn tại giống như lúc mới vừa vào hoang dã, có thể thoải mái đốt lửa không sợ dẫn tới hung thú. Còn gà rừng thì là mang ra từ trong đô thị, hoang dã không có thứ này —— cho dù có, cũng hơn phân nửa là loại hung thú khủng bố nào đó. Sinh vật không có thực lực không cách nào sinh tồn ở đây.
Trương Kiến Quân trước kia xuất thân bộ đội đặc chủng, trình độ nướng gà rừng coi như không tệ, trái lại bản lĩnh nướng gà rừng của cô nhóc y tá còn kém một đoạn, không hề lo lắng bị cháy một mảng, vì thế nàng căm giận bất bình, trực tiếp ném cho Trương Kiến Quân, sau đó đoạt lấy con gà mà Trương Kiến Quân đã nướng xong, khiến Trương Kiến Quân lắc đầu không thôi.
Cô nhóc y tá ôm gà rừng đi đến bên người Thẩm Dịch: “Thẩm Dịch đại ca, cái này cho anh.”
Thẩm Dịch vẫn không ngừng di chuyển ánh mắt lên xuống trên màn hình, cười nói với y tá: “Một cái đùi là đủ rồi.”
“Ăn nhiều một chút đi, hôm nay anh đã rất vất vả.” Y tá nhét toàn bộ gà rừng vào tay Thẩm Dịch, sau đó ngồi xuống dựa vào bên người hắn: “Đã nhìn tới một trăm lẻ một lần, còn cái gì để xem a? Tới tới lui lui cũng chỉ là đám sâu bọ lớn xác bò qua bò lại.”
“Anh đang quan sát hành vi động tác của bọn nó.” Thẩm Dịch trả lời: “Điểm khác nhau nhất giữa hung thú và con người, ngay ở chỗ chúng có hành vi cố định, kể cả địa bàn, phương thức ứng đối, phương thức công kích. Nhất là loại tồn tại quần thể thế này, chỉ cần nắm giữ tiết tấu công kích của bọn nó, anh có thể đối phó chúng thoải mái hơn nhiều.”
“Hóa ra là vậy… Nghe nói trước khi bọn em tới, anh từng đánh với Trương đại ca một hồi. Anh dùng thời gian hai tiếng, nắm giữ tần suất ra đòn của anh ấy, sau đó thì nào là giảm lực, nào là cắt đứt kỹ năng đủ kiểu, phải không?”
“Ngoại trừ hai chữ đủ kiểu ra, còn lại đều đúng.” Thẩm Dịch cười nói.
Trương Kiến Quân cách đó không xa hô to: “Anh cam đoan, hiện tại đánh tiếp với hắn hai giờ, hắn cũng đừng mong dễ dàng cắt ngang kỹ năng của anh!”
Thẩm Dịch giương giọng trả lời: “Tôi cũng cam đoan, nếu cho tôi thêm hai tháng, tôi vẫn có thể một lần nữa cắt ngang kỹ năng của anh!”
Trương Kiến Quân buông gà rừng, giơ lên ngón giữa, tỏ vẻ coi thường.
Thẩm Dịch tiếp tục vùi đầu nghiên cứu tiết tấu công kích của kiến đen, chỉ cần hắn có thể nắm giữ thuần thục, như vậy lần đột phá tiếp theo, hắn càng nắm chắc thành công.
Cô nhóc y tá nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên lấy bả vai đụng đụng Thẩm Dịch: “Này, anh có bạn gái không thế?”
Thẩm Dịch cũng không ngẩng đầu lên: “Sao em lại hỏi việc này?”
“Nếu không có, em làm bạn gái anh a.”
“Em còn nhỏ.”
Y tá ưỡn ngực: “Ở đâu nhỏ rồi hả?”
“…” Mọi người cùng nhau im lặng, nhóc làm vườn càng là ôm đầu rên rỉ: “Lại tới nữa…”
Thẩm Dịch cũng nở nụ cười, hắn rốt cuộc sáng tỏ vì sao Lãnh chúa chứng kiến cô nhóc y tá lại nhức đầu như thế.
Thiếu nữ thanh xuân điển hình, dám nghĩ dám làm, không chút cố kỵ, mặc dù là tại nơi chết chóc, cũng không thay đổi bản tính tùy ý, đường hoàng mà nhanh nhẹn, dám hận dám yêu, càng dám đưa ra hết thảy những gì mình trân quý.
Nghĩ nghĩ, Thẩm Dịch nói: “Em có biết thẩm mỹ quan của con người kỳ thật có quan hệ rất lớn với đời sống. Nói thí dụ như quần áo. Trước kia, vải vóc là tài nguyên hết sức trân quý, người có thể có được vải tốt, đều là nhà giàu có tiền. Cho nên mọi người thích mặc áo dài tay rườm rà, bởi vì loại quần áo này tốn vải nhất, có thể biểu hiện ra tài phú và thực lực của mình. Còn ngày nay, mọi người cho là áo tay ngắn váy ngắn mới đẹp. Ngực cũng thế, vào những năm đồ ăn không đủ lấp bụng, có thể có được một cặp ngực đầy đặn, ý nghĩa cô gái này đến từ một gia đình có sản vật phong phú, sẽ không vì thiếu dinh dưỡng mà làm cho ngực rủ xuống, đó là một loại hiển lộ tài phú và thực lực rõ ràng, thẳng đến ngày sau mới dần dần biến thành biểu tượng của phụ nữ xinh đẹp.”
Y tá thoáng cái không hiểu: “Vậy thì sao?”
Thẩm Dịch nhàn nhạt trả lời: “Bộ ngực quá lớn, sẽ làm cho sức nặng trước người gia tăng, lúc vận động dễ dàng khiến trọng tâm mất cân bằng, trong hoàn cảnh cần vận động dữ dội hay đối kháng cường độ cao là một loại vướng víu không có ý nghĩa. Nếu như cho Huyết Tinh đô thị thời gian mấy ngàn năm phát triển, có lẽ phụ nữ nơi này sẽ xem ngực nhỏ là đẹp… Em không cần phải coi đấy là quang vinh.”
Y tá nghe được trợn mắt há hốc mồm, mấy người nhóc làm vườn cách đó không xa đã che miệng cười ngả cười nghiêng.
Một hồi lâu, y tá rốt cục kịp phản ứng, kêu một tiếng “A” thật lớn, liều mạng đánh Thẩm Dịch: “Thẩm Dịch đại ca, anh dám trêu đùa hí lộng em!”
Thẩm Dịch cười ha ha tránh né: “Chỉ đùa chút thôi, không cần để ý. Mới có bao lớn, vẫn là không nên suốt ngày so ngực với người ta.”
Y tá đình chỉ động tác trong tay, nàng cắn cắn môi, có chút tức giận nhìn Thẩm Dịch: “Anh nhất định đã có bạn gái.”
Thẩm Dịch chưa trả lời, Trương Kiến Quân xa xa xen vào: “Kỳ thật dù có cũng không sao, em có thể đoạt a. Chỗ này không có khả năng kết hôn, Huyết Tinh đô thị cũng không có đăng ký hôn nhân, lại không có pháp luật bảo hộ… dù đăng ký cũng vô dụng, giết người đều không phạm pháp, khỏi cần nói tới trùng hôn. Nếu em không chia rẽ được thì trực tiếp thò một chân vào là xong.”
Y tá rất tức giận, hai tay chống nạnh: “Không liên quan đến anh!”
Trương Kiến Quân buông tay: “Anh chỉ là nghĩ cách cho em.”
Thẩm Dịch thuận miệng nói: “Đều là chủ ý tào lao, ở nơi nguy hiểm thế này, vẫn nên lo lắng sinh tồn trước đi.”
“Cũng bởi vì ở nơi như vậy, cho nên mới cần phóng túng chính mình, không phải sao? Đạo đức truyền thống ước thúc, không thể đem ra áp dụng ở đây nha.” Trương Kiến Quân vặn lại.
Thẩm Dịch đang muốn trả lời, một thanh âm lại đột nhiên vang lên: “Phóng túng mình, sẽ khiến cho sinh hoạt thối nát, ý chí tinh thần sa sút, khiến người không còn kiên cường, khiến người sợ hãi thống khổ. Phàm là người có thể thành công, nhất định đều biết khắc chế, ước thúc chính mình.”
Mọi người quay đầu, lại thấy một người trẻ tuổi mặc trường bào màu đen đi ra từ sau rừng.
Trương Kiến Quân phản ứng theo bản năng muốn rút súng, lại bị Lãnh chúa đè lại: “Người một nhà, cậu ấy gọi là cha sứ, là đội viên của bọn em.”
Hóa ra là vị đội viên sau cùng của M7, rốt cục cũng đuổi tới địa điểm chỉ định.
Trương Kiến Quân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Cha sứ? Trách không được nói chuyện sặc mùi thần côn.”
Cha sứ nghiêm sắc mặt: “Cha sứ không phải thần côn…”
Trương Kiến Quân lắc lắc tay: “Đừng, đừng tụng kinh thánh với ta. Ta ghét nhất giáo đồ, nhất là cuồng tín đồ.”
“Anh có thể không tin Thần, nhưng nơi chúng ta đang ở, chính là thần tích!” Cha sứ nghiêm mặt nói.
Thẩm Dịch hỏi lại: “Cậu xác định đây là thần tích? Không phải hiện tượng khoa học hay tự nhiên nào đó?”
Cha sứ trả lời: “Đương nhiên, đây chính là thần tích, chỉ có lực lượng của Thần mới có thể sáng tạo ra thành phố vĩ đại đến thế!”
Thẩm Dịch nhìn Lãnh chúa, lại nhìn y tá: “Các em thì sao? Cũng có cùng quan điểm hay sao?”
Mấy thiếu niên M7 nhìn nhau, rốt cục đồng loạt gật đầu.
Thẩm Dịch hơi cúi đầu, nghĩ một lát mới nói: “Hiện tại có rất nhiều người trong Huyết Tinh đô thị tin tưởng nơi đây là thần tích, đúng không.”
“Rất nhiều, chỉ có lý do này mới có thể giải thích đây hết thảy.” Nhóc làm vườn trả lời.
Công binh cũng nói: “Mọi người không tin Thần, là vì thần linh chưa bao giờ xuất hiện. Nhưng thời điểm thần linh xuất hiện, anh không còn lý do tiếp tục hoài nghi Người.”
Cha sứ càng lớn tiếng nói: “Cho nên, người không tin Thần, tất bị trừng phạt! Ý chí của Thần, không thể làm trái. Thần hàng lâm thế giới chúng ta, chính là muốn ma luyện chúng ta, cường hóa chúng ta, là chúc phúc chúng ta, khảo nghiệm chúng ta. Chúng ta chỉ cần vui vẻ tiếp nhận, vui vẻ đối mặt!”
“Sai!” Thẩm Dịch đột nhiên nói: “Thần linh sở dĩ vĩ đại, cũng bởi vì ông ta chưa bao giờ xuất hiện. Bởi vì ông ta không hiện ra, cho nên ông ta thần bí, ông ta không gì không làm được, ông ta chiếu sáng vạn vật! Nhưng khi ông ta chính thức xuất hiện, ông ta liền trở nên không còn thần bí, cũng không còn giá trị cho chúng ta sùng bái.”
Hắn quay đầu lại xem cha sứ: “Có lẽ nơi đây thật là thần tích, có lẽ thế giới này thật sự có thần linh. Nhưng ông ta thực sự không đáng kính sợ, không đáng tôn sùng chút nào.”
“Thế nhưng Thần là cường đại nhất, không gì làm không được, không gì không biết! Chúng ta nên nghe lời Người!”
“Thật sao?” Thẩm Dịch nhìn cha sứ, khóe mắt đột nhiên ánh lên vui vẻ.
Hắn đột nhiên móc ra Xạ Nguyệt chỉ vào đầu cha sứ, động tác này làm cho tất cả mọi người giật nảy mình, sau đó hắn nói: “Nếu tôi muốn giết cậu, chỉ cần bốn giây là đủ. Tôi mạnh mẽ hơn cậu, như vậy chẳng phải mọi lời của tôi đều là thần dụ hay sao? Cậu thử nói tôi biết, Thần không gì không thể, thì có liên quan gì đến chuyện nghe hay không nghe ông ta? Thử nói xem, mạnh gấp mười lần có thể giết cậu, mạnh gấp đôi cũng có thể giết cậu, giữa hai người này có gì khác nhau kia chứ? Cuối cùng cậu trả lời tôi, nếu bây giờ người không phải tín đồ như tôi đây giết một vị tín đồ là cậu, Thần sẽ trừng phạt tôi thế nào?”
Cha sứ ngẩn ngơ, nhất thời nói không nên lời.
Thẩm Dịch thu khẩu súng về: “Tôi cũng không phải có thành kiến gì với tôn giáo, nhưng tôi hết sức phản cảm một việc: chính là xem ý chí của Thần thành ý chí thần thánh, xem hết thảy hành vi vi phạm ý chí của Thần đều là khinh nhờn. Thần không hề nói như vậy, cho dù nơi đây đúng là thế giới của Thần, Thần cũng chưa từng thả ra một cái rắm. Cái gọi là ý chí của Thần, cậu phải mời chính ông ta tự mình nói cho tôi. Cho dù ông ta có nói, tôi cũng chưa chắc sẽ nghe. Tuy ông ta mạnh mẽ hơn tôi, thế nhưng trong Huyết Tinh đô thị này, mạnh mẽ hơn tôi chỗ nào cũng có, bọn họ cũng không phải Thần. Thần hoặc là không gì không làm được, hoặc là không gì không biết, hoặc là vô cùng cường đại, hoặc là hiểu rõ tình đời, hoặc là có thể sáng thế diệt thế, nhưng có một việc, ông ta vĩnh viễn làm không xong, đó chính là… ông ta không phải chân lý.”
Dừng lại một hồi, Thẩm Dịch mới tiếp tục nói: “Thế giới này có thể có Thần, nhưng ông ta chỉ có thể giết chết tôi, đừng hòng khiến tôi khuất phục, đừng hòng khiến tôi thờ phụng ông ta. Tôi đã tiết độc ông ta, nếu ông ta có bản lĩnh, hiện tại liền cho thiên lôi đánh chết tôi. Ông ta có thể dùng mạng của tôi chứng minh sự cường đại của mình, nhưng vĩnh viễn không thể chứng minh ông ta chính là chân lý! Mà dù cho ông ta đúng là… cũng không có nghĩa tôi nhất định phải nghe theo.”
Nói xong, hắn giang hai tay lên bầu trời, phảng phất như đang chờ đợi cái gọi là trời phạt kia.
Nửa ngày, không hề có động tĩnh.
Thẩm Dịch mở trừng hai mắt với cha sứ: “Thật có lỗi, thoạt nhìn cho dù đang ở trong thế giới thần tích này, Thần của cậu cũng không phải linh nghiệm lắm.”
***
Bầu không khí, trở nên yên lặng.
Có chút nghiêm túc.
Không biết qua bao lâu, Lãnh chúa đi đến bên người Thẩm Dịch. Anh ta vỗ vỗ bả vai y tá ý bảo nàng tách ra, cô nhóc lại quật cường quay đầu, chính là mặc kệ.
Lãnh chúa cười khổ, chỉ có thể ngồi ở đằng sau, thấp giọng nói với Thẩm Dịch: “Vừa rồi…”
“Chuyện vừa rồi anh thật xin lỗi.” Vượt ra dự đoán của Lãnh chúa, Thẩm Dịch đột nhiên nói.
Lãnh chúa ngẩn ngơ, liền vội vàng nói: “Anh không cần phải xin lỗi, em chỉ là..”
“Không, việc này nên xin lỗi. Cha sứ là đội viên của em, các em là bạn anh, cho nên cậu ấy cũng thế, mới vừa rồi anh nói chuyện rất không lễ phép… Như vậy thật không tốt.”
“Đã như vậy, sao anh còn muốn…”
Thẩm Dịch nghĩ nghĩ mới trả lời: “Giữa người và người, đúng là vẫn còn cần thời gian hiểu rõ lẫn nhau. Cho dù tính cách bất đồng, lâu dần chưa hẳn không thể làm bạn, nhưng nếu lập trường bất đồng, lại rất có khả năng xảy ra vấn đề.”
Nói đến đây, hắn quay đầu lại nhìn Lãnh chúa: “Em nên biết, càng là đại học tốt, hào khí thảo luận chính trị thường thường càng dày đặc. Hồi còn ở đại học, những sinh viên bọn anh, thường xuyên phát biểu cái nhìn của mình về các loại hoàn cảnh chính trị. Kết quả thường thường là hai phái, một phái ủng hộ chế độ chính trị Trung Hoa hiện giờ, một phái là phản đối, hi vọng hoàn toàn đi theo hướng dân chủ của phương Tây. Hai phái thường xuyên cãi lộn túi bụi… thậm chí đánh nhau chí chóe.”
Lãnh chúa lắc đầu, tỏ vẻ không thể lý giải.
Thẩm Dịch cười cười: “Có thể nói rõ cho em biết, lập trường chính trị bất đồng, sẽ trực tiếp ảnh hưởng giao tình lẫn nhau. Cho dù là bạn thân mười mấy năm, một khi lập trường chính trị bất đồng, cũng có thể khiến cho cảm tình xuất hiện vết rách cực lớn. Tín ngưỡng tôn giáo kỳ thật cũng tương tự lập trường chính trị, đều là khó có thể tiếp nhận cái nhìn khác. Người phi tín ngưỡng không xem trọng tín đồ, cho rằng bọn họ điên, đi tin tưởng tương lai hư vô mờ ảo. Các tín đồ thì đồng tình người phi tín ngưỡng, cho rằng bọn họ tất bị Thần trừng phạt… Cho nên mới nói người phi tín ngưỡng và tín đồ chính là trời sinh đối lập, mâu thuẫn không thể điều hòa.”
Lãnh chúa kinh ngạc há to mồm, hoàn toàn không nghĩ tới ba chuyện tín ngưỡng trong miệng Thẩm Dịch lại trọng yếu như vậy.
Thẩm Dịch đã nở nụ cười: “Anh không phải đang đánh giá ai đúng ai sai, chỉ là nói, bất đồng tín ngưỡng tất nhiên sẽ dẫn tới ma sát to lớn, đây hoàn toàn là đối lập về mặt tín niệm, không quan hệ gì đến cảm tình. Anh thật xin lỗi vừa rồi không lễ phép với cha sứ, bất quá anh tin tưởng cậu ấy có thể hiểu được.”
“Đương nhiên, cậu ấy hoàn toàn hiểu. Chỉ có điều sau khi đi vào Huyết Tinh đô thị, tín ngưỡng của cậu ấy đang ngày càng được nhiều người tiếp nhận, đạo Cơ Đốc đang lần nữa nhất thống thiên hạ, vô luận khu nào đều có lượng lớn giáo đồ tồn tại, cho nên loại tình huống này, cậu ấy đã hiếm khi thấy. Anh bất quá là gợi lại kinh nghiệm từng có trước đây của cậu ấy mà thôi.”
“Vậy anh phải may mắn cậu ấy là người Trung Hoa, tín đồ dù sao vẫn ít, bọn họ quen một mình đi về phía trước trong bóng đêm.”
Nói xong Thẩm Dịch nhảy ra xe đi đến bên người cha sứ, duỗi tay về phía cậu: “Chuyện mới vừa nói thật có lỗi, hi vọng cậu sẽ không để ý.”
“Không vấn đề gì, Thần sẽ khoan dung anh.” Cha sứ bắt trở lại.
Thẩm Dịch nhíu nhíu mày, rốt cục vẫn phải nhịn về câu “Lão tử không thèm hắn khoan dung”, mà mỉm cười vỗ vai cha sứ: “Mặc dù tín ngưỡng bất đồng, ít nhất truy cầu giống nhau. Sau này hãy nói chuyện nhiều về mơ ước, bớt trò chuyện tín ngưỡng, OK?”
“OK.” Cha sứ cũng cười đáp.
Lúc đi trở về, cha sứ đột nhiên hỏi: “Anh hồi đại học là đứng ở bên nào? Tôi đã biết lập trường tôn giáo của anh, vậy còn lập trường chính trị thì sao?”
“Tôi ấy à?” Thẩm Dịch ngẩng đầu nhìn lên trời, nghĩ nghĩ trả lời: “Trong chính trị có câu danh ngôn: Độc tài càng có hiệu suất, dân chủ sức sống nhiều hơn. Thế giới kia đã qua, tôi không muốn đánh giá thêm nữa, nhưng đã đến chỗ này, tôi là một người kiên định chủ nghĩa độc tài…”
“Đội ngũ của tôi, chỉ có lời của tôi mới có thể tính!”
***
Bóng đêm càng thâm.
Đa số người đã tiến vào mộng đẹp, duy chỉ có Thẩm Dịch còn đang nghiên cứu kiến đen trên PDA.
“Thẩm Dịch đại ca.” Có người nhẹ giọng gọi hắn.
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là tham mưu.
Cậu đang ngồi bên trên binh sĩ đồ chơi của mình.
“Hê, sao em còn chưa ngủ?”
“Suy nghĩ một số chuyện, ngủ không được, cho nên muốn tới hỏi hỏi anh.”
Thẩm Dịch ôm lấy tham mưu, đặt cậu vào trong xe, tiện tay khui một chai bia đưa đến tay cậu: “Chuyện gì thế?”
“Anh nói… Thần sở dĩ vĩ đại, là bởi vì bọn họ thần bí, mà không phải vì bọn họ không gì không làm được?”
Thẩm Dịch gật gật đầu: “Đây chỉ là cái nhìn của anh. Anh không phải nhà tâm lý học, không cách nào dùng cách nói khoa học chuyên nghiệp để diễn tả hoạt động tâm lý của con người, nhưng anh biết, thần tượng sở dĩ là thần tượng, là vì em cách người đó rất xa. Con cái sẽ không sùng bái cha mẹ, bởi vì chúng cách họ rất gần. Hết thảy vĩ đại đều sinh ra từ khoảng cách, duy bởi không biết, cho nên mới thần thánh. Thần sở dĩ đáng giá cho người sùng bái, cũng là bởi vì ông ta xa hơn hết thảy thần tượng, chỉ tồn tại ở trong nội tâm…”
Nói xong, hắn chỉ chỉ tim mình: “Cho nên sùng bái thần linh, trong mắt anh, bất quá cũng chỉ là một loại sùng bái thứ gì đó không biết mà thôi.”
Khuôn mặt Tham mưu lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra là vậy…”
Thẩm Dịch hơi kinh ngạc: “Làm sao? Có vấn đề gì à?”
Tham mưu nghĩ nghĩ nói: “Có nhớ em đã nói với anh, Huyết Tinh đô thị trước kia không gọi Huyết Tinh đô thị không?”
Thẩm Dịch ngẩn ngơ, gật gật đầu: “Có.”
“Tại Tây Khu, có một lời đồn đãi. Nói Huyết Tinh đô thị cũng không phải là không có chủ nhân đấy. Trên thực tế nó có chủ nhân, chỉ có điều chủ nhân nơi này hết sức thần bí, chưa bao giờ hiện ra.”
Trong lòng Thẩm Dịch cả kinh, không khỏi nghĩ tới người quản lý không gian.
Tham mưu tiếp tục nói: “Em đã từng rất ngạc nhiên, nếu như Huyết Tinh đô thị thực có chủ nhân, như vậy người đó nhất định chính là Thần. Bởi vì chỉ có Thần mới có thể sáng tạo ra thế giới vĩ đại như vậy. Nhưng tại sao Thần lại không chịu hiện thân?”
Cậu nhìn Thẩm Dịch: “Anh vừa cho em đáp án.”
Thẩm Dịch chỉ cảm thấy một luồng khí mát lạnh dâng lên trong lòng: “Ý của em là…”
“Đó là một loại thủ đoạn khống chế. Liền như anh nói vậy, bởi vì thần bí sinh kính sợ, khiến chúng ta phủ phục. Đơn thuần cường đại không đủ khiến chúng ta sợ hãi, càng không đủ cho chúng ta cúi đầu nghe theo. Trong mấy ngàn năm lịch sử thế giới, chiến tranh đối kháng chính sách tàn bạo chưa bao giờ đình chỉ qua, con người chưa bao giờ khuyết thiếu dũng khí phản kháng cường quyền trong bóng tối…”
Thẩm Dịch nhẹ gật đầu: “Cho nên đơn thuần áp bách cũng không có ý nghĩa, sáng tạo bầu không khí thích hợp mới quan trọng… Tại đây đã từng không có Huyết Tinh đô thị, chỉ có Tử Vong doanh địa.”
Tham mưu cũng tiếp tục: “Sau khi đô thị xuất hiện, người sáng tạo nó đã không còn hiện ra nữa.”
Thẩm Dịch tiếp lời: “Có lẽ không phải do họ không tồn tại.”
Tham mưu tục tiếp: “Mà do họ không hiện ra tốt hơn là hiện ra.”
“Hắn cho chúng ta một hoàn cảnh sinh tồn thích hợp… Huyết Tinh đô thị.”
“Hắn cho chúng ta một hi vọng đi thông tự do… Thánh Tháp Thông Thiên.”
“Sau đó chúng ta sẽ nghe lệnh, phục tùng giống như chó…”
“Thẳng đến khi trở thành quán tính…”
“Nếu không biết chống cự…”
“Mặc dù chúng ta đã có được lực lượng cường đại…”
“Chúng ta cũng y nguyên chỉ biết thuận theo…”
Hai người đồng thời nói ra: “Bởi vì thần bí mà vĩ đại, bởi vì vĩ đại mà khiến chúng ta thành kính.”
Bọn hắn nhìn lẫn nhau, trong lòng đồng thời dâng lên nỗi hoảng sợ.
Một hồi lâu, tham mưu thấp giọng nói: “Tên của khối sử bia kia, gọi là Kỷ Đệ Tam. Nếu có thời gian, Thẩm Dịch đại ca anh nhất định phải đi qua nhìn một chút.”
Thẩm Dịch nhìn lên thương Khung không nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK