- -----Vô----Truyện------
(Đây là quá khứ của Âu Tuệ Nhi khi cô chung sống cùng Hứa Nhất Chính. Theo: Hứa Nhất Chính)
Lần đầu tiên nhìn thấy Âu Tuệ Nhi nhút nhát nép vào người cha, không hiểu vì sao tôi lại giận sôi máu. Bàn tay run rẩy như kiểu muốn giết chết em. Không phải vì Âu Tuệ Nhi nhỏ bé cướp đi tình yêu thương của cha mẹ tôi, mà do em... đã làm trái tim tôi dấy lên một cảm xúc khó tả.
Mười sáu tuổi, cha tôi qua đời. Mẹ tôi u sầu, buồn bã dẫn đến trầm cảm. Công ty HYT cũng vì thế mà chuyển giao cho tôi. Chỉ mới mười sáu tuổi thôi, trên đôi vai tôi đã phải đè nặng trọng trách cao lớn. Không thể để công sức của cha gầy dựng bao năm đổ sông đổ bể.
Tôi thường xuyên bị stress, đôi lúc chẳng buồn ăn, ngủ cũng không thể chợp mắt. Những lúc như thế tôi chỉ còn có thể trút giận lên thân thể gầy gò của Âu Tuệ Nhi.
Nghe tiếng Âu Tuệ Nhi khóc lóc, quỳ gối van lạy xin tôi tha mà cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
Vậy nên, tôi chỉ còn biết hành hạ em cho đến mức...
Hình hài của Âu Tuệ Nhi trở nên biến dạng, những đợt roi quất xuống, tôi chẳng hề kiêng nể điều gì. Bởi thế luôn để lại trên thân thể em những dấu vết rách toạc, máu tươi tanh nồng làm tôi càng trở nên hăng say. Sẹo cũ chưa mờ, vết thương mới đã xuất hiện. Mà những lần như thế tôi để cho Âu Tuệ Nhi bán sống bán chết, em hấp hối, ngất lịm trên vũng máu của chính mình. Tôi thương cảm mà chữa trị cho.
Trông Âu Tuệ Nhi yếu ớt như vậy, trái tim tôi lại giẫy nẩy lên cảm giác em thật nhỏ bé, đáng yêu. Cứ như vậy mà ôm trong lòng, dù rằng em sợ hãi run rẩy, còn hơi bất tuân muốn trốn thoát khỏi tôi.
"Hát cho tôi nghe!"
Sau một ngày vừa học vừa quản lý công ty, tôi mệt mỏi ngồi trên giường, ôm lấy Âu Tuệ Nhi trong lòng và ra lệnh cho em.
Âu Tuệ Nhi run rẩy, hai bàn tay nhỏ bé bấu chặt góc áo ngủ. Đôi môi mỏng bé nhỏ nâng lên, dè dặt cất tiếng hát:"Không cần phải nói với em, em là người anh yêu nhất đâu, cũng chẳng cần anh ngọt ngào thì thầm bên tai, bảo rằng em là mối tình đầu..."
"Không hay!"
Tôi cau mày, vì lời hát chẳng rõ ràng, lại thêm việc đôi mắt Âu Tuệ Nhi cứ sợ hãi đôi lúc ngước lên quan sát biểu hiện trên gương mặt tôi. Bộ nghĩ rằng tôi sẽ ăn thịt em chắc?
Âu Tuệ Nhi cúi đầu, tôi biết em muốn khóc, bởi vành tai đã đỏ cả rồi, thân thể cũng căng cứng lo sợ. Thế mà vẫn cố gắng lí nhí hát lại lần nữa:"Không cần phải nói với em, em là người anh yêu nhất đâu, cũng chẳng..."
"Không được khóc!"
Đúng vậy, chính là không được khóc, cái môi đang có biểu hiện mếu máo đó làm tôi phát điên. Vì em chưa đủ tuổi, nếu không... Tôi đã cho em biết cách phục tùng kẻ điên như tôi là như thế nào!
Không ngoan, Âu Tuệ Nhi liền giật nẩy người sau tiếng quát của tôi, em bật khóc. Hai tay ghì chặt lấy cổ áo tôi:"Em muốn bác gái!!!"
Muốn bác gái? Tất là không cần tôi?
Em chính là không cần tôi?
Thật là xấc láo! Vì tôi đã dễ dãi, đã nuông chiều khiến em không coi tôi ra gì cả!
Nắm cổ áo Âu Tuệ Nhi nhấc bổng lên cao, em vùng vẫy như thể muốn thoát khỏi vòng tay yêu thương của tôi. Giận, tôi lôi em vào căn phòng tối. Nơi chỉ dành cho riêng em.
Chát Chát Chát
Này thì không cần tôi, ha ha... không cần tôi sao?
Đôi mắt em oán hận nhìn tôi, đôi tay chấp lại không ngừng van xin, thân thể nhỏ bé tránh né từng đợt đòn roi. Em chạy vào góc tối và nghĩ rằng tôi không thể tìm được? Ngu ngốc!
Tôi vung tay thật mạnh.
Chát
"Aaaaaa..."
Em lại thét lên, tiếng kêu của em đủ để kích thích từng mạch máu nóng rần, chạy loạn trong tôi. Ôi cái âm thanh đó! Sao lại khiến tôi thích thú đến vậy? Tôi bật cười, lại hăng say hơn, cuồng loạn hơn. Tôi muốn em phải phục tùng, trở thành Âu Tuệ Nhi mà tôi cho phép được tồn tại...
"Không được khóc! Nếu khóc, tôi sẽ tiếp tục đánh, và cho đến khi em câm nín mới thôi!"
Chát Chát
"Khóc lớn lên! Khóc nhỏ như vậy ai mà nghe được? Không nghe thì không có ai cứu em đâu!"
Âu Tuệ Nhi ơi Âu Tuệ Nhi! Tôi yêu em đến chết mất!
Hết!