• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 32 – KẾT THÚC

“Chờ một chút!” Hoa Phi Thất rốt cuộc đánh vỡ trầm mặc, ngay lập tức, ánh mặt của mọi người trong phòng đều tập trung trên người hắn. Hắn dừng lại một chút, thở dài, xen lẫn chút bất đắc dĩ, nói:

“Không cần cả ba, bọn họ đều là sơ sinh, lấy lão đại đến đây là được rồi, lão nhị cùng tiểu tam thân thể không tốt, không thể gặp gió.”

Lâm Vũ Sanh thầm nghĩ nhất mẫu đồng bào (anh chị em cùng một mẹ), huyết thống nhất định giống nhau, nghiệm một người là đủ, ba người cũng chỉ là lặp lại. Y cũng gật đầu đồng ý: “Cứ làm theo Hoa Phi Thất nói đi.”

“Đương sự một khi đã đồng ý, cứ thế mà làm đi.” Hoa mẫu chọn mi, trong lòng rõ rang nhưng cũng không nói ra, chỉ là thầm nghĩ, Lâm tiểu tử, là ngươi tự buông tha cơ hội. Quay đầu lại nhìn hai người Mông, Ân, chỉ thấy hai người đều là bất động thanh sắc, bất đồng ở chỗ Mông Nghi thì buông xuống tảng đá trong lòng, còn Ân Phượng Trử thì vẫn đang lo lắng trong đầu.

Tôi tớ Hoa gia làm việc với hiệu suất rất cao, không tới nửa khắc, trong đại sảnh đã bày đầy đủ dụng cụ lấy máu xét nghiệm, chỉ chờ máu của hai bên.

Lâm Vũ Sanh tiếp nhân dao nhỏ người hầu truyền đến, cắt một vệt nhỏ, nặn ra vài giọt máu, rót vào trong chén. Vú em cũng ôm lão đại đi ra, cắt một vệt trên đầu ngón tay tròn tròn của tiểu hài tử, để máu hai người hòaở trong chén. Lão đại tựa hồ cũng cảm nhận được sự việc trọng đại, lúc vú em động dao thì ngay cả một tiếng khóc nhỏ cũng không có, một đôi mắt to hiếu kì quan sát người lớn sắc mặt ngưng trọng.

Hai giọt máu trong chén chạm vào nhau, cả hai bên đều căng thẳng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, không chút chớp mắt nhìn chằm chằm vào chén. Cục diện tam phu đoạt thê trong khoảnh khắc này sẽ cải biến.

Thời gian dài đằng đẵng tựa như cả thế kỉ, máu chậm rãi xoay tròn, cuối cùng tách ra, hơn nữa càng tách càng xa.

Sấm sét giữa trời quang, Lâm Vũ Sanh sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, không có khả năng, không có khả năng…Y đã tìm hiểu rõ ràng, trong số hài tử sinh ra, có một đứa cực kì giống mình, không lẽ là nhầm lẫn?

Hay là đứa nhỏ này căn bản không phải hài tử của Hoa Phi Thất? Bọn họ vì để cự tuyệt mình mà giở trò?

Đúng rồi! Chắc chắn là như thế!!!

Lâm Vũ Sanh càng khẳng định, y đứng một chỗ mặt lãnh, cực kìoán giận mà từ lỗ mũi phun ra hai luồng trọc khí:

“Xin hỏi Hoa gia là có dụng ý gì?”

“Nga? Lâm công tử có gì chỉ bảo?” Hoa mẫu nghe ra trong giọng nói của Lâm Vũ Sanh có chuyện, nhướng lên một bên chân mày ôn hòa hỏi “Hiện tại sự thật rất rõ rang, Phi Thất nhà ta không có phúc khí này.”

“Vậy ai là người kia của Hoa Phi Thất? Hắn chắc chắn không thể tùy tiện hòa một kẻ không quen biết sinh hài tử!” Lâm Vĩ Sanh thở hổn hển, cũng bất chấp phong độ màở tại chỗ hạch sách.

“Muốn biết thật giả có gì khó.”

Hoa Phi Thất cuối cùng cũng có dàng tươi cười. Hắn đã ở trên đầu ngón tay rạch một đường, máu nhỏ vào chén rất dễ dàng mà dung hợp cùng một giọt máu khác, khiến người khác không thể phủ nhận.

Vai Vủ Sanh dần dần rụt lại, trên mặt xám trắng.

Đúng là như vậy…

Nguyên lai…

Y nhìn thật sâu vào mắt Hoa Phi Thất, thiên ngôn vạn ngũ cũng chỉ có thể hòa thành một tiếng thở dài. Nhưng trong thất bại, y cũng có được một chút an ủi. Chính là khi y hay tin Hoa Phi Thất mang thai, nhất quyết mạo hiểm một lần. Khổ cực trải qua, chỉ có y là minh bạch nhất, phát hiện tân đại lục, y trở về, không thể nói rằng một bước lên trời, nhưng cũng là có quyền thế một phương.

Thật sự không thuộc về ta sao? Hài tử…cả Phi Thất…

Thế sự quả nhiên là không thể lường trước…

Thật chậm rãi xoay người, Lâm Vũ Sanh từng bước đi đến ngoài cửa, mi tâm nhíu chặt tựa hồ đang có rất nhiều suy nghĩ.

Mọi người thấy y thất hồn lạc phách rời đi, ai cũng băng khoăn, nội đường nhất thời không một ai nói chuyện, lặng ngắt như tờ. Cuối cùng là Hoa mẫu đánh vỡ yên tĩnh, nàng ho khan một tiếng, đánh ngã cái chén.

“Người! Đóng cửa rồi tất cả đều lui ra.”

Mấy người tôi tớ lập tức phản ứng, tay chân lanh lẹ đóng đại môn, sau đó y theo mệnh lệnh theo hai bên thối lui vào hậu đường. Đại sảnh chỉ để lại ba người Hoa Phi Thất.

Phu thê đồng tâm, nhìn thấy thê tử cậy thế, Hoa phụ cũng hiểu nhưng không nói. Ông nghiêm mặt, từ chủ tọa xuất ra gia pháp.

“Quỳ xuống!”

“Dừng tay!”

Mông Nghi thấy tình thế không ổn, vội vã ngăn cản.

“Hoa mẫu, đây là vì sao?”

“Vì sao? Chính hắn trong lòng rõ ràng.” Hoa mẫu cười nhạt “Gạt được một người, không lừa được người thứ hai. Ân nhị thiếu, ngươi nói có đúng không?”

Ân Phượng Trử đột nhiên bị hỏi đến mạnh ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng phức tạp.

“Ân Hoa hai nhà là thế giao (có quan hệ qua nhiều đời). Ngươi yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ cho người lý lẽ.”

Nghe Hoa mẫu hứa hẹn, Ân Phượng Trử kích động một khắc, nhưng thấy hai người Mông Hoa nắm chặt tay, gã rất nhanh liền thùy hạ khóe mắt, khôi phục bộ dáng bình tĩnh không chút dao động.

“Hoa bá mẫu, người cũng không cần làm cho ta xem, ta không có ý định tranh dành hài tử của Hoa Phi Thất.”

Nghe gã nói, Hoa mẫu ngược lại lấy làm kỳ lạ. Trước đây gà bay chó sủa còn không phải do Ân Phượng Trử bày đầu? Nàng còn tưởng rằng, Ân Phượng Trử ôm tâm tư giống Lâm Vũ Sanh.

“Nga? Vậy là ta hiểu lầm? Hành vi trước đây của ngươi…ta còn tưởng rằng…”

“Ta đã suy nghĩ rất nhiều.” Ân Phượng Trử nhàn nhạt nói, trong lòng lại đau xót “Chỉ cần Phi Thất cho ta thường xuyên nhìn thấy hài từ, và hắn… là tốt rồi”

Tâm Phi Thất đã hướng về người khác, gã thủy chung là kẻ đến muộn, còn trách ai được nữa? Hiện tại…chỉ có thể lui một bước…

Nghe thấy yêu cầu của gã, Hoa Phi Thất có điểm khó tin.

“Chỉ cần như vậy?”

“Chỉ cần như vậy.” Ân Phượng Trử chán nản. Hoa Phi Thất và Mông Nghi liếc nhau, hai bên không hẹn mà cùng gật đầu.

“Hảo.”

“Tử phì trư, người đã nói thì phải giữ lời.” Ân Phượng Trử lúc này mới có chút tinh thần, Hoa Phi Thất vỗ ngực bảo chứng.

“Đương nhiên, ẻo lả. Hoa Phi Thất ta nói một là một.” Nói thật ra, hắn có điểm sợ vịÂn nhị thiếu này, chỉ càn gã đừng tiếp tục dây dưa, đối với Mông Nghi và hắn giơ cao đánh khẽ thì hắn cái gì cũng nguyện thương lượng. Hơn nữa, người ta cũng chính là thân sinh phụ thân của tiểu tam, nhưng không có ý định tranh đoạt, nếu như cả đời không qua lại, cũng không tránh khỏi không biết lý lẽ đi.

“Na…ta muốn là nghĩa phụ của tiểu tam…tiểu tam tương lai kế thừa Ân gia. Ngươi đáp ứng không?”

Được một tấc lại muốn tiến thêm một bước đại khái là dung để diễn tả Ân Phượng Trử, gã chớp mắt vẻ mặt chờ mong. Hoa Phi Thất không đành lòng cự tuyệt, cũng không hảo đáp ứng, lắc lắc đầu, cười gượng hai tiếng:

“Hiện tại nói chuyện này hãy còn quá sớm. Chờ tiểu tam lớn lên hẵng quyết định đi.”

“Cũng tốt.” Ân Phượng Trử miễn cưỡng tiếp thu. Nói thật ra, trước khi tiểu tam trưởng thành còn rất nhiều thời gian, đúng vậy, rất nhiều, gã mỗi ngày xem tiểu tam một phần là mượn cớ, càng nhiều tiếp cận Hoa Phi Thất. Gã hiểu rõ Hoa Phi Thất là loại người ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần sau này Hoa Phi Thất phát hiện gã hảo sẽ tự nhiên cùng gã cùng một chỗ, đến lúc đó cả nhà đoàn viên.

Suy nghĩ một chút, gã hai mắt đều sáng.

Ai thắng ai thua còn chưa biết!

Đường nhìn sắc bén kín đáo chống lại Mông Nghi. Mông Nghi cười khổm thằng người đối mặt với khiêu khích của Ân Phượng Trử. Hai mắt ôn nhu chuyển về Hoa Phi Thất. Lúc này, Hoa Phi Thất đã giải quyết được phiền phức nên tinh thần thư sướng, hắn một chút đùa giỡn với lão đại, hoàn toàn không nhân thấy được sóng gió bên cạnh.

Thú một vị phì thê xác thực phải đối mặt với rất nhiều khiêu chiến.

Mông Nghi nghĩ thầm, hình ảnh hài hỏa trước mắt khiến trong lòng một mảnh ấm áp.

Chỉ sợ, dù có nhiều khiêu chiến hơn nữa, y cũng vui vẻ chịu đựng.

Vào một đêm khuya ba ngày sau đó.

Vào lúc không trăng không sao, hai đạo bóng đen xuất hiện tại hậu viện Hoa phủ, một cao một thấp, một lớn một nhỏ. Lén lút tới gần phòng trẻ con của Hoa phủ.

Đêm tối đến mức ngay cả năm đầu ngón tay của chính mình cũng không thể nhìn thấy, một chút tiếng động cũng không có, tựa hồ là rất kiêng kị, đi từng bước một, còn không ngừng khuyên bảo người nhỏ hơn:

“Điện hạ, như vậy không được tốt…chưa có chủ nhân đồng ý…”

“Câm miệng, ta là đến xem tân nương, cần ai đồng ý!” Người nhỏ nhịn không được phản bác.

“Nhưng…”

Người lớn còn muốn nói gìđó, lại nghe người nhỏ hoan hô một tiếng, bọn họ lần này đã đến được đích rồi.

“Tới rồi, ra là ở chỗ này.”

“Nhưng điện hạ, điện hạ, ta nghe nói Hoa Phi Thất sinh…” Thuộc hạ muốn nói lại thôi, không biết có nên đem tin xấu này nói cho chủ tử hay không. Do dự lại do dự, mắt thấy chủ nhân đã vươn tay đẩy ra cánh cửa phòng trẻ con, lấy ra hỏa chiết sẽ thắp lên, rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng.

“Hắn sinh là ba cái…”

“Gì?” Người nhỏ một chút cũng không nghe thấy, hỏa ở trong tay chợt lóe bốc cháy lên. Hỏa quang toát ra, hắt vào nửa khuôn mặt non nớt của hài tử, vừa hung phấn lại khẩn trương. Tân nương tương lai ở ngay trước mắt, tiểu hài tử bất chấp để ý đến thuộc hạ, nín hơi tĩnh khí chậm rãi đến gần giường, một, hai bước, tiểu hài tư đưa tay, ánh sáng của ngọn lửa từ từ rực lên, hiện ra chân thật trong bóng tối.

“Thế này là sao! Tân nương của ta đến tột cùng là ai!!!”

Đêm yên tiếng đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm.

HOÀN

– 1 –

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang