Cảnh Thần tựa vào vai Phong Tế, ngắm đường chân trời nơi xa, nước biển xanh biếc cứ như vậy gợn sóng, từng tiếng sóng vỗ truyền đến, khiến người ta muốn ngủ tại chỗ. Cô từ từ nhắm mắt, nét mặt mang theo vẻ nguy hiểm mê người.
“Tế, anh nói đi, rốt cục đã có chuyện gì?”
Phong Tế ngắm những ngón tay mảnh khảnh của Cảnh Thần, đầu ngón tay hai người tiếp xúc nhau một cách mập mờ: “Tiểu Thần, em chắc chắn anh có chuyện muốn nói với em sao? Chẳng lẽ chúng ta thực sự không thể đến bờ biển ngồi một chút, lẽ nào trong mắt em, người làm chồng như anh chẳng biết chút lãng mạn nào?”
Cảnh Thần khẽ cười, “Tế không phải không biết lãng mạn, mà vì chúng ta đã làm hết tất cả chuyện lãng mạn nhất rồi, do đó… kiếp này, cái gọi là hoa tươi, sâm banh, pháo hoa, trong mắt em cũng không sánh bằng việc hai người sống bình thản với nhau.”
Lãng mạn chỉ là nhất thời, cuộc sống mới là cả đời.
Cho tới bây giờ cô biết mình không phải một cô gái nhỏ quá mức cảm tính, Cảnh Thần luôn rất rõ điểm này. Mà Phong Tế, chẳng phải cũng thích điểm này ở cô sao? Nếu không hai người làm sao chỉ sống nương tựa vào nhau vượt qua thời kì chiến tranh chứ. Cảnh Thần không phải cây tơ hồng, mà là cây bông gòn, cây bông gòn chỉ thuộc về Phong Tế.
Phong Tế đưa tay thả búi tóc sau đầu của Cảnh Thần ra.
Ngắm những sợi tóc như thác nước của cô, dưới cơn gió biển hây hây có vài sợi bay lên, phong tình trong nháy mắt ấy khiến Phong Tế nhìn hơi mê mẩn.
Phong Tế nhẹ nhàng cầm một lọn tóc đen đặt lên môi hôn khẽ, hương hoa nhàn nhạt từ sợi tóc tỏa ra, quanh quẩn trong mũi anh, càng khắc sâu vào lòng anh.
“Tiểu Thần, ngoại trừ em, không ai có thể hiểu anh như vậy.” Phong Tế ôm Cảnh Thần để cô tựa vào ngực mình: “Có một số việc anh không muốn cho Catherine biết, dù sao hiện tại cô ấy cũng là phụ nữ có thai.”
“Eide đã nói gì với anh?” Nếu không muốn Catherine biết, thì chắc chắn có liên quan đến nhà Eide. Bất quá việc này khiến Phong Tế để ý vậy, nhất định không chỉ là việc tranh chấp gia tộc đơn giản. Có lẽ còn liên quan đến thành phố Hải Thiên.
“Tiểu Thần, em cảm thấy sao?” Phong Tế thản nhiên cười hỏi, muốn biết xem hai người có ăn ý cỡ nào.
Thở dài một tiếng, Cảnh Thần sâu kín nói, “:ại có quan hệ với Đường gia đúng không?”
Có thể làm Phong Tế để ý thế, ngoài Đường gia thì còn có thể ai. Mà sự chú ý của anh dành cho Đường gia, ngoại trừ sự kiện người thừa kế Đường gia mới có thể khiến giới thượng lưu phân chia lại lợi ích, thì nguyên nhân càng quan trọng hơn là vì Đường Dương từng có quan hệ với khối thân thể này.
Tuy Phong Tế chưa ra tay chĩa vào Đường Dương và Đường gia đã làm quá nhiều chuyện, song người hẹp hòi như anh vẫn nhớ kỹ. Bởi vì bây giờ Cảnh Thần cũng không phải như trước đây đính hôn với gã Đường Dương kia, do đó anh chỉ để hai người giải trừ hôn ước, thuận tiện cho Đường Dương và ‘tình yêu đích thật’ của hắn - Bạch Yến Vũ kết hôn mà thôi.
Nhưng đây cũng do Phong Tế cảm tạ trời xanh đã mang Cảnh Thần trở lại bên cạnh anh, nên chưa đuổi tận giết tuyệt, chỉ đạt được kết quả anh muốn là được.
Chuyện Đường Dương mơ ước Cảnh thị, Cảnh Hoằng Hi đã xử lý. Dù sao chăng nữa Phong Tế cũng chỉ là tiểu bối, không thể vượt quyền. Song trên thực tế Phong Tế nhỏ mọn luôn nhớ kỹ Đường Dương, cho dù anh và Cảnh Thần từng nói con người đó không còn liên quan tới hai người nữa, chỉ là người xa lạ, bất quá không lừa được bản thân và Cảnh Thần.
Thật ra Phong Tế vẫn rất quan tâm trò hề người thừa kế của nhà họ Đường, Cảnh Thần tin anh chắc chắn sẽ không phải người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mà là người bỏ đá xuống giếng, muốn chia lợi ích đến cùng.
Đột nhiên Catherine đến làm Cảnh Thần hơi bất ngờ, nhưng cũng mơ hồ nhận ra điều gì đó. Dù sao Eide có một ông anh cả, hình như cưới cô gái Trung Quốc làm vợ, mà cô gái đó, hình như cũng họ Đường.
“Tiểu Thần đoán không sai.” Khóe môi Phong Tế nhếch lên tia trào phúng, “Đường gia muốn mượn nhà Eide và công ty Cảnh Phong bên Mỹ hòng thiết lập quan hệ, cũng chẳng biết đây là chủ ý của Đường Dương, hay Đường Minh Húc nữa.”
“…” Cảnh Thần cảm thấy không còn gì để nói, lúc trước cô có suy đoán như vậy, lại không nghĩ ra lý do Đường gia muốn làm thế, nên còn lo lắng có phải mình đoán sai không. Giờ Phong Tế đã nói vậy, còn có thể là giả sao.
“Tế, lý do Đường gia làm thế là gì?”
“Lý do? Ai biết được.” Phong Tế híp đôi mắt phượng hẹp dài, sau đó anh cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai cô, “Được rồi, tiểu Thần yêu dấu, hiếm khi chúng ta ra bờ biển lãng mạn một lần, đừng nói những chuyện khiến người ta phiền lòng nữa.”
“Tế, sẽ ngứa.” Cảnh Thần nhíu mày, cười né tránh. Hơi nóng Phong Tế thở ra phả bên tai và sau tai nhạy cảm của cô, làm cô cảm thấy rất ngứa, trên người nổi lên một trận tê dại.
Hai người cười đùa một hồi, Phong Tế dùng khóe mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay trái, đột nhiên đặt ngón tay lên môi “Xuỵt” một tiếng, cười nói, “Tiểu Thần, bắt đầu rồi.”
Vừa dứt lời chỉ nghe ‘phịch’ một tiếng, trên bãi biển xa xa, một chùm pháo hoa xinh đẹp nổ tung. Kèm theo tiếng ‘bụp bụp bụp’, nhiều đóa hoa nở rộ trên không trung, sau đó chậm rãi héo tàn.
Mấy phút sau, sau khi pháo hoa kết thúc, Phong Tế nói bên tai Cảnh Thần, “Kỷ niệm ngày kết hôn, tiểu Thần của anh.”
Kỷ niệm ngày kết hôn?!
Không phải còn thiếu hai tháng sao, giờ mới tháng bảy…
“Tế, anh còn nhớ à.” Vẻ mặt Cảnh Thần dịu dàng hẳn, trong mắt toàn là sự ngọt ngào và hồi ức.
“Anh vẫn nhớ chứ, chỉ là mấy năm trước không đúng dịp mà thôi.” Khóe miệng Phong Tế mang theo nụ cười mê người, trong đêm tối, giọng nói anh có vẻ càng thêm trầm thấp và ấm áp, “Tiểu Thần, em nói xem, bây giờ chúng ta gọi là hôn nhân gì? Năm mươi năm là hôn nhân vàng, năm mươi lăm năm là hôn nhân ngọc bích, sáu mươi năm và sáu mươi lăm năm là hôn nhân kim cương, kiếp trước chúng ta đã kết hôn bảy mươi sáu năm, nên gọi là hôn nhan gì? Kiếp này chúng ta còn phải ở bên nhau, đúng là tính không rõ lắm.”
“Cứ như vậy ở bên nhau, không tốt sao?”
“Sao có thể không tốt.” Phong Tế gắt gao ôm cô, đây là người vợ hai kiếp của anh, “Trong mười bốn năm không có em, anh sắp điên mất. Tiểu Thần, nếu em không xuất hiện, có lẽ anh đã điên rồi. Do đó ban đầu Bạch gia tổn thương em, anh cũng không đuổi tận giết tuyệt bọn họ.”
“Bởi nếu không phải do lần đó bị thương, thì có thể em sẽ không về bên anh. Cho nên tuy tức giận bọn họ đã tổn thương em, nhưng anh lại âm thầm cảm thấy may mắn bởi có thể được ôm em như thế lần nữa.”
“Tế, em biết.” Cảnh Thần cọ cọ trong lòng anh, như đang an ủi anh.
Sau sự việc ấy, mặc dù Bạch tiên sinh không tìm được công việc tương đối khá ổn định, song cũng sẽ tìm được việc làm, ít nhất muốn nuôi một đôi trai gái cũng không có việc gì khó. Chẳng qua, ai cũng không ngờ được, hai chị em Bạch gia đều quấn lấy Đường Dương.
“Sự kiện đó không phải lỗi của anh, Tế à. Đó là lựa chọn của hai chị em họ, không liên quan đến người khác, càng không liên quan đến chúng ta. Bất kể nói thế nào, quyền lựa chọn luôn nằm trong tay họ không phải sao?” Cảnh Thần vươn tay vòng qua cổ Phong Tế, hôn lên môi anh một cái trấn an.
Phong Tế giữ lấy đôi môi đỏ mọng của Cảnh Thần một cách tự nhiên, ôm eo cô hôn sâu hơn. Đến khi hai người tách ra lần nữa, đều nhẹ nhàng thở hổn hển.
“Tiểu Thần, anh không cảm thấy mình đã làm sai. Phong Tế khẽ hôn lên môi Cảnh Thần, từng chút một, dùng giọng nói khàn khàn nói, “Em biết anh mà, cho tới bây giờ chẳng phải người lương thiện gì. Mặc dù tay anh không dính máu, nhưng trên thương trường, người vì anh tan nhà nát cửa cũng không ít.”
“Anh chỉ hơi tiếc hận mà thôi. Đáng lẽ hai người phụ nữ đều có tiền đồ không tệ, nhưng vì không khống chế nổi dục vọng của mình, kết quả biến thành như vậy.”
Cho đến bây giờ Phong Tế cũng không cho rằng hai chị em Bạch gia đã làm gì sai, mỗi người đều có dục vọng, chẳng qua cách bọn họ dùng để thỏa mãn dục vọng của mình, anh không thể gật bừa được. Có điều, bởi vì anh đã làm một số chuyện nên Bạch Tước Vũ mới chọn cuộc sống thế kia, anh vừa thương xót vừa lấy làm tiếc, song anh không cảm thấy mình làm sai.
Khoảng thời gian ấy, Bạch Tước Vũ không phải không sống nổi, chỉ là cuộc sống kham khổ một chút thôi. Nhưng đối mặt với đại học, mang một nửa hình thái xã hội này, cuối cùng cô ta vì lòng hư vinh của mình mà chấp nhận lời đề nghị của chị mình, cùng nhau quấn lấy Đường Dương thu hoạch tiền tài, để cuộc sống càng thoải mái hơn.
Có lẽ khi Bạch Yến Vũ đề nghị với cô ta, cô ta vốn đã vui vẻ. Nếu chị tìm được người chồng tốt vậy, tại sao cô ta không thể? Hai người là chị em, mà Bạch Tước Vũ lại giống mẹ hơn, nên đương nhiên càng xinh đẹp.
Thứ chị cô ta có thể lấy được, tất nhiên cô ta cũng có thể có được!
“Đây là lựa chọn của bọn họ, Tế. Con người phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, cho dù là trẻ con cũng thế.” Cảnh Thần thản nhiên nói.
Khi Bạch Yến Vũ biết Đường Dương có vị hôn thê, mà vẫn cấu kết làm bậy với hắn, cô ta đã bước trên con đường không có lối về. Sau này, cô ta lại đi nước cờ ly hôn với Đường Dương, không chỉ khiến cô ta ly hôn không thành, mà còn liên lụy hạnh phúc của em gái cô ta.
Bất quá, có lẽ em gái cô ta cũng không biết như vậy sẽ không hạnh phúc, bởi cô ta nhận được cuộc sống cô ta muốn, cô ta trải qua ngày tháng không lo cơm áo, có xe đưa đón, bạn học cùng phòng nhìn quần áo và mức tiêu dùng của cô ta đều phải hâm mộ.
Bạch Tước Vũ không cảm thấy mình mất đi cái gì, ngược lại có được thứ mình muốn, đồng thời còn cam tâm tình nguyện.
Nghe Cảnh Thần nói, hình như Phong Tế nghĩ đến điều gì đó, chợt nở nụ cười, “Trẻ con cũng phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình… Do đó em nói với ba đứa nhỏ, một ngày chỉ được ăn ba viên kẹo, nếu ăn thêm một viên thì ba ngày không thể ăn kẹo đấy! Con cái trước đó của chúng ta, có phải em cũng dạy thế này không?”
Vì thế bọn chúng mới biết bản thân cần gì, mới biết một khi chọn lựa, bọn chúng sẽ nhận được gì, lại mất đi cái gì.
“Đây là nguyên tắc làm người cơ bản. Em hi vọng các con có thể hiểu lẽ phải một chút, như vậy bọn chúng sẽ ít phải đi đường vòng, hiểu rõ một số chuyện hơn.”