• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: windy

Hề Thời ngồi xổm xuống, nhặt những bức ảnh kia lên, Giả Mỹ Lan đứng ở phía trước cô, nhìn cô từ trên cao xuống.


Hề Thời nhìn nội dung bên trong.


Lúc đầu lật rất chậm, sau cùng một tấm lại một tấm, tốc độ lật càng lúc càng nhanh, mãi cho đến khi xem xong, cô đột nhiên ngẩng đầu, đứng lên, mặt đối mặt với Giả Mỹ Lan, cắn răng mở miệng, cả người đã hơi hơi run run.


Giả Mỹ Lan nhìn thấy đáy mắt Hề Thời đỏ lên, cười lạnh một tiếng.


Hề Thời đối mặt với người phụ nữ cô gọi là bác gái hai mươi năm, chỉ cảm thấy đáng sợ.


Cô vốn tưởng rằng sau khi phát hiện ra ôm sai người bị đuổi đi đã là cực hạn, lại chưa từng nghĩ tới, bản thân lại bị bọn họ tính kế đến mức này.


Hóa ra lần đó khẳng khái đưa cô đi Boston gặp Giang Hành Triệt, đều là tính kế hết.


Cảm xúc cuồn cuộn, Hề Thời nhắm chặt mắt, không thèm nghĩ tới bộ dạng của mình trong đống ảnh như thế nào nữa.


Cô đột nhiên bắt đầu xé những bức ảnh này, dùng hết sức lực toàn thân để xé rách, giống như muốn đem chúng nghiền thành từng mảnh nhỏ.


Giả Mỹ Lan nhìn thoáng qua những mảnh nhỏ này, cười như không cười châm chọc: “Cô cho rằng tôi không giữ lại?”

“In ra là chỉ muốn cho cô xem rõ ràng hơn chút thôi.”

Hề Thời dừng động tác trong tay lại, cô hít một hơi lớn, nhìn về phía mấy bức ảnh kia, nhìn người đàn ông trong ảnh.


Trong đó đại đa số đều là bóng dáng của người đàn ông, ngẫu nhiên chụp được chính mặt, cũng đều làm mờ đi.


Những bức ảnh này chỉ muốn uy hiếp cô.


Móng tay Hề Thời chọc vào lòng bàn tay, bắt buộc bản thân phải thật tỉnh táo để phân tích tình hình hiện tại, cô giương mắt, hỏi lại Giả Mỹ Lan: “Giang Hành Triệt biết không?”

“Giang Hành Triệt biết các người chụp mấy bức ảnh này không?”

Nhắc tới Giang Hành Triệt, biểu cảm đắc ý trên mặt Giả Mỹ Lan dừng một lát.


Hề Thời: “Các người nhọc lòng chụp mấy bức ảnh này, mục đích là muốn Giang Hành Triệt kết hôn với tôi phải không?”

“Ảnh chụp lộ ra, dưới áp lực dư luận, Giang gia đương nhiên sẽ kết hôn luôn.” Cô nhìn ảnh chụp, “Chỉ là sau khi các người phát hiện Giang Hành Triệt cương quyết hơn các người tưởng, biết mấy thứ này lộ ra, nếu Giang gia biết là các người làm, không chỉ không kết hôn, ngược lại nói không chừng còn chọc giận bọn họ.”

Hề Thời đột nhiên cắn chặt răng: “May mà hiện tại tìm được cách sử dụng mới, không phải tạo áp lực cho Giang gia nữa, mà lại xử lý một chút, dùng để uy hiếp tôi.”


Ngay từ đầu ánh mắt  Giả Mỹ Lan có chút né tránh, cuối cùng nghe thấy Hề Thời nói tới đó nở nụ cười: “Thông minh rồi?”

Hề Thời mím chặt môi: “Các người rốt cuộc muốn thế nào?”

Giả Mỹ Lan nhíu nhíu mày: “Lên tiếng giải thích, vong ân phụ nghĩa, bôi đen bác trai bác gái vất vả nuôi dưỡng cô hai mươi năm, sau đó rời khỏi Làng giải trí, về sau biến mất không xuất hiện nữa.”

Hề Thời không nói gì, trên mặt như có một tầng sương lạnh.


Giả Mỹ Lan: “Cho cô thời gian ba ngày.”

Nói xong, cho tài xế một ánh mắt, hai người liền rời đi.


Căn phòng an tĩnh trở lại, Hề Thời đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn mấy bức ảnh, cùng với mấy mảnh nhỏ cô đã xé toang.


****

Ngày hôm sau, tại tòa Bác Hằng.


Hề Thời đứng ở bên ngoài tòa nhà, ngẩng đầu nhìn lên.


Bên ngoài có nhân viên dọn dẹp trên cao, bảo đảm tòa nhà này vĩnh viễn đều mới tinh.


Cô lấy điện thoại ra, nhìn dãy số bị cô kéo vào danh sách đen, sau cùng vẫn lựa chọn bấm gọi.


Chỉ chốc lát sau, Tề Chu từ bên trong đi ra, nhìn thấy Hề Thời, mỉm cười chào cô: “Hề Thời tiểu thư.”

Hề Thời gật gật đầu, đi theo Tề Chu vào thang máy lên thẳng phòng làm việc của Tổng giám đốc.


Phòng thư ký Tổng giám đốc thấy Hề Thời đi phía sau Tề Chu, biểu cảm trên mặt rất khác nhau.


Hề Thời nhìn thẳng phía trước.


Cũng không phải lần đầu tiên cô tới nơi này, nhưng là lần đầu tiên, coi như không có ánh mắt mọi người, không cần tận lực lấy lòng bất cứ người nào nữa, đến thẳng văn phòng.


Giang Hành Triệt vẫn chờ trong phòng làm việc, nhìn thấy Hề Thời tiến vào, đứng dậy, nhìn về phía cô.


Ánh mắt hai người gặp nhau, Hề Thời dời mắt đi, tìm chỗ ngồi xuống.


Giang Hành Triệt mở miệng hỏi: “Muốn uống chút gì không?”


Hề Thời mấp máy môi: “Không cần.”

Giang Hành Triệt không biết vì sao Hề Thời chủ động đến tìm anh, chờ cô mở lời.


Hề Thời lấy từ trong túi ra một phong bì, đưa cho Giang Hành Triệt.


Giang Hành Triệt nhận lấy, mở ra, xem thấy bên trong là ảnh chụp.


Anh lấy một tấm ra xem, càng xem, mày càng nhăn lại, áp suất xung quanh càng ngày càng thấp, sau cùng sắc mặt đã âm trầm đến đáng sợ.


Anh đem mấy bức ảnh úp xuống mặt bàn, dùng đầu ngón tay đè nặng.


Hề Thời đương nhiên biết anh muốn hỏi cái gì, mở miệng: "Đây là người Trần gia chụp."

"Trước tôi cũng không biết," Cô cụp mắt, "Nhưng nếu anh không tin, cảm thấy tôi cố ý liên hợp với bọn họ để chụp những bức ảnh này, tôi cũng không có gì để nói thêm."

Hề Thời không hề cho rằng mình ở trong mắt Giang Hành Triệt là hình tượng tốt, hơn nữa những bức ảnh này, có lẽ càng như cô liên thủ cùng Trần gia mới làm ra, càng tăng phần ngu xuẩn mà tâm cơ.


Giang Hành Triệt hít một hơi, đối mặt với Hề Thời đang cúi đầu.


Anh nói nhẹ: "Đừng sợ."

Hề Thời nghe nói như thế, ngẩng đầu nhìn Giang Hành Triệt.


Cô không hề muốn gặp lại Giang Hành Triệt, nhưng chuyện này, cô biết người mình có thể tìm được, chỉ có Giang Hành Triệt.


Mặc dù hai người đã không còn quan hệ gì, nhưng chuyện này có liên quan tới anh, bởi người đàn ông kia là anh.


Anh tuyệt đối sẽ không mặc kệ.


Mà còn chỉ có anh có năng lực kia.


Giả Mỹ Lan cũng không nghĩ tới cô sẽ trực tiếp cầm ảnh chụp tới tìm Giang Hành Triệt, hoặc nói là, ở trong mắt Giả Mỹ Lan, cô vĩnh viễn không dám đi tìm Giang Hành Triệt.


Hề Thời cắn môi dưới: "Tôi không biết in nhiều hay ít, phim ảnh gì đó đều lấy từ chỗ Giả Mỹ Lan."

Giang Hành Triệt nhắm mắt, dồn hétw phẫn nộ vào mấy tấm ảnh, đáp ứng: "Anh sẽ giải quyết hết."


Hề Thời đối mặtt với anh: "Cảm ơn."

"Anh cứ chuẩn bị đi, cần gì bảo Tề Chu nói với tôi." Cô bổ sung.


Giang Hành Triệt gật đầu.


Lời muốn nói đã nói xong, nhanh hơn so với tưởng tượng của cô, hơn nữa cũng không nhiều lời, Hề Thời nhìn thoáng qua mấy bức ảnh vẫn luôn bị Giang Hành Triêt đè xuống, cũng không muốn lấy lại.


Cô cầm túi, đứng lên, bởi vì có việc cầu người, lúc này đây, cô làm mình có vẻ lễ phép: "Cảm ơn anh, Giang tổng."

"Anh bận bịu công việc, tôi đi trước không quấy rầy nữa."

Hề Thời xoay người, tay đột nhiên bị người đằng sau giữ lại.


Cô quay đầu lại, nhìn tay Giang Hành Triệt.


Giang Hành Triệt mím môi, tay giữ chặt Hề Thời.
Truyện Đam Mỹ

Hề Thời nhăn mày lại, nhíu mày, không tránh né.


"Anh còn có chuyện gì sao?" Cô hít vào một hơi, nhẫn nại hỏi.


Hai người trầm mặc một lúc, Giang Hành Triệt mấp máy môi, cuối cùng nói: "Thật xin lỗi."

Hề Thời cho rằng mình nghe nhầm, khiếp sợ nhìn về phía Giang Hành Triệt.


Giang Hành Triệt cúi đầu nhìn Hề Thời.


Hề Thời cắt tóc, thay đổi phong cách ăn mặc, sẽ không vì một ánh mắt một câu nói của anh mà đỏ mặt nữa.


Anh nói: "Chuyện từ hôn, thật xin lỗi."

Hề Thời xác định bản thân không có nghe nhầm.


Yết hầu Giang Hành Triệt giật giật, anh đối với Hề Thời mà nói, từ quen thuộc rồi lại đột nhiên xa lạ.


Chuyện lần này giống như buổi tiệc rượu lần trước, Hề Thời xoay người rời đi khi mới nhìn thấy ánh mắt của anh, cũng đã vượt qua dự liệu của anh.


Sau khi chuyện năm đó Trần gia ôm sai người từ viện phúc lợi về, đã trực tiếp trở thành không có cách nào khống chế được.


Giang Hành Triệt: "Không phải là bởi vì em, là bởi vì…"

Hề Thời cắt ngang lời anh nói, cô đại khái cũng biết được: "Là bởi vì anh không muốn liên hôn với Trần gia, cho nên từ hôn, đúng chưa?"

Giang Hành Triệt gật đầu.


Anh cho rằng mình vẫn luôn tính toán rất kỹ, từ chuyện anh bắt đầu tiếp quản Bác Hằng, tiếp quản toàn bộ Giang gia, mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của anh, chỉ có lúc này đây, anh đã quên, như vậy có thể làm hại tới Hề Thời hay không.



"Thật xin lỗi." Giang Hành Triệt nói.


Hề Thời dời mắt, chỉ nhìn một lát mà hốc mắt đã ướt át, cô cười một cái, lại nhìn về phía Giang Hành Triệt, nói: "Có phải anh quên là như vậy có thể sẽ lại hại tới tôi phải không."

Cô dằn từng câu từng chữ: "Anh căn bản, căn bản, chưa từng để ý tới, như thế có làm hại tới tôi hay không."

Tay Giang Hành Triệt vẫn luôn giữ tay cô chợt ra lực mạnh hơn.


Hề Thời: "Bởi vì anh đã quen là tôi yêu anh, anh cảm thấy tôi vĩnh viễn sẽ yêu anh, yêu anh vô điều kiện, anh có mưu tính sâu xa, anh cũng không nói với tôi suy nghĩ của mình, càng không cần suy xét tới cảm nhận của tôi, cũng không để ý tôi sẽ chịu đựng cái gì, bởi vì từ trước vẫn luôn là như vậy, cho dù anh ném tôi ra rất xa, chỉ cần anh quay đầu lại, tôi vẫn đứng ở chỗ đó."

"Cho nên anh cảm thấy mặc dù anh từ hôn, tôi cũng sẽ vẫn đi theo anh, mặt dày mày dạn mà đi theo anh, bởi vì anh biết tôi vẫn luôn yêu anh."

"Anh rõ ràng biết tôi yêu anh bao nhiêu," Hề Thời đột nhiên cô đơn: "Chỉ là, anh không có biết lúc tôi chờ đợi anh, cũng sẽ khổ sở, cũng sẽ đau."

"Tôi chỉ thấy mệt mỏi, yêu anh rất khó chịu, tôi không nghĩ lại muốn như vậy tiếp."

Cô gạt tay Giang Hành Triệt ra một bên.


"Hề Thời!" Giang Hành Triệt từ phía sau ôm lấy cô.


Hề Thời cắn môi dưới, nhìn cánh tay bên hông.


Cô nói: "Buông tay."

Người phía sau im lặng, trầm mặc, cuối cùng cánh tay bên hông cô, vẫn chậm rãi buông ra.


Hề Thời đi ra ngoài, nhìn đến Tề Chu vẫn luôn đứng ngoài cửa.




Ba ngày sau, tin tức tài chính khiến mọi người giật mình.


Bác Hằng tuyên bố dừng cung cấp vật liệu xây dựng ngành sản xuất với Trần thị, đối với Trần thị hiện giờ đã hoàn toàn dựa vào Bác Hằng để chống đỡ, không thể nghi ngờ là đòn kích trí mạng.


Hai nhà Trần gia Giang gia vốn sẽ liên hôn, hiện giờ hành động kia của Giang gia, thật sự làm người ta kinh ngạc.


Nhưng càng kinh ngạc hơn là phía sau, phu nhân Trần gia, ảnh chụp củaGiả Mỹ Lan với tài xế Trần gia ở trên xe củi khô bốc lửa, truyền đến bay đầy trời.




Hề Thời nhìn thoáng qua mấy bức ảnh khó coi của Giả Mỹ Lan với tài xế, buông di động.


sắp tới trận chung kết rồi, cô muốn đi làm khách quý trợ diễn.



.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK