• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: mixmimi

______________

Không khí có phần xấu hổ, Nguyên Tự đứng dậy nói: "Ai lớn rồi cũng sẽ khác, khẩu vị cũng sẽ thay đổi."

Nguyên lão phu nhân cười đồng tình: "Đúng đúng đúng, tiểu Tự lúc bé cũng ghét ăn hải sản lắm, lớn rồi lại rất thích ăn đó thôi. Con người mà, ai chẳng thay đổi chứ."

Đào Nhã Nhân cười phụ họa: "Cũng chỉ có anh Lập nhà con không thế nhỉ, anh ấy ghét ăn ốc, cho đến tận lúc anh ấy đi rồi cũng chưa thấy ảnh ăn bao giờ."

Đào Nhã Nhân vừa nhắc đến "anh Lập", mấy người Nguyên gia ở đây lập tức thay đổi sắc mặt. Lâm Văn Văn quay đầu nhìn Nguyên Tự, Nguyên Tự tất nhiên trông ảm đạm hẳn đi.

Đào Nhã Nhân lại tiếp tục: "Anh Lập không còn nữa, con cũng chỉ còn có chỗ dựa duy nhất là Tư Lập. Con hy vọng mọi người có thể đối xử với Tư Lập tốt hơn."

Lúc này, cả nhà Nguyên không chỉ khó coi, mà còn thoảng chút xấu hổ.

Vợ chồng Tạ gia nghe xong, cũng không biết nói gì, tính cách Lâm Liên tuy mềm mỏng nhưng ở Tạ gia, lời nói của bà vẫn là có trọng lượng nhất. Tạ Hưng Chí hiền hậu, người khác có chút to tiếng là ông không nói thêm nữa.

Vì thế, Lâm Liên đành phá vỡ sự ngượng ngùng bằng cách mở lời trước: "Cháu dâu không cần lo lắng, Tư Lập ở nhà bác, vẫn luôn được chăm lo ăn uống rất tốt. Trong nhà có cái gì ngon, bác đều dùng để bồi bổ cho nó."

Lâm Liên thật sự thích Nguyên Tư Lập, nhưng cũng không thể không nói, bà làm không phải là không có tâm tư gì. Lúc ban đầu đồng ý chăm lo Tư Lập, chính là hy vọng quan hệ hai nhà Tạ - Nguyên thân thiết hơn, hai vợ chồng Manh Manh cũng có thể có cơ hội tiến triển.

Cho dù bà hiện tại là thực tâm yêu thương đứa trẻ này, cũng không thể nói là chí công vô tư¹.

Vì vậy, bất kể là ý định ban đầu hay điều kiện bên ngoài, bà không thể không đối xử tốt với Nguyên Tư Lập.

Đào Nhã Nhân mỉa mai: "Xã hội bây giờ, ở đâu mà không được ăn no mặc ấm chứ? Chỉ là một đứa nhỏ thôi có được không, những cái đó mà còn không lo được nữa cũng quá thất lễ rồi."

Lâm Liên cảm thấy khó chịu. Bà là một người không được học cao hiểu rộng, bà chỉ biết trên đời này, người nào có thể được ăn no mặc ấm ấy chính là người hạnh phúc.

Nguyên Tự nhíu mày muốn nói chuyện, lại bị Lâm Văn Văn giữ chặt tay lại.

Lâm Văn Văn nhìn anh lắc đầu, mối quan hệ giữa Nguyên Tự và Đào Nhã Nhân đã chẳng tốt đẹp gì rồi, Nguyên Tự không nên xông lên chọc tức cô ấy nữa.

Tuy Nguyên Tự không được nói, nhưng người làm mẹ chồng như bà cũng không thể để Đào Nhã Nhân tiếp tục nói nữa.

Lâm Văn Văn còn đang nghĩ cách chuyển đề tài, Tạ Manh lại không có ý định đó.

"Mấy lời chị nói thật đáng nguyền rủa đấy. Mẹ tôi cũng chả có một xu quan hệ gì với nhà họ Nguyên, cho nó ăn uống là được rồi, chị còn muốn gì nữa? Muốn cho nó thỏa mãn cả về vật chất lẫn tinh thần sao?" Tạ Manh ghé sát vào Đào Nhã Nhân cười mỉa: "Đến cả người làm mẹ như chị còn không cho nó, dựa vào đâu mà yêu cầu người khác phải cho?"

Lúc này đến lượt Đào Nhã Nhân tái mét.

Lâm Liên nhìn, cảm thấy không đúng gì hết! Đây chẳng phải.. muốn choảng nhau à?!

Bà nhanh tay kéo Tạ Manh lại, cũng chỉ là hai câu khó nghe thôi. Bà nghe rồi nhịn cũng không đến mức nghẹn được.

Đào Nhã Nhân nghe Tạ Manh nói thế, đứng dậy chỉ tay vào mặt Tạ Manh quát: "Tạ Manh! Cô đừng có mà khinh người quá đáng!"

Tạ Manh cười gằn, cô không cho người khác mặt mũi, còn nghĩ người khác để lại mặt mũi cho cô? Cô bị chiều quá hóa điên à?

Tạ Manh đứng dậy gạt tay Đào Nhã Nhân ra nói: "Ai khinh người quá đáng? Nguyên gia quen chị, tôi không quen. Hôm nay tôi phải cho chị biết, họ Tạ nhà tôi là như thế nào."

Nguyên lão phu nhân mở to mắt, Lâm Văn Văn vội vàng đứng dậy cố giảng hòa: "Được được, hai chị em dâu có va chạm cũng là bình thường."

"Va chạm gì chứ?" Tạ Manh lạnh lùng nhìn Đào Nhã Nhân: "Trước giờ đều là chị ấy khiêu khích, từ lúc con vừa vào nhà đã bắt đầu...."

"Cô dựa vào đâu mà bảo tôi khiêu khích?" Đào Nhã Nhân không chịu yếu thế.

Lâm Liên thở dài, sau đó nhìn Nguyên Tư Lập đã bị dọa đến ngẩn người, nói với Nguyên lão phu nhân: "Trước mắt vẫn nên đem thằng bé ra chỗ khác đã."

Nguyên lão phu nhân đồng ý, dì Vương đi lên bế Tư Lập lên lầu.

Nguyên Tư Lập ôm chặt cổ dì Vương, tầm mắt lướt qua bả vai nhìn về phía mấy người đang cãi nhau trong phòng khách. Sau đó, nhóc thấy Tạ Manh nhìn về phía mình, Nguyên Tư Lập ngẩn ra, không biết vì cái gì rơi nước mắt.

"Mụ phù thủy." Nhóc tủi thân kêu.

Tạ Manh nhìn nhóc, rồi rời tầm mắt ra chỗ khác.

"Cuối cùng cũng khiến nhóc phải gọi một lần." Cô lẩm bẩm.

Đào Nhã Nhân vẫn còn ghim chặt, quay đầu nhìn về phía Nguyên lão phu nhân cáo trạng: "Bà nội, cô ta nói "từ lúc vào nhà" là như thế nào? Từ sau khi cô ta vào nhà này, một năm cháu quay về đây được mấy lần chứ? Ai chẳng biết cô ta vào nhà họ Nguyên như thế nào? Không phải mọi người đều cười cợt Nguyên gia sao? Cô ta ghét Nguyên gia, bây giờ lại đổ hết lỗi cho cháu?"

Nguyên Tử rốt cuộc không nhịn được nói: "Đủ rồi đấy chị dâu."

"Đủ rồi?" Nguyên Tự không nói gì, Đào Nhã Nhân còn có thể kiềm chế. Nguyên Tự vừa mở miệng, Đào Nhã Nhân lập tức chất vấn: "Cậu thấy mình có xứng đáng với anh trai cậu không? Có xứng đáng với chúng tôi không? Hôm qua cô ta bắt nạt tôi trong điện thoại như thế, cậu có ngăn cản không?"

"Điện thoại?" Nguyên lão phu nhân và Lâm Văn Văn đều kì quái nhìn Tạ Manh.

Tạ Manh cũng không tránh: "Làm sao? Tôi nói chị hai câu không hay, chị liền muốn chết muốn sống với tôi. Chị ở trước mặt Nguyên Tư Lập nói với nó bao nhiêu điều xấu về tôi? Tôi nói về chị với nó như thế vẫn là cho chị mặt mũi, lần nào Nguyên Tư Lập về đây, tôi đều bị nó giáo huấn, không phải do chị châm ngòi cả sao?"

Đào Nhã Nhân cười lạnh: "Cô có chứng cứ gì không mà bảo tôi nói?"

Tạ Manh cười ha ha: "Muốn chứng cứ? Chị nghĩ đang mở cuộc điều tra đấy à? Nói hay không trong lòng chị biết, tôi biết, trong lòng mọi người ở đây đều biết."

Lâm Liên và Tạ Hưng Chí nhìn nhau, quyết định tiếp tục giữ im lặng.

Nguyên lão phu nhân gõ gõ chiếc gậy trong tay nói: "Đủ rồi, có chút việc nhỏ cũng đừng xé ra to. Hôm nay là sinh nhật Tư Lập, cháu là mẹ nó, sao mà cứ nhất định chọn hôm nay để náo loạn?"

Nguyên lão phu nhân ban đầu tưởng Đào Nhã Nhân bị oan, nhưng quả thật hôm nay từ đầu đến cuối đều do cô ta khiêu khích trước. Người nhà Tạ Manh hiện tại vẫn còn ở đây, bà mà nói giúp Đào Nhã Nhân, làm sao còn có thể nhìn mặt hai ông bà thông gia?

Đào Nhã Nhân nửa cười nửa khóc: "Chỉ thấy người nay cười, nào ai thấy người xưa khóc? Bà nội giờ có cháu dâu mới rồi, quả phụ như cháu chắc không vừa mắt bà nữa."

Hai đồng tử Lâm Văn Văn co rụt lại, đứng dậy mắng: "Con thôi ngay, cả nhà đều thương con nhất. Con nói thế không thấy lương tâm cắn rứt sao?"

"Cắn rứt cái gì? Hôm qua Tạ Manh còn gọi điện đến mắng tôi là đồ tiểu nhân, còn nói muốn dạy hư con tôi, ly gián hai chúng tôi. Cái này còn xem là việc nhỏ à? Thế chuyện gì mới được coi là to? Hai ngày nữa tôi kết hôn rồi, tại sao tôi còn phải tức giận chạy đến đây chứ? Tôi vì con tôi mới đến cái nơi này!" Đào Nhã Nhân càng nói càng tủi thân, chỉ cảm thấy hiện tại cả nhà họ Nguyên ai cũng đứng về phía Tạ Manh, cô và Tư Lập mẹ góa con côi đều bị khi dễ.

Những câu nói này rất nghiêm trọng, mọi người lại nhìn về phía Tạ Manh.

Tạ Manh đáp: "Nực cười, con trai chị giờ đang sống ở Nguyên gia. Chị còn gả đến nhà người khác, chắc không đến hai năm, chị sẽ sinh cho nó thêm cả rổ em trai em gái, tôi chẳng cần làm gì cả, nó cũng sẽ tự động muốn rời bỏ chị thôi. Bây giờ đem cái nồi mang tên "ly gián" này úp lên đầu tôi? Cũng thật hay cho chị!"

"Đủ rồi!" Từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ im lặng, Nguyên Trạch Vũ cuối cùng nói to.

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều yên lặng.

Nguyên Trạch Vũ nhìn Tạ Manh, rồi nhìn Đào Nhã Nhân cười cười, nhưng nụ cười kia cũng không để trong mắt.

Nguyên Tự thở dài, ba anh đã mở miệng, bất kể là ai cãi nhau, cũng đều không có kết quả tốt. Vì vậy anh giơ tay muốn kéo Tạ Manh lại.

Ai ngờ, lúc này Đào Nhã Nhân phía đối diện đột nhiên hỏi Tạ Manh: "Cô không phải luôn muốn biết anh Lập chết như thế nào sao?"

Đào Nhã Nhân vừa dứt lời, bầu không khí liền cứng lại. Nguyên Tự ngẩng đầu nhìn Đào Nhã Nhân, trong mắt có không tin, cũng có khổ sở.

Tạ Manh không hoảng sợ, gật đầu nói: "Chị nói đi."

Đào Nhã Nhân trả lời: "Lúc anh Lập đang lái xe, là Nguyên Tự gọi điện thoại đến cãi nhau nên gây ra tai nạn xe cộ."

Lời này như một quả tạ đè nặng trong lòng mỗi người Nguyên gia, đặc biệt là trong lòng Nguyên Tự.

Ngay cả Nguyên Trạch Vũ đang tức giận cũng không nói nên lời, cái chết của Nguyên Lập mãi mãi sẽ là cái đinh ghim trong tim ông. Vì thế mà Nguyên gia luôn dung túng cho Đào Nhã Nhân và Nguyên Tư Lập.

Đào Nhã Nhân lạnh lùng đứng đó cười: "Nó chính là hung thủ g-iết người, tôi và Tư Lập đều là do nó hại đến nước này."

Bàn tay đang giơ lên của Nguyên Tự chậm rãi bỏ xuống...

Tạ Manh gật đầu, sau đó cười nói: "Tại sao khi đang lái xe anh hai còn gọi điện thoại cãi nhau với người khác?"

"Tạ Manh!"

Tiếng quát này không phải của Đào Nhã Nhân mà là của Nguyên Tự.

Tạ Manh không để ý, đi đến gần Đào Nhã Nhân, sau đó nói: "Hèn hạ."

Đào Nhã Nhân ngẩn ra, Tạ Manh tiếp tục nói: "Từ lúc bắt đầu cãi nhau đến giờ, chị vẫn luôn mồm nhắc đến anh hai. Tại sao? Chẳng qua chỉ là chị muốn cho dù chị nói bất cứ điều gì cũng sẽ không bị Nguyên gia chỉ trích, vì chị là người vợ góa của anh hai mà. Bây giờ, chị thấy mọi người tức giận, liền lôi chuyện năm đó của anh ấy ra nói? Chị đây là muốn họ thương tiếc chị? Áy náy? Hay thậm chí là muốn Nguyên Tự giúp đỡ mình?"

Mỗi câu Tạ Manh nói ra, sắc mặt Đào Nhã Nhân lại xám đi một phần, không phải vì cô nói khó nghe, mà vì cô nói trúng ý định của Đào Nhã Nhân. Cũng vì bị nói trúng tim đen, nên đau, giống như bị xé mất lớp mặt nạ vậy.

"Đủ rồi." Nguyên Tự đứng dậy giữ chặt Tạ Manh, cho dù Tạ Manh nói có đúng hay không, cách này của Đào Nhã Nhân quả thật hữu dụng.

Đào Nhã Nhân nhìn về phía Nguyên Tự, cho dù cô thừa nhận hay không, kể cả cô không có ý định này, nhưng vẫn theo bản năng dùng cái chết của Nguyên Lập áp bức Nguyên Tự, cô thật sự đã làm như thế, và cũng đã thành công.

"Thì ra câu chuyện là như thế này!"

Lúc này, một giọng nói mềm mại của phụ nữ phá vỡ bầu không khí cô đặc.

Là Lâm Liên, bà vẫn từ đầu tới cuối yên tĩnh nhìn cô gái ấy.

Lúc này, mấy người họ Nguyên mới nhớ ra sự có mặt của Lâm Liên, ba mẹ Tạ Manh vẫn còn đang ở đây.

Thể xác và tinh thần của Nguyên Tự đều bị chấn động, trong lòng hoảng hốt không lí do, nhanh chóng buông lỏng tay.

Anh quay đầu lại nhìn, mẹ vợ không như trong tưởng tượng mặt lạnh như tiền, ngược lại, bà còn hơi cười.

Nhưng mà, bà đứng dậy.

Tạ Hưng Chí bên cạnh cũng đứng lên, hai vợ chồng nhìn cảnh tượng xung quanh, sau đó nhìn mặt mỗi người ở đây, cuối cùng nhìn về phía con gái đứng giữa phòng như một nữ sĩ cô độc.

Lâm Liên đau lòng mà nói: "Thì ra mọi chuyện đầu đuôi là như thế! Nếu.. nếu tôi biết trước nhà các vị có chuyện như thế này, có một người chị dâu không được phép đắc tội, không dám chạm, không dám nói, lúc nào cũng có thể lấy quá khứ đè ép Nguyên Tự như thế, tôi sẽ không để Manh Manh gả vào đây. Là do nhà chúng tôi trèo cao."

Giọng nói Lâm Liên vẫn luôn êm dịu như thế, dịu dàng như lời gió bay, dường như không ai có thể nghe rõ.

"Mẹ.." Nguyên Tự chậm rãi mở lời.

Lâm Liên lắc đầu: "Đừng gọi bác là mẹ. Manh Manh nhà bác đã tủi thân đến nhường nào chứ, nó vẫn luôn nói với bác là hai con thật sự yêu nhau, thực ra bác với lão Tạ không quá tin. Nhưng Nguyên lão gia tử quả thực rất chân thành, Manh Manh gả đi cũng khiến bác rất vui. Sau này bác biết được... nó gạt bác, mục đích của nó là đi tìm một bác sĩ."

"Bác sĩ?" Nguyên Tự bất ngờ.

Lâm Liên thở ra một hơi nói tiếp: "Bản thân cháu không thể thoát ra khỏi cái suy nghĩ mình là kẻ g-iết người, người nhà cháu lại không bỏ được mặc cảm áy náy với con dâu cũ, cũng không dám đối xử tốt với con dâu mới, người tủi thân nhất sẽ là người ở ngoài bước chân vào cái vũng bùn này. Bác cũng hiểu được tại sao hôm nay nó để bác tới."

Nguyên Tự rất muốn hỏi tại sao?

Tạ Hưng Chí trả lời anh, nhưng lại quay đầu nhìn Tạ Manh: "Về nhà!"

Tạ Manh đáp: "Vâng..."

_____________

(1) Chí công vô tư: Chỉ những ai đó có những phán quyết công bằng, xác đáng.

_____________

*Tác giả có lời muốn nói:

Chương của mình hôm nay thật là...

Hoàn toàn thoát khỏi dàn ý, một đi không trở lại. Các nhân vật đều tự ý đi theo hướng của mình, tách xa nhau trước thời gian dự định...

Thanh Oa: "! @#¥%"

Cho nên nếu sau này cốt truyện có không ăn nhập gì với văn án thì cũng đừng trách tôi, đều do bọn họ làm cả đó.

_______________

Nãy giờ lo coi Rap Việt quên up chương mới luôn, xin lỗi mọi người nhá =)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK