Tiêu Vũ Huyên bị Lâm Trường Thịnh lôi đi, mặc dù không cam tâm nhưng biết tiếp tục làm tới sẽ không ít lợi gì cho cô, đành dằn cơn giận trong lòng xuống, chờ có cơ hội sẽ dạy cho Đinh Tiểu Nhiên một bài học.
Hà Tuyết Phi nghe giọng điệu Tiêu Vũ Huyên chứa thù hận, dự định thăm dò từ trong miệng cô ta về cô gái bên cạnh Dư Tử Cường là ai, chỉ cần biết cô gái này là ai, mới có thể thay đổi bước tiến hành, bất quá không nên hỏi ngay bây giờ phải chờ Dư Tử Cường đi rồi mới có thể đến hỏi.
Đinh Tiểu Nhiên không mất hứng vì sự xuất hiện của Tiêu Vũ Huyên và Lâm Trường Thịnh, vì thức ăn ở đây rất ngon, cho nên quyết lấp đầy bụng trước rồi mới dừng lại, thô lỗ lấy tay 'sờ ' bụng của mình, thỏa mãn nói: "Oa, ăn no quá."
"Còn muốn ăn nữa không?" Dư Tử Cường chẳng những không ghét động tác thô lỗ của cô, ngược lại còn thấy cô rất đáng yêu, không có gì giả tạo. Có lẽ đã thấy quá nhiều cô gái giả ngây thơ, khó tìm dáng vẻ chân thật nên mới thấy cô dễ thương.
"Không ăn, không ăn nổi nữa, ăn nữa bụng em sẽ trướng lên mất. Lúc đó sẽ đi không nổi nữa, giờ anh đi làm đi, tự em về được mà."
"Không sao, anh chở em về nhà."
"Không cần, thật không cần mà." Đinh Tiểu Nhiên nhất quyết cự tuyệt, sau đó kề sát môi vào tai Dư Tử Cường, nhỏ giọng nói: "Em không muốn anh vì em đi làm trễ , như vậy càng làm ấn tượng của mẹ anh về em thêm kém, nói em quyến rũ anh khiến anh không lo làm việc đàng hoàng, có biết không?"
"Chẳng lẽ chở bạn gái mình về nhà là không đúng sao?" Dư Tử Cường lớn tiếng nói ra, không nói nhỏ như cô.
Thấy anh lớn tiếng, cô vội che miệng anh, "Suỵt ——"
"Làm gì?"
"Nhỏ tiếng một chút chứ?"
"Tại sao phải nói nhỏ một chút?"
"Nếu để Tiêu Vũ Huyên biết nhiều, cô ta nhất định sẽ đến bắt bẻ nữa, nên cứ nhỏ tiếng một chút, suỵt——"
Dư Tử Cường trừng mắt nhìn cô, sau đó tầm mắt chuyển sang người Tiêu Vũ Huyên, ánh mắt trở nên lạnh lùng âm hiểm, sát khí trên mặt thực dọa người.
Đúng lúc Tiêu Vũ Huyên quay đầu sang bên này, ai ngờ thấy ánh mắt đáng sợ kia của Dư Tử Cường, vội vàng quay đầu lại, đáy lòng phát 'run'. Kỳ lạ, không phải Dư Tử Cường chỉ đóng kịch với Đinh Tiểu Nhiên sao, sao như bị 'ép' làm thật vậy?
Lâm Trường Thịnh không muốn chọc giận Dư Tử Cường, nhỏ tiếng cảnh cáo Tiêu Vũ Huyên, "Em tốt nhất đừng gây sự Dư Tử Cường, anh không muốn vì em mà đụng tới người này."
"Em đâu muốn chọc hắn ta, em chỉ ghét con tiện nhân Đinh Tiểu Nhiên kia, chỉ muốn dạy cô ta một bài học." Tiêu Vũ Huyên vừa ăn vừa oán trách, nghĩ tới bộ dạng phách lối của Đinh Tiểu Nhiên cô liền khó chịu.
"Không phải không cho em dạy dỗ cô ta, nhưng đừng có làm ở trước mặt Dư Tử Cường, biết không?"
"Biết rồi."
Đinh Tiểu Nhiên không nghe được Tiêu Vũ Huyên nói gì, mà chính cô cũng không muốn biết, chỉ nghĩ thư giãn để bụng không còn căng trướng, vì vậy liền thúc đẩy Dư Tử Cường đi làm, "Được rồi, anh đi làm đi."
"Vậy còn em?" Dư Tử Cường lưu luyến muốn được ở bên cô thêm không muốn rời đi.
"Em đương nhiên phải về nhà, bằng không mẹ sẽ lo lắng. Anh không cần chở em về đâu, em tự thuê xe về được mà." Cô biết anh muốn chở cô về, cho nên phải nói thẳng ra.
Anh thật sự không cưỡng lại cô, đành phải đáp ứng, "Được rồi, trên đường về phải cẩn thận, không được khóa máy, chờ điện thoại của anh đó."
"Sau khi đến công ty phải chăm chỉ làm việc, đừng chỉ lo gởi tin nhắn. Em đi trước, bái bai." Đinh Tiểu Nhiên đứng lên đi ra ngoài cửa, thật ra có chút lưu luyến không rời, nhưng không còn cách nào khác bọn họ không thể cứ dính chặt nhau mãi.
Dư Tử Cường dõi mắt nhìn cô rời đi, tính chuẩn bị tiễn cô ra ngoài, muốn thấy cô bước lên xe an toàn, ai ngờ vừa xoay người lại đã thấy Hà Tuyết Phi ngồi trong góc, đang lúc không vui chân mày liền nhíu lại bỏ qua ý định đưa Đinh Tiểu Nhiên ra ngoài, bước qua cảnh cáo người khác.
Hai mắt Hà Tuyết Phi vẫn nhìn chằm chằm Dư Tử Cường, khi thấy anh xoay người lại cô chưa kịp che mặt đã bị anh phát hiện, dưới tình thế cấp bách không thể làm gì hơn là cúi đầu ăn giả vờ ăn, xem như không có gì, nhưng trong lòng cô vẫn không che giấu được căng thẳng toàn bộ viết rõ ở trên mặt.
Làm sao bây giờ, lần này lại bị mắng.
Bị mắng thì bị mắng, nếu không dũng cảm xông ra, cô mãi mãi sẽ thua cuộc, dù cuối cùng có thất bại ít nhất cô vẫn không thấy hối tiếc.
Dư Tử Cường đi tới bên cạnh Hà Tuyết Phi, không ngồi xuống mà nhìn thẳng cái đĩa trước mặt cô, anh có thể nhìn ra từ trong đống thịt bò bị cắt nát, cô có bao nhiêu oán hận, vì không muốn chọc tức cô nữa, ôn hòa nói với cô, "Giữa chúng ta không kết quả đâu, cô đừng bám theo tôi nữa, bằng không tôi sẽ dùng thủ đoạn mạnh để đối phó cô đó."
Thủ đoạn mạnh hơn nữa —— nghe những lời này khiến Hà Tuyết Phi hít thởi không thông, dao cầm trong tay giữ không vững rớt xuống, cà lăm nói: "Em, em, thật ra em ——"
Cà lăm nửa ngày vẫn không nói ra được một câu, khiến cô càng ngày càng căng thẳng.
Rõ ràng nói phải dũng cảm, sao tới lúc quan trọng liền sợ?
"Tôi mặc kệ cô nghĩ thế nào, đừng nghĩ rằng mẹ tôi thích cô thì cô có thể ở cạnh tôi, tôi cho cô biết tuyệt đối không thể. Tôi đã có người mình thích, nếu không phải cô ấy tôi không cưới, cô nên sớm thức thời buông tay đi đừng tự mình rước lấy nhục, không nên chờ khi tất cả mọi người trở mặt rồi khóc lóc nói người ta bắt nạt mình, bởi vì tất cả mọi thứ đều do cô gieo gió gặt bão."
"Tử Cường, em ——"
"Gọi tôi ngài Dư.".
Cách xưng hô xa lạ này, nhất thời Hà Tuyết Phi không quen, lại không biết vì sao không muốn gọi anh như vậy, nhưng vì bị dọa anh nên nói theo anh, "Ngài Dư——"
Trời ạ, vì sao cô vẫn còn sợ chứ?
"Nhớ kỹ, sau này không được gọi tên tôi, bởi vì tôi và Hà tiểu thư không quen biết nhau." Dư Tử Cường rạch rõ quan hệ hai người là người xa lạ, sau khi nói xong liền quay người đi, nhưng đi được hai bước liền dừng lại, nghiêm túc cảnh cáo: "Tôi không hy vọng bị người theo dõi lần thứ hai."
"Em không có theo dõi anh." Hà Tuyết Phi vội vàng giải thích không muốn anh hiểu lầm, lại không biết giải thích thế nào, mặc dù cô không phải cố ý theo dõi anh, nhưng lại cố ý muốn theo anh vào trong nhà hàng này.
"Bất kể có hay không, sau này tốt nhất cô đừng nên xuất hiện trước mặt tôi."
"Tử —— Ngài Dư, chúng ta có thể hay không ——"
"Không thể." Dư Tử Cường đại khái đoán được Hà Tuyết Phi muốn nói gì, không đợi cô nói anh đã cắt ngang lời cô, đầu cũng không quay lại đi thẳng ra ngoài cửa.
Hà Tuyết Phi bị đả kích mạnh, nắm chặc nĩa trong tay, tiếp tục trút giận vào đống thịt bò bít tết bị cắt vụn, lòng vừa giận vừa oán: rốt cuộc em có chỗ nào không bằng cô ta, mặc dù em cũng chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng so ra vẫn tốt hơn cô ta, vì sao anh không chịu nhìn em thêm một chút chứ, tại sao?
Tiêu Vũ Huyên chỉ nghe được một ít đối thoại giữa Dư Tử Cường và Hà Tuyết Phi, mặc dù không nghe hết nhưng cô có thể xác định, Dư Tử Cường cùng cô gái này từng có một đoạn khúc mắc tình cảm. Mà suy nghĩ cẩn thận thì cuộc tình này không sâu lắm. Mọi người ở đây đều biết Dư Tử Cường là một lãng tử đào hoa, nếu đã là lãng tử đào hoa thì dĩ nhiên sẽ có rất nhiều các cô gái đeo bám, vả lại anh còn là người có tiền, nhất định nhiều cô sẽ không buông tay, cố sống bám chặt.
Lâm Trường Thịnh biết Tiêu Vũ Huyên lại muốn xía vào chuyện của Dư Tử Cường, vội vàng nhắc nhở cô, "Không được xía vào quá nhiều, nếu em chọc Dư Tử Cường 'giận' lên, công ty nhà em sẽ phá sản đó."
"Nghiêm trọng đến thế sao? Em không tin." Tiêu Vũ Huyên mạnh miệng nói, thật ra trong lòng hơi tin tưởng, bởi vì gần đây cô có nghe cha cô nói muốn thảo luận chuyện đầu tư dự án với ngân hàng Thiên Tường.
"Nếu em không tin, thì không bao lâu nữa em sẽ biến thành Phượng Hoàng rơi từ trên xuống, không phải té tàn phế mà là té chết."
"Trường Thịnh, sao anh cứ dọa em hoài vậy?"
"Anh không dọa em, chẳng qua chỉ nói sự thật cho em biết. Đối phó Đinh Tiểu Nhiên, tuyệt đối không được ra mặt, biết không?"
"Ừm." Tiêu Vũ Huyên ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng vẫn không thể nào chấp nhận, vừa nghĩ phải nhịn Đinh Tiểu Nhiên, cô đã tức điên lên thậm chí còn muốn đánh người.
Xem ra lát nữa về lại công ty, cô nhất định phải nghĩ cách để chỉnh cô ta mới được.
Đang lúc Tiêu Vũ Huyên đang suy nghĩ cách, đột nhiên có người mở miệng hỏi cô, "Hai vị có rãnh không, tôi muốn thỉnh giáo hai vị một vài vấn đề."
Hà Tuyết Phi bước tới, muốn biết thêm chút tin tức từ trong miệng Tiêu Vũ Huyên.
"Vấn đề gì?" Tiêu Vũ Huyên tức giận hỏi, nhưng vì cô gái này mới vừa cãi nhauvới Dư Tử Cường, nên cô mới thấy thuận mắt cô ta.
"Tôi vừa rồi thấy cả hai đến chào hỏi ngài Dư, nói vậy chắc cả hai bên đều quen biết, vậy hai người có biết cô gái bên cạnh anh ấy tên là gì không?"
"Cô ta tên Đinh Tiểu Nhiên, là cấp dưới trong công ty tôi." [lqd].
"À, thì ra là nhân viên trong công ty cô, cô là cấp trên cô ta vì sao cô ta lại dám lớn lối ở trước mặt cô như vậy?"
"Hừm, còn không phải ỷ có Dư Tử Cường làm chỗ dựa sao, tôi chống mắt lên xem cô ta còn hống hách được bao lâu. Dư Tử Cường là một lãng tử đa tình, bạn gái ở bên cạnh anh ta chưa ai vượt quá một tháng, xem ra Đinh Tiểu Nhiên cũng không còn phách lối được bao lâu nữa đâu." Tiêu Vũ Huyên vừa nói đến Đinh Tiểu Nhiên, giọng điệu không chút che giấu lửa giận của mình.
Lâm Trường Thịnh lo lắng họa từ miệng cô ra, vội vàng ngăn cô lại, "Vũ Huyên, chúng ta đi, đi mau."
"A —— em, em còn chưa ăn xong mà?"
"Không ăn nữa, đi."
"Nhưng mà ——"
"Đi." Lâm Trường Thịnh không chờ Tiêu Vũ Huyên đồng ý, trực tiếp lôi cô đi, nghĩ rằng mình phải làm rõ vấn đề này cho cô hiểu.
Nếu Tiêu Vũ Huyên không chịu sửa đổi cách ăn nói của mình, anh mà ở cạnh cô, chẳng phải cũng bị liên lụy sao?
Chuyện này cần nên suy nghĩ thật kỹ mới được.
"Haizzz ——" Hà Tuyết Phi còn muốn hỏi thêm nhưng người đã đi, nên không thể hỏi nữa, bất quá bây giờ cô đã biết cô gái kia tên Đinh Tiểu Nhiên, còn là một nhân viên quèn, điều này xem như cũng không tệ.
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên Vietwriter.com
Xem thêm...