• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong xe, chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.

Giang Hạ một tay nắm lấy tay lái, một tay đem điện thoại nhét vào trong lổ tai: "Uy!"

"Đang lái xe."

"Đi đến nhà một trưởng bối."

"Buổi tối? Buổi tối ta không có thời gian."

"Ta biết, nhưng ta gần đây thật không rảnh, ngươi cũng không phải là không ai theo, đúng không?"

Kỷ Ngữ Đồng theo bản năng nghiêng đầu đi, chỉ thấy Giang Hạ chân mày hơi nhíu lại, trên mặt vẻ mặt đã có mấy phần không nhịn được, không biết đối phương vừa nói cái gì, nàng vội vã nói: "Ngươi đang ở đây nói hưu nói vượn thứ gì vậy! Tốt lắm tốt lắm, ta đang lái xe, không nói nhiều, cúp!"

Kỷ Ngữ Đồng nhìn nàng, bỗng nhiên lấy lên dũng nói: "Em.... Em ngày ngày đi theo chị, có phải hay không quấy rầy cuộc sống của chị, để cho bạn bè của chị mất hứng?"


"Không có!"

Giang Hạ mắt nhìn phía trước, trả lời nhanh chóng mà ngắn gọn, Kỷ Ngữ Đồng không nói thêm cái gì nữa, lông mi thật dài khẽ rũ xuống, chán nhăn thành một đoàn, tựa hồ lưu lại một tia bất an.

Ai ngờ giống như là Giang Hạ cảm giác được cô đang suy nghĩ cái gì, nhẹ nhàng bỏ xuống một câu: "Cô bé ngốc nghếch, chớ suy nghĩ lung tung." Trong giọng nói mang theo một tia thản nhiên.

Kỷ Ngữ Đồng khóe miệng không nhịn được lộ ra vẻ mỉm cười, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lại thấy xe đã đi vào bên trong cửa sắt cao lớn, đi qua vườn hoa xinh đẹp, dừng ở trước một ngôi nhà cao cấp bốn tầng.

Vừa vào bên trong phòng khách, một phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi tiến lên tiếp đón, Giang Hạ gật đầu chào hỏi: "Dì Đổng tốt." Vừa quay đầu hướng Kỷ Ngữ Đồng nói: "Em ở dưới lầu chờ, chị đi đây một chút."


Vừa nói xong một mình đi lên lầu, Kỷ Ngữ Đồng đứng ở nơi đó, có chút không biết làm sao, dì Đổng vội vàng nói: "Kỷ tiểu thư, mời ngươi ngồi."

"Vâng ạ."

Dì Đổng cực kỳ hòa ái dễ gần, lại hỏi: "Kỷ tiểu thư, ngươi uống chút gì không?"

"Cám ơn, không cần đâu." Kỷ Ngữ Đồng khẽ khom người.

"Uống nước trái cây được không?" Dì Đổng cũng là hết sức nhiệt tình.

Kỷ Ngữ Đồng chỉ đành phải nói: "Được rồi, cám ơn dì Đổng."

Dì Đổng mang theo ánh mắt tán thưởng nhìn cô, trong lòng cảm khái : "Cho tới bây giờ không nhìn thấy qua cô bé xinh đẹp, lại lễ phép như vậy, haha..." Đi một bên bưng nước trái cây.

Kỷ Ngữ Đồng ngồi ở chỗ đó, ánh mắt tò mò đánh giá chung quanh, nơi này không giống chỗ ở tràn đầy hơi thở hiện đại, cả đại sảnh mùi hương cổ xưa màu sắc cổ xưa, bố trí trang nhã tinh sảo, tượng điêu khắc gỗ trên trần nhà treo lưu ly hoa văn màu đèn cung đình, treo trên vách tường các loại tranh núi thuỷ mặc, bốn phía tất cả đều là phảng phất những đồ trang trí cổ xưa, nhìn ra được chủ nhân là người rất thích văn hóa truyền thống.


"Kỷ tiểu thư, nước trái cây." Dì Đổng đi tới, cười nhẹ nhàng đem một ly nước trái cây đưa tới trong tay cô.

Kỷ Ngữ Đồng liền vội vàng đứng lên nhận lấy, uống một hớp, liền để ở trên bàn trà gỗ phía trước. Dì Đổng nhìn cô, càng nhìn càng yêu, không nhịn được câu được câu không hướng cô hỏi han.

Kỷ Ngữ Đồng trong lòng tia bất an dần dần tiêu trừ, cũng mỉm cười lễ phép trả lời nàng, hai người từ từ quen thuộc.

Giang Hạ vừa vào thư phòng trên lầu, chạy đến bên cạnh Hoàng Thanh Hòa, ở cái ghế bên cạnh hắn ngồi xổm xuống: "Hoàng gia gia, con tới rồi."

Hoàng Thanh Hòa nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy từ ái vẻ: "Con ở trong điện thoại nói với ta, có việc yêu cầu ta hỗ trợ, chuyện gì mà nghiêm trọng như thế?"

"Hoàng gia gia, người không phải nói tiền của mẹ con đặt ở trên người người sao?" Xong nắm lấy tay của hắn, vội vàng nói: "Con hiện tại cần dùng một khoản tiền."
Hoàng Thanh Hòa sửng sốt: "Con thiếu tiền dùng sao?"

"Không, con không thiếu tiền." Giang Hạ lắc đầu: "Nhưng là, nhưng là đây là một khoảng không nhỏ, cho nên con chỉ có thể van cầu người giúp."

Hoàng Thanh Hòa lại càng kỳ quái: "Bao nhiêu tiền?"

"Con nghĩ là mấy trăm vạn." (Editor: Tui lười sệt gg sama nó ra nhiêu lắm, chắt cỡ mấy trăm hay một tỷ tiền Việt đi -.-)

"Cái gì?" Hoàng Thanh Hòa hồ nghi nói: "Con muốn nhiều tiền như vậy làm gì?"

"Là như vậy, Hoàng gia gia, cô bé ở nhà con, Kỷ Ngữ Đồng, người cũng biết, con nghĩ đợi cô ấy tốt nghiệp trung học, sẽ đưa cô ấy đi Mĩ Quốc du học." Giang Hạ ngửa đầu nhìn hắn, trong thần sắc mang vài phần khẩn cầu, nàng nuốt một ngụm nước bọt, có chút khó khăn nói: "Con hoài nghi ba ba con đối với cô ấy, nổi lên tâm tư không tốt."

"Cái gì?" Hoàng Thanh Hòa kinh ngạc há to miệng.
Giang Hạ sửa sang lại một chút suy nghĩ, đem việc Kỷ Ngữ Đồng cùng mẫu thân của cô giống nhau như thế nào, còn có Chu Văn Hàn thường ngày như thế nào đối với cô, không cho phép cô đi ra ngoài, không cho phép có bạn trai, còn có cùng việc hắn đợi Kỷ Ngữ Đồng tốt nghiệp trung học sau đó cưới cô đủ loại chuyện nói một lần, chỉ che giấu đêm hôm đó Chu Văn Hàn đối với Kỷ Ngữ Đồng làm điều cầm thú.

Coi như là như vậy, Hoàng Thanh Hòa vừa nghe xong, giận đến lông mày cau lại, hai mắt trợn tròn: "Buồn cười! Chuyện hoang đường vô sỉ như vậy, hắn lại có thể ở trước mặt nữ nhi của mình công khai hết, quả thực chính là súc sinh! Ông ngoại con cả đời khôn khéo, năm đó tại sao lại bị hắn mê hoặc tâm hồn!"

Hắn kích động gõ bàn đọc sách, thở dốc cũng dồn dập lên: "Không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ!"
"Hoàng gia gia, con đem Kỷ Ngữ Đồng mang đến, cô ấy ở dưới lầu, chuyện này, người có giúp con không?" Giang Hạ đứng lên, vỗ lưng của hắn: "Người đừng quá kích động, ảnh hưởng tới thân thể."

"Bang! Dĩ nhiên giúp!" Hoàng Thanh Hòa vẫn là khí không thở nổi, hắn kích động nói: "Tiền mẹ con để lại cho con, con muốn dùng đến, đương nhiên là không có vấn đề, chỉ bất quá, hiện tại con cũng chưa tới mười tám tuổi, ta phải biết rõ ràng con muốn làm gì. Nếu là chuyện như vậy, không có một chút vấn đề, cho dù con không có tiền ở chỗ này của ta, ta cũng có thể lấy tiền mình đưa con bé đi du học."

Giang Hạ không khỏi mừng rỡ: "Cám ơn Hoàng gia gia!"

"Đi, dẫn ta đi gặp cô bé kia."

Giang Hạ vội vàng dìu, hai người cùng đi ra khỏi thư phòng.

Buổi tối, Giang Hạ cùng Kỷ Ngữ Đồng như bình thường giống nhau, chiếm cứ lấy cái giường lớn của mình, cùng nhau chen chút không gian vừa đủ.
Giang Hạ nhìn lên trần nhà tuyết trắng, bỗng nhiên mở miệng cười nói: "Hoàng gia gia rất thích em, lúc ông ấy đem em kéo qua một bên, đã nói những thứ gì với em?"

Kỷ Ngữ Đồng môi anh đào mỉm cười, trong mắt tựa hồ cũng phiếm hưng phấn lên tiếng: "Ngài ấy nói để cho em sau này đi theo chị tới chỗ của ngài, ngài sẽ gọi lão sư Anh ngữ dạy em. Hoàng gia gia người thật rất thân thiết rất hiền hoà, để cho em cảm giác giống như là thấy ông nội của chính mình, còn có Dì Đổng cũng rất nhiệt tình, nàng hôm nay làm mấy món ăn thật ngon."

"Ừ."

Giang Hạ cuối cùng là thở phào nhẹ nhỏm, Hoàng gia gia đáp ứng hỗ trợ, hết thảy chuyện tình, có thể làm được rất bí ẩn. Nàng khẽ nghiêng đầu, nhìn mặt nghiêng hoàn hảo tinh xảo của Kỷ Ngữ Đồng, trong lòng vừa động, bật thốt lên: "Hoàng gia gia còn nói..."
Nói tới đây, ý thức được không ổn, lập tức câm mồm .

"Còn nói gì?" Kỷ Ngữ Đồng cũng nghiêng đầu, trên mặt mỹ lệ điềm đạm nhợt nhạt nở nụ cười.

Giang Hạ có chút hối hận, nhìn trong ánh mắt trong suốt tinh khiết soi mói của cô, giờ khắc này thật giống như ngay cả năng lực nói dối cũng mất đi, nàng thần sắc khẽ lúng túng, không dám nhìn cô, thấp giọng nói: "Ngài nói... Ngài nói em lớn lên rất đẹp, hiện tại cứ mê người như vậy, sau này không được, khó trách.... Khó trách Chu Văn Hàn sẽ đối với em động tâm tư."

Nàng ở trước mặt Kỷ Ngữ Đồng, không nghĩ phải gọi Chu Văn Hàn là cha, chỉ lấy tên thay thế.

Kỷ Ngữ Đồng nghe lời này, nụ cười không khỏi ngưng kết ở trên mặt, sau đó chỉ một chút xíu biến mất trong vô hình, Giang Hạ nhận thấy được tâm tình biến hóa của cô, vội vàng nói: "Lớn lên xinh đẹp là chuyện tốt, nữ nhân không phải luôn hi vọng mình có dung mạo xuất chúng, có phải hay không?"
"Nếu như có thể, em hi vọng mình bình thường chút, như vậy, giống như hiện tại không lo lắng hãi hùng, có nhiều phiền não như vậy." Qua hồi lâu, bên kia truyền đến thanh âm thở dài của Kỷ Ngữ Đồng.

Giang Hạ sửng sốt, sau đó cau mày nói: "Tại sao lại lo lắng hãi hùng! Chị ở bên cạnh em, em cái gì cũng không cần sợ!" Nói tới đây, nàng thở dài một tiếng, có chút ảo não nói: "Ngủ đi, ngày mai còn phải đi học." Đưa tay đem đèn tắt.

Trong phòng nhất thời yên lặng xuống tới.

Lúc nửa đêm, Giang Hạ lần nữa từ trong giấc mộng tỉnh táo lại, cùng ngày thường giống nhau, trong ngực đã tản ra mùi hương sâu kín của thiếu nữ mới lớn, nàng một cử động cũng không dám, trong lòng phát ra một tiếng bất đắc dĩ thở dài.

Đêm hôm đó nàng đem Kỷ Ngữ Đồng ôm trở về phòng của mình, an ủi ôm cô ngủ sau một đêm, buổi tối ngày thứ hai, hai người liền không hề có cử chỉ thân mật như vậy nữa, lúc ngủ, cũng cách nhau mà ngủ. Nhưng kỳ quái chính là, nửa đêm hoặc là buổi sáng khi tỉnh lại, hai người luôn là tựa sát ôm cùng một chỗ.
Phát hiện điểm này sau, Giang Hạ cùng Kỷ Ngữ Đồng cũng hết sức khó xử, cũng là càng thêm chú ý, nhưng là bất kể buổi tối cách xa bao nhiêu, buổi sáng vẫn là cái loại tình hình này, hai người cũng không mở miệng nói tách ra ngủ, cho nên cũng giả bộ chuyện gì cũng không có phát sinh.

Nhưng là đối mặt với tình hình như thế, Giang Hạ cũng là càng ngày càng buồn rầu, đầu tiên, Kỷ Ngữ Đồng là một cô gái vô cùng xinh đẹp, tiếp theo, Giang Hạ đã sớm cùng nữ nhân phát sinh quan hệ. Cứ phát sinh thế này, nói không động tâm, đó là không có khả năng.

Không biết lúc nào, Giang Hạ luôn là nửa đêm tỉnh lại, sau đó bắt đầu đau khổ, bắt đầu mất ngủ, sau đó sáng ngày thứ hai, giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra mà đi học.

Trong bóng tối, Giang Hạ trợn tròn mắt, lòng của nàng rậm rạp rối bù nhảy, hô hấp liên tục, tiểu tâm dực dực, sợ kinh động Kỷ Ngữ Đồng đang ngủ say, sợ cô tỉnh lại, phát giác sự khác thường của mình, thật là có nhiều lúng túng. Kỷ Ngữ Đồng trên người mùi vị thật dễ chịu, tựa hồ cũng mang theo dư vị ân ái, hơi thở của cô, nhẹ nhàng nhả vào chỗ cổ Giang Hạ, thật giống một dòng điện, đem đến cảm giác tê dại từ trong mạch máu ở cổ, truyền tới mỗi một cái đầu dây thần kinh. Giang Hạ có thể rõ ràng cảm giác được, máu mình đang muốn sôi trào, mỗi một tế bào toàn thân mình, đều khát vọng cùng Kỷ Ngữ Đồng thân cận, trong mắt nàng phảng phất bốc cháy lên nhiều ngọn lửa nhỏ, giờ khắc này, chỉ hận không được cúi đầu hôn Kỷ Ngữ Đồng, sau đó hôn khắp người nàng mỗi một tấc da thịt.
Thật ra thì chỉ cần quay đầu, nàng có thể làm được những thứ này, nhưng là, giờ khắc này, nàng cả người thật giống như cũng bị người ta đóng trụ lại, đầu không thể di động chút nào.

Đây là một loại hành hạ rất khó nhịn, nhưng kỳ quái chính là, loại hành hạ này lại để cho người ta tham luyến không thôi. Giang Hạ tâm đang run rẩy, hô hấp cũng đang run rẩy, mặc dù không nhìn thấy, nhưng là có thể cảm giác được. Ở trong đầu nàng, dễ dàng miêu tả ra bộ dáng của Kỷ Ngữ Đồng, chán của cô, lông mày của cô, mắt của cô, môi của cô, nàng nghĩ như mình đang tinh tế hôn hít lấy cô, vuốt ve thân thể nhẵn nhụi của cô....(Editor: Biếи ŧɦái là có di truyền...😌😌)

Lúc này, Giang Hạ chợt tỉnh táo lại, nàng bắt đầu ở trong lòng nguyền rủa chửi mình, vì mình lay động ý nghĩ dâʍ đãиɠ, xấu hổ đến không đất dung thân.
Cho nên, nàng giơ lên tay trái, nhẹ nhàng lau cái trán thấm ra mảnh mồ hôi, sau đó nhắm mắt lại, bắt buộc mình không thèm nghĩ những thứ kia nữa, tưởng tượng mình, đang ôm chỉ là một đứa con nít, một đứa con nít tinh khiết không tỳ vết, trong đầu nàng vòng quanh bộ dạng một đứa con nít béo mập khả ái, tưởng tượng mình vuốt ve là cô. Cái phương pháp này thế nhưng cực kỳ hữu hiệu, trong nội tâm nàng du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt dần dần biến mất, cái loại cảm giác nóng rang cả người cũng kỳ tích biến mất.

Tâm tình Giang Hạ, từ từ bình tĩnh trở lại, hô hấp đều đặn lần nữa ngủ.

Cơ hồ mỗi đêm đều là như vậy, bị những ý nghĩ kỳ quái kia quấy nhiễu trong đầu, bị cả người phản ứng giày vò. Có đôi khi, Giang Hạ cũng nghĩ tới muốn tách ra ngủ, nhưng là thời gian càng dài, nàng thật giống như lại càng không tách ra được, nàng cảm giác mình rất kỳ quái, rõ ràng vì cái này thống khổ, nhưng đồng thời, thật giống như rất hưởng thụ.
Nàng thật không có nghĩ qua, mình là thích Kỷ Ngữ Đồng, nàng thậm chí không muốn có ý nghĩ này. Nàng cảm thấy, đại khái chỉ là phản ứng sinh lý bình thường, dù sao, Kỷ Ngữ Đồng đúng là cô bé vô cùng khiến người ta động tâm.

Nhưng là, thật sự nàng là càng ngày càng khổ não.

Ngày sau đó, Lâm Nhất Phong cùng Giang Hạ trong phòng ăn ở trường học ăn cơm, thấy nàng tinh thần có chút không tốt, tò mò nói: "Ngươi ngày hôm qua làm cái gì, làm sao nhìn sầu não vậy? Này không giống ngươi a."

Giang Hạ vô lực dùng chiếc đũa chọt chọt món ăn trong chén, lắc đầu nói: "Không có gì, A Trữ cùng Tiểu Chu đâu?"

"Lúc trước không phải nói qua rồi sao, Tiểu Chu theo bạn gái đi, A Trữ có chút việc, tí nữa sẽ tới." Lâm Nhất Phong càng cảm thấy kỳ quái, người này trí nhớ làm sao vậy?

"Nga."

"Tiểu Hạ, ngươi có phải là có tâm sự gì hay không?" Lâm Nhất Phong quan tâm hỏi.
"Không có a..." Giang Hạ dừng chiếc đũa một chút, khuôn mặt muốn nói lại thôi, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài: "Aiz, thật ra...."

"Ngươi làm gì thế ấp a ấp úng, có việc thì cứ nói thẳng đi, có cái gì khó nói, ngươi có phải hay không có chuyện khó khăn gì a? Nói ra mọi người cùng nhau giải quyết a." Lâm Nhất Phong lại càng nhận định nàng có tâm sự gì, giọng nói càng thêm nóng nảy.

Giang Hạ nhìn hắn một chút, do dự trong chốc lát, hạ giọng, khấu tay vào nhau làm thế nói: "Kẻ điên, ta hỏi ngươi một chuyện Hmm, nếu như, nếu như ngươi cùng một người ngủ ở trên một cái giường, ngươi đối với nàng có ý nghĩ, rất khát vọng cùng nàng phát sinh quan hệ thân mật, đây là vì cái gì a?"

Lâm Nhất Phong trong giọng nói tràn đầy thất vọng: "Ta còn tưởng rằng ngươi muốn nói gì! Vấn đề đơn giản như vậy cũng phải hỏi? Đầu ngươi bị rớt não à?" Nói tới đây, hắn bỗng nhiên ánh mắt sáng lên: "Ừ, chẳng lẽ đây là câu hỏi trong lòng? Ta suy nghĩ Hmm, đương nhiên là bởi vì nàng rất xinh đẹp, thích nàng rồi!"
Giang Hạ để đũa xuống, có chút gấp gáp nói: "Nếu như... Nếu như ngươi cũng không thích người kia, nhưng nàng ở bên cạnh ngươi, ngươi liền hô hấp cũng trở nên khó khăn, đặc biệt đặc biệt tưởng tượng muốn hôn nàng, quả thực.... Quả thực toàn tâm đều khát vọng nàng, hơn nữa... Hơn nữa trước nay chưa từng có mãnh liệt, chưa từng có trôi qua, kỳ quái như vậy, đây là vì cái gì?"

"Cái gì? Đối với người không thích cũng có thể cảm giác mãnh liệt như vậy?" Lâm Nhất Phong trừng mắt, sau đó cau mày nói: "Vậy người này, chỉ sợ là ăn nhầm xuân dược rồi!"

Giang Hạ mặt đen lại, nàng cắn răng nhìn Lâm Nhất Phong một cái, sau đó một lần nữa nắm lấy chiếc đũa, bắt đầu ăn cơm.

"Đây không phải là câu hỏi trong lòng a." Lâm Nhất Phong nhướng mày, bỗng nhiên nói: "Ai! Người kia không phải là ngươi sao? Ngươi với ai ngủ chung một chỗ a?"
Trong mắt của hắn lóe ra tia bát quái, bắt đầu đuổi tận cùng không buông: "Ai, tiểu Hạ, nói chuyện với ngươi a! Xì, ngươi làm gì thế lắc lắc đầu gì a, mất hứng a?"

Giang Hạ đối với lời mới nói vừa rồi cùng hắn, cảm thấy cực kỳ hối hận, đang phải nghĩ biện pháp giải thích, phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Khang Trữ: "Hello, Nỉ hảo, Ằn nhông, các bạn học đợi lâu chưa, hôm nay có gì ăn ngon không a?"

Giang Hạ vội vàng lại gần Lâm Nhất Phong, thật nhanh nói: "Ngươi nhanh lên một chút ngậm miệng, chuyện ta hỏi ngươi không nên cùng bất luận kẻ nào nói, nếu không thì tuyệt giao!"

Editor: Thề luôn là chưa có H mà tui mất gần 2 ngày mới edit xong😌😌

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK