• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần sắc sắc bén, sát khí hỗn loạn, làm cho không khí lúc này như liệt hỏa điên cuồng gào thét, ngay tại lúc phong khởi vân dũng, Hàn Thác đập cửa mà ra, một thanh lợi kiếm hướng trên người Hắc y nhân đâm tới.

Nhưng Hắc y nhân sớm đã có cảnh giác, cùng Hàn Thác qua hai chiêu, nhân cơ hội thoát ly, nhảy lên trên mái hiên. Cười lạnh nói: “Vu Nguyệt Khánh, ngươi có bản lĩnh liền đuổi theo a! Ha ha ha ha ha.”

“Thác, ngươi lưu lại.”

“Ân!” Trong nháy mắt, thanh âm vẫn còn mà người đã vô tung.

Hai người như tia chớp truy đuổi, đều sử dụng khinh công tầng cao nhất, trong chớp mắt, hai người liền tới giữa Kiếm Hà Cầu cùng Vũ Tích Cầu, dưới chân, chính là hạ lưu Kiếm Hà nước chảy róc rách thanh triệt.

“Sao vậy, không kịp đợi muốn giết người diệt khẩu? Hay là nói mục đích của ngươi lần này chính là nó?”

“Thương Nguyệt Thần Công?” Hắc y nhân kích động kêu lên, thanh âm chói tai thấp trầm, tuy rằng thanh âm của người luyện võ đều có một cỗ hỗn hậu, nhưng không khó nghe ra, thanh âm của người này còn có một loại cảm giác cứng cáp.

“Hừ, sao vậy, có phải rất muốn đúng không?” Vu Nguyệt Khánh lạnh lùng nở nụ cười, quyển sách trên tay được ánh mặt trời chiếu lên tựa như dạ minh châu chói mắt.

“…” Hắc y nhân không nói gì, nhưng ánh mắt lại bắt đầu trở nên thâm u.

“Ta thật nghĩ không ra, vì bản nội công tâm pháp này, ngươi cư nhiên phí công tốn sức lớn đến như thế, đem ta từ nơi xa như vậy kêu đến, nhưng cũng may là ta vất vả đến đây, nếu không…” Trong mắt hiện lên một mảnh nhu tình, rồi sau đó thay thế bằng một mảnh hàn quang: “Ta nghĩ nội gian ngươi an bài ở Vu Nguyệt Minh nhất định đã nói với ngươi đi? ‘Thương Nguyệt Thần Công’ này là cấm công, không chỉ không thể luyện, hơn nữa luyện theo tất sẽ tẩu hỏa nhập ma, nhưng… Nếu như có thể cố gắng đạt thành, liền có thể trường sinh bất lão.” Dừng lại một chút, thấy Hắc y nhân tựa hồ cũng không có ý định nói chuyện, Vu Nguyệt Khánh lại nói: “Ngươi thân là một nhất đại tông sư, cư nhiên mơ mộng trường sinh bất lão? Không chỉ có như thế, còn đem đứa con của mình đưa đến một nơi xa xôi mà hoàn toàn xa lạ làm nội gian, tâm ngươi thực tàn nhẫn thế sao?”

“Câm mồm!” Hắc y nhân cuối cùng nhịn không được mở miệng cả giận nói: “Ngươi hiểu cái gì? Vì thiên thu đại nghiệp của ta, hắn lại là con ta, cho dù vì bá nghiệp của ta làm một chút cống hiến thì đã sao?”

“Hừ, bá nghiệp của ngươi? Kia cũng phải xem ta có đồng ý hay không mới được!” Dứt lời, Vu Nguyệt Khánh trong mắt tinh quang chợt tắt, tay từ bên hông chợt hiện, nương theo những ngón tay tinh tế đâm ra chính là một trường kiếm dài bốn thước màu ngân bạch tựa tuyết.

“Nếu ngươi có thể thắng ta, ta không ngại đem sách này đưa ngươi.” Cười lạnh, đem thư để vào trong ***g ngực, kiếm như hàn băng, cùng khí tức thấu ra trên người Vu Nguyệt Khánh tương ứng hòa hợp, giống như băng sơn vạn năm, khí thế rực rỡ kia có thể làm cho địch nhân hồn phi phách tán.

Bên kia, Hàn Thác không còn thấy bóng dáng hai người, mới chạy vào trong phòng, đóng chặt cửa sổ, đẩy bung tấm ván gỗ trên giường, mở ra một đạo ám tầng: “Triệt, ngươi không có chuyện gì chứ?”

Trên mặt Vũ Văn Triệt chỉ thấy tái nhợt cùng mồ hôi, nhưng hắn vẫn cười cười nói: “Ta không sao, ngươi yên tâm.”

Hàn Thác đau lòng không thôi, vừa định lấy tay áo thấm mồ hôi cho hắn, liền nghe thấy bên ngoài có động tĩnh. Sắc mặt nghiêm lại: “Ngươi chờ một chút, ta đi xem xét.”

“Ân, cẩn thận một chút.”

“Nhanh lên a!!” Hùng Đại chạy như bay theo núi Thái Tử một đường về đến, dược thảo chưa để đầy trong bị, vì thế nảy lên nảy xuống, giống như cảm ứng được khoái hoạt của chủ nhân mà cùng vui theo.

“Dạ…” Hồng Viêm không dám tin nhìn tấm lưng kia, người này thật không có luyện qua võ công? Cư nhiên chạy nhanh thế này? Bất quá nhìn dáng người cường tráng, cũng có thể giải thích tại sao thể lực của hắn lại có thể như thế rồi!

“Sư huynh, Hàn Thác, ta đã trở về!”

“Nguyên lai là ngươi a…” Hàn Thác mở cửa nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên hỏi: “Ngươi sao về đây nhanh như thế?”

“Ác, chuyện ngươi nói với ta trướcđó, ta nghĩ thông rồi, muốn sớm một chút cùng Nguyệt nói chuyện!” Hùng Đại lộ ra nụ cười ngọt ngào. Nếu là bình thường, Hàn Thác nhất định sẽ hung hăng cười nhạo hắn một trận, chính là hiện tại…

Hồng Viêm ở một bên lại vào lúc này phát hiện có điểm gì đó không đúng! Bởi vì biểu tình của Hàn Thác rất quái, hơn nữa trong viện còn trầm tẩm trong một loại không khí cổ quái. Đó là chỉ có nhân tài thân kinh bách chiến mới có thể nghe thấy được, là sát khí còn sót lại.

“Xin hỏi thánh chủở nơi nào?”

Hai người chưa từng dự đoán được Hồng Viêm sẽ có câu hỏi như thế, toàn bộ ngây ngẩn cả người.

“Hồng Viêm, ngươi sao lại nói như thế?” Tim Hùng Đại đột nhiên căng thẳng, hỏi: “Có phải Nguyệt xảy ra chuyện gì không? Hàn Thác!!”

“Này…” Thật không ngờ được bọn họ sẽ về sớm thế này, Hàn Thác thật sự không biết có nên nói cho bọn hắn biết tình hình thực tế không.

Vào lúc này, lại có một đạo lam ảnh xuất hiện ở cửa viện, là Phù Dật Kiếm.

Hắn đảo mắt liếc nhìn mọi người trong viện một lượt, cao giọng hỏi: “Vu Nguyệt Khánh đâu?”

Hùng Đại biến sắc, vội kêu lên: “Hàn Thác, ngươi nói mau a!!”

“Được rồi được rồi, ta nói là được. Vừa rồi Hắc y nhân đột kích, ta cùng hắn đánh qua mấy chiêu, hắn có thể chính là kẻ chủ mưu, hiện tại Vu Nguyệt Khánh cùng hắn dùng khinh công hướng Tử Tiêu Cung mà đi…”

Hùng Đại vừa mới chuẩn bị chạy đi, liền phát hiện Phù Dật Kiếm sớm không thấy  bóng dáng, trong lòng khó chịu, bỏ lại bao dược chạy vội đi. Hồng Viêm cũng cảnh giới đi theo phía sau.

Ba người một đường chạy tới Kiếm Hà, chỉ thấy lưỡng đạo thân ảnh giao nhau theo kiếm quang chợt hiện diệu ứng lẫn nhau. Ngươi tới ta đi, kiếm đi gió lệch, cực kỳ nguy hiểm, khiến cho nhìn không chớp mắt, dời tầm mắt không được.

Lòng Hùng Đại như muốn nhảy ra, ánh mắt của hắn hoàn toàn theo không kịp động tác của hai người.

“Tử vân kiếm pháp!” Hồng Viêm thấp giọng nói, nhưng tai Phù Dật Kiếm lại tinh mẫn nghe được, hắn tĩnh tâm bế khí, lấy tĩnh chế động thờơ lạnh nhạt trước kiếm chiêu của hai người.

Không biết đánh bao lâu, Vu Nguyệt Khánh đã đứng tẫn thượng phong, nhưng Hắc y nhân đặc biệt lão luyện, luôn lấy hữu thắng vô, lại thêm khinh công tránh được. Vu Nguyệt Khánh xoay người một cái, kiếm phong càn quét, hắc y nhân lui bước liên tục, thiếu chút nữa ngã xuống. Nhưng vào lúc này, tay áo Hắc y nhân vung lên, vài cây châm nhỏ hướng Vu Nguyệt Khánh bay vụt tới.

“Nguyệt, cẩn thận!!!” Vừa lúc đứng ở phía dưới Hùng Đại đem một màn này nhìn đến nhất thanh nhị sở, hắn chạy nhanh về hướng Vu Nguyệt Khánh, định lấy thân ngăn mấy cây kim châm.

Vu Nguyệt Khánh trước tiên cả kinh, sau đó là giận dữ, vội vàng giấu khí thu kiếm, để tránh thương tổn đến Hùng Đại. Hai người va chạm một cái, Vu Nguyệt Khánh ôm thắt lưng Hùng Đại xoay người, kim châm đâm vào trong bùn đất, mà hai người không đứng vững ngã vào trong Kiếm Hà.

“Thánh chủ!!” Hồng Viêm kêu lên, Phù Dật Kiếm cũng chạy theo tới.

“Đáng chết, ngươi làm gì mà hướng lại đây? Ngươi có biết ngươi thiếu chút nữa mất mạng không? Con gấu ngốc này!!” Khó khăn ngăn lại con tim còn đang đập mãnh liệt.

“Thực xin lỗi, Nguyệt, ta lúc ấy sợ ngươi sẽ có chuyện, cho nên…” Hai người toàn thân sũng nước, Hùng Đại thật vất vả từ giữa sông ngồi lên, ủy khuất nói, vừa ngẩng đầu nhìn…

“Đáng chết, hắn chạy mất rồi!” Vu Nguyệt Khánh nhíu nhíu mày, chợt phát hiện ba người ở đây toàn bộ đều ngây ngẩn.

Phù Dật Kiếm là vẻ mặt mê đắm, Hồng Viêm sắc mặt quái dị, mà Hùng Đại thần tình tái nhợt, bàn tay chỉ về phía hắn run rẩy không thôi: “A! ! Nguyệt, ngươi… Ngươi…”

Vu Nguyệt Khánh từ trong mắt bọn họ cảm giác được điều gì, đưa tay sờ mặt, hai mắt Hùng Đại đảo lên, ngã mạnh xuống sông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK